Dịch: Cỏ Dại Team
Điều mà nàng cần bây giờ là phải ngồi nói chuyện với người này một lát, không thể trực tiếp đi về được, nếu không sẽ bại lộ, dù gì thì các nàng nói cái gì thì Ứng Tiếu Thiên cũng không nghe được.
“Không, sao thế? Nếu ta gia nhập rồi ngươi sẽ tố cáo ta à?”
“Ừm…”
Nàng gật đầu.
“Mà sao da của ngươi lại đẹp như vậy.”
Sau đó Diệp Thiên Dật cười duỗi tay về phía Hàn Nhã Nhi, tay mò đến phía trên bàn tay nhỏ nhắn nàng đang đặt trên bàn.
Theo lí mà nói, tuy gương mặt này khiến cho Diệp Thiên Dật không có hứng thú cầm tay của nàng, nhưng mà gương mặt trong bức ảnh đó, Diệp Thiên Dật lại không còn gì để nói cả. Bàn tay này cũng vô địch lắm đó.
Cô gái này, tuyệt đối là cực phẩm! Chắc chắn là nàng dịch dung.
Hàn Nhã Nhi: “…”
Chuyện này là điều nàng không ngờ đến.
Cả đời này nàng chưa từng bị người đàn ông naoof chạm vào tay! Phản ứng bản năng nên làm gì?
Tiềm thức muốn phóng thích khí thế, sau đó khiến cho kẻ trước mặt này bị phanh thây.
Nhưng dù gì nàng cũng là một Nữ hoàng, dù gì cũng là một cường giả hàng đầu, tâm cảnh của nàng vẫn còn rất khoa trương, chỉ là khẽ run một chút, sau đó cũng không rụt tay về, cứ để Diệp Thiên Dật cầm tay mình.
Con ngươi của Ứng Tiếu Thiên đột nhiên co lại!
Đó là tay của Nữ hoàng! Đó là tay của Nữ hoàng đó!
Trên đảo Thánh Tâm Thiên, đột nhiên nổi lên lôi vân.
Hàn Nhụy há hốc miệng.
Xong rồi xong rồi xong rồi!
Lần này chị mình sắp giận rồi, người này sắp bị đánh chết rồi! Chắc sẽ không như vậy chứ? Chỉ là bị sờ tay một chút thôi mà.Woaaa! Người này lợi hại thật, bây giờ nàng đang dịch dung xấu như vậy, hắn cũng có thể nắm tay? Giỏi thật! Bái phục bái phục!
“Ứng đại ca.”
Ứng Tiếu Thiên lấy lại tinh thần, sau đó lôi vân trên hư không biến mất.
“Sao nàng lại có thể để một người đàn ông chạm vào tay mình mà không tức giận như vậy chứ?”
Ứng Tiếu Thiên nói một cách khó hiểu.
“Có thể… nàng thật sự thích hắn? Hoặc là, hắn có một vị trí đặc biệt trong tim nàng.”
Chính bản thân Hàn Nhụy cũng không tin những gì mình vừa nói.
Người này xấu chết đi đuộc!
“Có lẽ hắn… tất nhiên ta không có ý hạ thấp một người, nhưng ngoại hình của hắn quả thật…có phần quá xấu xí.”
Ứng Tiếu Thiên nói.
Hàn Nhụy tiếp tục nói bừa: “Vậy cho nên, nếu như là một cô gái nào khác thì chắc chắn không thể nào, nhưng tâm cảnh của nàng đã đạt đến loại trình độ xuất trần, nàng sẽ không vì ngoại hình của một người là đẹp hay xấu mà có tình cảm khác nhau được, Ứng đại ca lẽ nào không cảm thấy như vậy sao?”
Trong mắt Ứng Tiếu Thiên, Hàn Nhã Nhi là một đóa sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là tuyết liên lạnh lẽo kiêu ngạo trên đỉnh núi tuyết,… nàng quả thực có thể không bận tâm những điều này…
Bận tâm ư? Hàn Nhã Nhi tất nhiên bận tâm.
Nàng sẽ không vì một người đẹp hay xấu mà cư xử khác nhau, chắc chắn không, nhưng mà, đẹp với xấu, chuyện này liên quan đến ấn tượng đầu tiên.
Đặc biệt là việc Diệp Thiên Dật động tay động chân với nàng.
Nhưng mà…
Hãn Nhã Nhi giả vờ lơ đãng rút tay mình về.
Nâng ly lên nói: “Bình thường ta rất thích uống trà, có lẽ tốt cho da. ”
Bạch Thiên Hạo ở kế bên há hốc mồm.
Ghê thật người anh em! Cô gái xấu như vậy ngươi cũng xuống tay được?
Phải, dáng người đúng là vô địch, khí chất cũng vô địch, nhưng khuôn mặt này…
“Đi thôi, chúng ta đi dạo được không?” Diệp Thiên Dật cười nói.
Hàn Nhã Nhi do dự một lúc.
Đến lúc này đã đủ rồi chứ? Chưa đủ, bởi vì bọn họ tiếp xúc mới chỉ hai phút mà thôi! Nàng cố gắng kiềm chế sự kích động muốn giết chết Diệp Thiên Dật, sau đó gật đầu.
“Được thôi.”
Sau đó hai người đứng dậy, đi ra ngoài, Diệp Thiên Dật đi bên cạnh nàng, sau đó choàng tay ôm vòng eo nàng.
Hàn Nhụy: ???
Ứng Tiếu Thiên: ???
Hàn Nhã Nhi: ???
Khoảnh khắc ấy, một lần nữa đầu óc mỗi người đều trống rỗng!
Diệp Thiên Dật không biết, Diệp Thiên Dật có chết cũng không đoán ra đây là Nữ hoàng! Nếu không hắn làm sao lại dám?
Thật đấy, khoảnh khắc này, bầu trời bên ngoài suýt chút là xuất hiện thiên địa dị tượng rồi.
“Có thể ôm chứ?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Hàn Nhã Nhi hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc của chính mình.
“Không được.”
“Được thôi.”
Diệp Thiên Dật cười, sau đó lấy tay ra, hai người đi ra ngoài.
“Giỏi lắm…” Hàn Nhụy há cái mồm bé nhỏ của mình.
“Ta đi giết hắn.”
Con ngươi của Ứng Tiếu Thiên co rụt lại.
“́y, Ứng đại ca, đó là người mà chị ta hẹn gặp, nàng để hắn cầm tay rồi lại ôm eo mà còn chưa nổi trận lôi đình, cho dù nàng không thích hắn, nhưng đối với nàng mà nói, hắn chắc chắn là một người đặc biệt, tuy rằng ta cũng không biết bọn họ nói gì và sao lại có thể khiến nàng như vậy, nhưng… nếu như Ứng đại ca giết hắn, thì cả đời này nàng cũng không tha thứ cho ngươi đâu.”
Két két két_
Ứng Tiếu Tiên nắm chặt nắm đấm.
Hắn chính là không thể nào hiểu được,
Hắn vốn dĩ không ngờ là bọn họ đang diễn kịch, thậm chí Hàn Nhã Nhi vì diễn kịch mà bị một tên đàn ông xấu xí lợi dụng, chuyện này hắn không thể nào ngờ được! Cho dù cũng không tính là lợi dụng đi nữa, nhưng tính cách của nàng hắn cũng quá rõ rồi.
Ứng Tiếu Thiên thật là không có thể hiểu được!
Hắn kém ở chỗ nào?
Đúng vậy, xác thực Nữ hoàng sẽ không chú trọng ngoại hình của một người hoặc thực lực của hắn mạnh hay không, nếu duyên phận tới, mặc kệ hắn là người nào cũng được!
Nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, mặc dù hắn cũng biết, nhưng tỉ lệ này cũng quá nhỏ rồi? Mà ngoại hình của người kia cũng xác thực không quá xuất chúng, nhưng hắn thậm chí đụng vào tay của nàng và ôm eo nàng, nàng đều không nổi giận!
Hắn đến cùng cùng là đang nói chuyện gì với Nữ hoàng, sẽ mở cánh cửa trái tim của Nữ hoàng được sao? Hắn nghĩ mãi mà không rõ, trò chuyện cái gì mà có thể thân mật hơn cả một người si tình nghìn năm với nàng như hắn.
Hoài nghi?
Cũng có một chút, nhưng bởi vì Hàn Nhã Nhi bị Diệp Thiên Dật chiếm tiện nghi đều không nổi giận, nếu đổi là hắn, tuyệt không có khả năng này! Cho nên cả người hắn đều choáng váng!
Bây giờ, bọn họ còn muốn ra ngoài chơi? Nữ hoàng lại còn muốn đi chơi cùng hắn?
Hàn Nhụy nói thầm trong lòng: "Bà chị gái thân yêu của mình vì Ứng đại ca cũng coi như dùng hết mọi cách rồi! Cũng đúng thôi, dù sao Ứng đại ca chờ đợi cả nghìn năm, chị mình cũng rất thưởng thức hắn, đồng thời cũng cảm thấy có chút thiệt thòi cho hắn, chỉ tiếc nàng cũng là người có tình tình bướng bỉnh, không thích chính là không thích, nên cũng không thể bởi vì cảm ân mà nhận lời hắn, chỉ là..."
Hàn Nhụy thật sợ cái người dám to gan chiếm tiện nghi của bà chị mình đến lúc đó sẽ bị giết chết!
Hẳn là sẽ không đâu nhỉ? Với hiểu biết của nàng về tính cách của Hàn Nhã Nhi, nàng là người công tư phân minh, bình thường nếu có người chiếm nàng tiện nghi của mình thì nàng sẽ không chút do dự động thủ, nhưng người này, cũng coi như là đang giúp nàng... Hẳn là nàng sẽ không động thủ!
"Đậu đen rau muống!"
Ứng Tiếu Thiên nhìn hai người lại còn đi dạo phố với nhau, cả người đều choáng váng!
Hàn Nhã Nhi và Diệp Thiên Dật vai kề vai đi trên đường phố phồn hoa.