Lý do nàng làm vậy là vì Quỷ y thiên thủ từng là kẻ thù của Nhị trưởng lão, người đã truyền thụ y thuật cho nàng ở Yêu Tâm Phong, Quỷ y thiên thủ từng giết người thân của Nhị trưởng lão, hắn mất tích đã gần chục nghìn năm không ngờ lại xuất hiện ở đây, e rằng hắn cũng không biết nàng từng là đệ tử của Yêu Tâm Phong, nếu không hắn cũng sẽ không tới đây.
Vì trong tâm trí của nàng, Yêu Tâm Phong chính là nghịch lân của nàng! Nàng thật sự rất quan tâm đến mỗi người ở Yêu Tâm Phong.
Mọi người nuốt nước bọt.
Giang Khuynh Nguyệt bình tĩnh lau vết máu trên dao găm, liếc nhìn đám người rồi nói: "Ta có hiềm khích với Quỷ y thiên thủ. Mọi người không cần hoảng sợ, ta đã mệt rồi. Dù gì thì cũng không có cách chữa trị, vậy mọi người về đi!"
Mọi người lần lượt đứng dậy, không có cách chữa trị nên bọn họ muốn rời khỏi chốn thị phi này.
Nhưng ngay lúc này đây, Diệp Thiên Dật đứng dậy: “Ta vẫn chưa thử mà.”
Chết tiệt!
Người phụ nữ này quả thực có chút đáng sợ, hành động không hề báo trước khiến người khác không kịp phản ứng, cũng không thể nắm rõ được hỉ nộ ái ố của nàng, quả thực làm cho Diệp Thiên Dật có chút kiêng dè!
Tuy nhiên cần tiếp cận thì vẫn phải tiếp cận thôi! Nhiệm vụ mà…... Hơn nữa, Yêu Hậu bảo mình tới, chắc là cảm thấy nàng vẫn có thể cứu chữa, Diệp Thiên Dật chỉ có thể thử xem sao.
Nghe thấy lời nói của Diệp Thiên Dật, động tác đứng lên của mọi người đều dừng lại sau đó ánh mắt của họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Khuynh Nguyệt cũng liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
Thực ra cách tìm y sư này là do bên Chúng Thần Chi Vực đề ra, nàng vốn cũng đã không có ý định chữa trị rồi, thuận theo tự nhiên vậy, cảnh giới của nàng không thể thăng cấp cũng là một chuyện tốt, cứ như vậy đi, nhưng mệnh lệnh của bên kia nàng không có cách nào phản bác.
Nếu như nàng muốn chữa khỏi thì nàng cũng có thể chữa được, vì nàng biết một nơi nhất định có thể giúp nàng hồi phục, đó là Yêu Tâm Phong! Đến Yêu Tâm Phong tìm sư tôn hoặc là Nhị trưởng lão, bọn họ nhất định sẽ có cách, nhưng nàng không muốn. Nàng không đi, nàng không có mặt mũi nào mà đến đấy.
Vì vậy, nàng vốn dĩ không mong chờ ai có thể chữa khỏi cho mình! Nàng chỉ muốn hoàn thành cho xong quá trình này, cũng chẳng suy nghĩ, quan tâm đến cái gì nữa.
Vì thế, nàng nghĩ sau khi giết chết Quỷ y thiên thủ, những người này hẳn là cũng nên rời đi rồi, nàng cũng sẽ được thanh tịnh, nhưng đột nhiên Diệp Thiên Dật lại đứng dậy nói thế, trong lòng nàng thật sự có chút không vui.
Khi nàng nhìn Diệp Thiên Dật, khẽ nhíu mày lại.
Lúc trước không để ý lắm, bây giờ nhìn rõ mới thấy thiếu niên này vô cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên.
Mọi người nhìn Diệp Thiên Dật.
“Là tên nhóc nhà ngươi?”
Ông lão lúc trước đụng phải ngoài cửa thành nhìn Diệp Thiên Dật, lặng lẽ lắc đầu.
“Cậu nhóc, Giang Tông chủ nói nàng mệt rồi, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, về đi!”
Một ông lão nhìn Diệp Thiên Dật lắc đầu nói.
“Giang Tông chủ, vậy chúng ta xin phép đi về, hi vọng độc của người sẽ có cách giải trừ.”
Giang Khuynh Nguyệt gật gật đầu “Được, ta nhận thành ý của các vị, mời mọi người về đi.”
Ý của nàng cũng rất rõ ràng, Diệp Thiên Dật không cần thử nữa.
“Ôi, ta vất vả từ xa đến đây, hãy để ta thử chút đi, vé vào đây thật sự rất đắt đó.”
Diệp Thiên Dật lại đột ngột nói một câu.
Mọi người ???
Thằng nhóc này có phải là đồ ngốc không?
Ý của Giang Tông chủ đã rất rõ ràng, nàng cũng không muốn thử nữa, ngươi lại không tinh ý như vậy, vẫn muốn tiếp tục thử, đúng là một tên ngu ngốc!
“Nhóc, ngươi đừng gây sự vô lý nữa, đến cả Quỷ y thiên thủ cũng không có cách, ngươi đã mọc hết lông chưa, nhanh chóng cút đi, đồ ngốc!”
Ông lão kia giận dữ mắng một câu.
Diệp Thiên Dật nhếch mép cười với hắn.
“Đậu móe nhà ngươi!”
Mọi người ???
“Ngươi muốn chết!”
Đôi mắt của hắn cứng lại, một luồng nộ khí đáng sợ trực tiếp bộc phát, nhưng ngón tay mảnh khảnh của Giang Khuynh Nguyệt khẽ búng ra, nộ khí của ông lão lập tức tan biến.
“Giang Tông chủ, ngài đây là……”
Ông lão nhìn Giang Khuynh Nguyệt khó hiểu.
“Trên địa bàn của ta, chỉ có ta mới có thể giết người.”
Nàng ngồi ở đó, tay phải chống cằm, vắt chéo chân, một câu nói nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng độc đoán.
Diệp Thiên Dật nhìn nàng, quả thực, rất có phong thái của Yêu Hậu.
“Được rồi.”
Ông lão cung kính cúi đầu.
Không sai, câu chửi của Diệp Thiên Dật khiến cho Giang Khuynh Nguyệt có chút hứng thú với hắn.
“Ngươi có thể đến đây thử xem sao.”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Nhưng nếu như ngươi chữa không khỏi, ta sẽ giết ngươi.”
Diệp Thiên Dật cười, “Nếu như ta chữa khỏi, ta muốn Giang Tông chủ giết chết lão già kia.”
Diệp Thiên Dật chỉ vào ông lão kia.
Ông lão cười giễu cợt.
Chữa khỏi? Có mà chữa khỏi cái rắm!
Hắn chẳng sợ cái mọe gì!
“Được”
Giang Khuynh Nguyệt nhàn nhạt nói.
Ông lão: ???
Giang Tông chủ thật sự đồng ý?
Nhưng đồng ý thì có sao đâu, hắn lại phải lo lắng một tên nhóc có thể giải loại độc này sao?
Mọi người vốn dĩ đã muốn rời đi, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chuyện thú vị như vậy nên bọn họ đều dừng chân.
Nhưng tuyệt nhiên không một ai tin Diệp Thiên Dật có thể chữa được.
Diệp Thiên Dật bước qua trong ánh mắt theo dõi của mọi người, Giang Khuynh Nguyệt dùng đôi mắt xinh đẹp tò mò đánh giá chàng trai vô cùng anh tú kia.
Điều khiến nàng tò mò không phải là dung mạo của hắn, mặc dù từ trước đến nay nàng chưa từng gặp chàng trai nào khôi ngô tuấn tú như vậy, nhưng điều khiến nàng cảm thấy thú vị đó là hắn tuổi đời còn khá trẻ, thực lực không cao nhưng lại dám ở đây xúc phạm một trưởng bối đã thành danh, hơn nữa trước khi xúc phạm còn nở một nụ cười vô hại rồi mới chửi một câu, điều này có chút thú vị.
Nàng đưa tay ra, Diệp Thiên Dật trực tiếp duỗi tay ra, bắt mạch cho nàng.
“Đồ ngu xuẩn, vì muốn giết chết ta mà đâm đầu vào chỗ chết, người chết sẽ chính là ngươi.”
Ông lão cười nhạo một tiếng.
Sau mười mấy giây, Diệp Thiên Dật thu tay về.
“Ngươi chết hay là hắn chết?”
Giang Khuynh Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
“Hắn.”
Diệp Thiên Dật trả lời.
Mọi người: ???
Ông lão: ???
“Giả thần giả quỷ, ý của ngươi là, độc này ngươi có thể giải? Ha ha ha --”
Ông lão không nhịn được liền phá lên cười.