Nàng có sự khác biệt so với những người phụ nữ khác!
Những người phụ nữ khác yêu thích màu sắc xinh đẹp của ánh đèn màu xanh, màu trắng còn nàng lại yêu màu đen…
Theo như lời Yêu Hậu nói, đây chính là do tính tình của nàng thay đổi. Màu đen là một loại màu mang lại cho người mặc cảm giác an toàn hơn, nhìn thì có vẻ kỳ dị, khiến người khác không dám đến gần, nên thực chất là đang bảo vệ chính mình. Nàng đã từng chịu nhiều tổn thương nên trong nội tâm có chút mềm yếu.
Chiếc váy đen này là loại váy hơi rộng, thân hình tuyệt mỹ. So với bức ảnh mà Yêu Hậu đưa cho Diệp Thiên Dật xem thì không có điểm khác biệt nào, chỉ có làn da trắng trẻo cùng với chiếc váy đen tạo nên sự tương phản rất lớn.
Mang khăn che mặt nhưng nếu phải nói điểm nào của nàng khiến người khác ấn tượng sâu sắc nhất thì chắc chắn là ánh mắt! Xin nhắc lại là ánh mắt chứ không phải đôi mắt!
Ánh mắt của nàng sâu thẳm, sắc bén đến đáng sợ! Chính ánh mắt này khiến người khác nghĩ rằng nàng là một nhân vật nguy hiểm, sau đó sẽ là khí chất của nàng.
Khí chất của nàng nói như thế nào nhỉ?
Cao quý chính là một phương diện nhưng dạng cao quý này lại khác so với dạng cao quý của Yêu Hậu, không đúng, Yêu Hậu nên gọi là tôn quý, về sau thì lại như là duyên dáng nhưng cũng không phải duyên dáng, băng lãnh thì cũng không phải băng lãnh, đúng rồi, có một chút cảm giác khá giống với của Yêu Hậu, chính là loại cảm giác nàng là người bày mưu lập kế, điều khiển mọi chuyện từ xa
Ngay cả khi nàng bị trúng độc thì nàng vẫn vô cùng tự tin trong từng cử chỉ của mình.
Giang Khuynh Nguyệt bước ra ngoài, sau đó ngồi lên trên chủ tọa, thản nhiên bắt chéo chân lên, một tay chống má, một tay gõ nhịp bên cạnh.
Đây chắc chắn là đệ tử của Yêu Hậu không trật đi đâu được! Hành động này quá giống, quá giống Yêu Hậu!
“Bái kiến Giang Tông chủ!”
“Bái kiến Giang Tông chủ!”
“……”
Mọi người thấy nàng ngồi xuống thì đồng loạt thi lễ.
“Ừm!”
Nàng khẽ “ừm” một tiếng, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua đám người.
Nàng quả thực đã trúng độc rồi nhưng độc tính không gây chết người, bình thường mà nói, nàng cũng không quan tâm vì trong mắt nàng điều đó không quan trọng nữa, nhưng Tông chủ m Nguyệt tông của Chúng Thần Chi Vực lại cực kỳ quan tâm bởi vì hắn đang bồi dưỡng Giang Khuynh Nguyệt trở thành Tông chủ thế hệ kế tiếp m Nguyệt tông ở Chúng Thần Chi Vực, nên những chuyện oanh động thiên hạ này, thật ra cũng là do vị Tông chủ kia dẫn đến.
Tại sao lại phải điều trị ở Bát Hoang, mà không thể ở Chúng Thần Chi Vực?
Lý do rất đơn giản, Bát Hoang, Tông chủ m Nguyệt của bọn họ là một trong những vương giả, ở đây có thể tùy ý mời y sư, còn ở Chúng Thần Chi Vực, vị Tông chủ m Nguyệt kia không thể cao giọng như thế.
Bọn họ đã bí mật tìm rất nhiều y sư giỏi, nổi tiếng hàng đầu của Chúng Thần Chi Vực, nhưng vẫn không có biện pháp trị liệu, vì vậy chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Bát Hoang.
Bát Hoang tuy không bằng Chúng Thần Chi Vực nhưng các bậc kỳ tài cũng nhiều vô kể, thậm chí còn có một vài người không hề kém Chúng Thần Chi Vực, ngoài ra còn có những người tài giỏi ẩn thế.
Những gì mà họ lấy ra có sức hấp dẫn rất lớn đối với những lão giả này. Hơn nữa những lão giả ở đây cũng không hề kém so với những người ở Chúng Thần Chi Vực.
“Đa tạ các vị trong lúc bận rộn đã dành thời gian đến đây giúp ta xem xét vết thương, vậy bắt đầu đi. Nếu có ai có đủ tự tin có thể chữa trị cho ta, mời cứ lên tiếng.”
Giang Khuynh Nguyệt thản nhiên nói.
“Để ta thử xem.”
Một ông lão từ từ đứng dậy đi qua trong ánh nhìn của mọi người.
“Hạ tiền bối, vị này chính là Hạ Thiên Cổ, y sư nổi tiếng khắp Bát Hoang, nếu như ngay cả hắn không thể trị liệu được vậy thì căn bản những người ngồi đây cũng sẽ không có nhiều hy vọng.”
“Cũng không nhất định, ngộ nhỡ có người nào đó vừa mới tiếp xúc qua loại độc tương tự và có cách chữa trị thì sao? Hi vọng Hạ Thiên Cổ này tốt nhất đừng có cách chữa trị nào.”
“......”
Nếu như người trước mặt tìm ra được cách thì tất cả bọn họ đều mất công đi một chuyến rồi.
“Mời Giang Tông chủ đưa tay ra.”
Giang Khuynh Nguyệt một tay chống cằm, một tay đưa ra, hắn bắt mạch cho nàng.
Sau mấy chục giây, Hạ Thiên Cổ thu tay về, lặng lẽ lắc đầu.
“Loại độc của Giang Tông chủ, cả đời ta cũng chưa từng thấy, không tìm ra cách, xin thứ lỗi.”
“Ừm……”
Giang Khuynh Nguyệt khẽ “ừm” một tiếng, sau đó Hạ Thiên Cổ đi xuống.
Đám người phía dưới vừa vui mừng vừa lo lắng!
Vui mừng là do hắn không có cách chữa trị, bọn họ vẫn còn cơ hội! Lo lắng là vì ngay cả Hạ Thiên Cổ mà cũng không có cách, vậy cơ hội của bọn họ cũng rất nhỏ.
Hết người này đến người khác, tất cả đều không tìm ra cách! Có người sau khi xuống dưới liền xì xào bàn tán nhưng cũng chẳng bàn ra được gì cả.
Sau vài tiếng, mấy trăm người đều thử qua, tất cả đều bó tay.
“Để ta thử xem.”
Đúng lúc đó, một ông lão ngồi ở đó nhắm mắt rất lâu không nói gì lúc này đứng dậy.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, ánh mắt của hắn vô hồn, giống như không nhìn thấy! Làm một vị đại phu giỏi mà đến mắt của mình cũng không thể chữa khỏi thật sự đáng thương.
“Ngươi không nhìn thấy đường? Đợi đã, Tiền bối chẳng lẽ là…... Quỷ y tiền bối?”
“Cái gì? Vị cường giả đỉnh cấp chục nghìn năm trước, Thần Hoàng cảnh, thiên thủ quỷ y tiền bối, y sư đỉnh cấp đại lục sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn! Nghe nói Quỷ y thiên thủ vì tẩu hỏa nhập ma mà bị mù hai mắt, không có cách nào chữa trị, xem ra đúng là hắn rồi.”
“Woaaa--- Quỷ y thiên thủ cũng xuất hiện rồi, hắn đến đây vì linh vật thiên địa cấp Thần Tôn sao? Tuổi thọ của hắn hẳn cũng không còn bao nhiêu, hơn nữa lại bị mắc kẹt ở Thần Hoàng cảnh gần chục nghìn năm? Cũng cần có một thần vật thiên địa cấp Thần Tôn để thử tấn cấp, xem ra không sai! Linh vật thiên địa đó quả thực xứng đáng để Quỷ y thiên thủ tiền bối ra tay.
“......”
Mọi người lại nhao nhao biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Quỷ y thiên thủ……”
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Khuynh Nguyệt lộ ra một tia sáng nguy hiểm.
“Giang Tông chủ, mời đưa tay ra.”
Quỷ y thiên thủ chậm rãi đi tới, hắn thực sự không nhìn thấy, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng đã quen với bóng tối.
Giang Khuynh Nguyệt đưa tay ra, không nói một lời.
Sau đó, Quỷ y thiên thủ đưa tay ra bắt mạch cho Giang Khuynh Nguyệt.
Xung quanh vô cũng tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Quỷ y thiên thủ thu tay về, đứng dậy rồi lặng lẽ lắc đầu.
Mọi người đều rùng mình hoảng sợ.
Quỷ y thiên thủ cũng không có cách nào chữa khỏi sao? Quả nhiên Độc Hoàng không hổ là Độc Hoàng.
“Loại độc này quá kì lạ, ta cũng không có cách nào.”
“Nếu như không có cách nào…… vậy bản tôn sẽ đưa ngươi xuống địa ngục.”
Giang Khuynh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng nói.
Mọi người: ???
Tất cả mọi người đều ngây ra, Quỷ y thiên thủ cũng ngây ra một lúc.
Đột nhiên, đồng tử của hắn co rút dữ dội, không biết từ khi nào, sau lưng hắn mở ra một cái lỗ sâu nhỏ, và một con dao găm trông không hề đơn giản đã xuyên qua đầu hắn!
Tất cả mọi người: ???
Phụt---
Giang Khuynh Nguyệt đứng dậy rút con dao găm trên đầu hắn ra, sau đó Giang Khuynh Nguyệt vung tay lên, thân thể của hắn bay lên không trung, liên tiếp bị mấy chục con dao găm đâm vào, cuối cùng linh hồn của hắn đã bị hủy diệt!
Diệp Thiên Dật: “……”
Tình huống gì thế này? Không lẽ những người không thể chữa khỏi bệnh đều bị nàng ta giết chết sao? Tàn nhẫn quá đi!
Tất nhiên nàng không tàn nhẫn như vậy!