Dịch: Cỏ Dại Team
"Vậy ta cũng muốn đến xem thử thế nào!"
"Thôi đi, đảo Thánh Tâm thứ nhất thậm chí đều có đệ tử Tiên Vương cảnh, đảo Thánh tâm thứ hai kém nhất cũng là Thánh Đạo cảnh ngũ giai rồi, ngươi phải đánh bại đảo chủ Thánh Đạo cảnh thập giai mới có thể đi đảo thứ nhất, ngươi đánh sao được?"
Bạch Thiên Hạo dù sao cũng không tin!
Mặc dù Diệp Thiên Dật xác thực rất lợi hại, nhưng đây không phải chuyện mà lợi hại có thể giải quyết.
Diệp Thiên Dật cười cười không nói chuyện!
Ngay lúc này, một đám người đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật! Đoán chừng phải có bốn mươi, năm mươi người?
Mà chung quanh cũng có các học sinh nữ bu lại.
"Wowww? Đây chính là học sinh mới tới, sư đệ siêu cấp đẹp trai sao? Woaaa! Thật sự rất đẹp trai nha!"
"Thật là đẹp trai, hơn nữa có vẻ như được danh ngạch tuyển thẳng lên đây đó? Phía dưới vừa mới bắt đầu thi đấu xếp hạng tân tinh thôi mà, nếu thật là được lên thẳng! Khẳng định có chỗ hơn người! Thích rồi nha!"
"Nè nè , chờ ta một chút, ta cũng muốn đi bắt chuyện!"
"..."
Một đám các sư tỷ nhao nhao chạy về phía Diệp Thiên Dật.
"Diệp Thiên Dật, ngươi biết ngươi phạm vào cái gì..."
Lâm Bất Phàm lời còn chưa nói hết, một đám các sư tỷ đã cười tươi như hoa vây quanh Diệp Thiên Dật, Bạch Thiên Hạo và Triệu Phỉ Phỉ trực tiếp bị đẩy ra ngoài.
Lâm Bất Phàm: ???
Hàn Nhụy đang đứng xem ở chỗ khuất cũng là đau đầu!
Người này thật đẹp trai như vậy sao?
"Diệp sư đệ, woaaa! Da ngươi thật mềm nha!"
Một sư tỷ sờ sờ lên mặt Diệp Thiên Dật rồi chà tới chà lui.
"Đúng vậy, thật là đẹp trai, tóc ngươi cắt ở đâu thế? Woaaaa! Ta thích nhất là mấy anh đẹp trai còn để tóc kiểu này đó."
"Diệp sư đệ, ngươi có bạn gái chưa? Ngươi thấy sư tỷ thế nào? Sư tỷ không có bạn trai đâu."
"Này này này, ta tới trước cơ mà!"
"Ta trước!"
"..."
Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng một cái.
Haizz, đẹp trai thật là mệt mỏi.
Đệch!
"Ấy ấy, các sư tỷ, nói chuyện không có gì, nhưng mà vừa rồi ai vụng trộm sờ mó họa mi của ta đó?"
Diệp Thiên Dật vội vàng lùi lại phía sau!
Thật là đáng sợ! Đám con gái này thật là đáng sợ.
Bạch Thiên Hạo khóe miệng co giật một chút.
Không so được, đời này cũng không sánh bằng!
Lâm Bất Phàm và đám người vừa mới bị Hàn Nhụy giật dây khóe miệng giật giật nhìn một màn khoa trương trước mắt.
Móe? Hoàn toàn coi bọn họ là không khí hay sao?
"Khụ khụ, ta nói này!"
Lâm Bất Phàm ho khan hô một tiếng.
Nhưng mà...
Không ai để ý đến hắn, cứ như không nghe thấy hắn nói gì vậy.
Lâm Bất Phàm: "..."
Chuyện quái gì đây!!
Hàn Nhụy hơi há miệng nhỏ.
"Ta phục luôn á!"
Hàn Nhụy thật sự phục! Nàng là không thể ngờ tới còn có một màn này!
"Ta nói này các vị! An tĩnh một chút đi!"
Lâm Bất Phàm quát to một tiếng.
"Kêu cái gì mà kêu? Đang nói chuyện, phiền chết đi được!"
Một cái cô gái nói.
Lâm Bất Phàm: ???
Diệp Thiên Dật đương nhiên thấy Lâm Bất Phàm, đương nhiên cũng nghe thấy hắn nói líu ríu ở đó, nhưng mà hắn chính là giả vờ như không nhìn thấy, hà hà!
"Sư tỷ, ‘tâm hồn’ của ngươi thật lớn ha?"
Một sư tỷ xinh đẹp khoác tay Diệp Thiên Dật, không biết vô tình hay cố ý mà ‘tâm hồn’ cứ cọ vào cánh tay Diệp Thiên Dật.
Mặt của sư tỷ kia hơi đỏ lên, nói: "Thế Diệp sư đệ muốn không? Ngươi có thể tới chỗ của sư tỷ nha."
"Nè, Triệu Mộng, ngươi có ý gì!"
Sau đó một sư tỷ khác khoác lên tay còn lại của Diệp Thiên Dật, nói: "Diệp sư đệ, đến chỗ của sư tỷ, đêm nay sư tỷ sẽ cho ngươi hết ha."
Hai mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
Bên cạnh, Bạch Thiên Hạo khóe miệng co giật một chút.
"Trước đó ta không tin lời của ngươi nói cho lắm, bây giờ thì ta tin rồi! Loại người này, hắn thậm chí đều không cần đi theo đuổi, con gái đều chủ động quyến rũ hắn."
Triệu Phỉ Phỉ rất bất đắc dĩ nói!
Trước mắt một màn này còn chưa thể hiện quá rõ sao?
Đây chính là đảo Thánh Tâm thứ mười ba, nơi này bất cứ người nào đều có cảnh giới là Thiên Đạo, tuy nói ở Bát Hoang, Thiên Đạo cũng không tính là cái gì, nhưng mà tuổi của bọn họ đều không lớn lắm, hay nói cách khác, các nàng đều là nhưng cô gái rất ưu tí, vậy mà cô nào cô nấy...
Đệch!
Bạch Thiên Hạo bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Không so được không so được, trên đời này không ai có thể hơn được hắn! Bội phục bội phục!"
"Diệp sư đệ, chúng ta cùng đi ăn đi?"
"Được thôi." Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười một tiếng.
"Đi đi đi!"
Sau đó một đám cô gái ‘hộ tống’ Diệp Thiên Dật đi.
Lâm Bất Phàm: ???
"Haizzz, vậy ta đi tu luyện, ngươi cũng đi đảo Thánh Tâm thứ mười hai tu luyện đi!"
Bạch Thiên Hạo nói.
"Ừm!"
Bọn họ đều đi rồi, Hàn Nhụy mới đi ra.
"Hàn sư tỷ."
Lâm Bất Phàm rất lúng túng nhìn về phía Hàn Nhụy!
Hàn Nhụy phủ vỗ trán đầu!
Nàng rất kinh ngạc!
"Các ngươi qua bên kia chặn bọn họ, chỉ cần Diệp Thiên Dật vừa đi ra, vô luận như thế nào đều trực tiếp động thủ!"
Nàng còn cũng không tin!!! Tên này đẹp trai như vậy á??!
Thật ra giáo huấn Diệp Thiên Dật không phải là quan trọng nhất, nàng càng nhiều hơn chính là muốn nhìn xem năng lực của Diệp Thiên Dật đến đâu, đảo Thánh Tâm thứ mười ba này hẳn là đủ để thử rồi, Lâm Bất Phàm có tu vi Thiên Đạo cảnh bát giai, những người khác cũng không thua kém nhiều lắm! Cùng động thủ, hắn hẳn là phải xuất toàn lực!
Đẹp trai như vậy, hẳn là có chút năng lực chứ nhỉ? Nếu không thì cũng không hợp với nhan giá trị này cho lắm nha.
"Vâng!"
Hai mười phút sau, Diệp Thiên Dật một mặt đầy vết son môi từ trong biệt thự đi ra.
"Đậu móe! Quá điên cuồng."
Diệp Thiên Dật tay trái lau những vết son môi trên mặt, tay phải vung nước.
Sau đó Diệp Thiên Dật ngẩng đầu một cái, phía trước có một đám người đang đứng chặn hắn lại.
Đám ngưới Lâm Bất Phàm nghẹn họng nhìn trân trối nhìn những vết son môi lít nha lít nhít trên mặt Diệp Thiên Dật, trên cổ cũng đều là vết sôn môi!
Hàn Nhụy đứng ở chỗ xa xa thấy cảnh này cũng là há miệng kinh ngạc!
Không phải đâu chứ? Cái này cũng có thể làm?
Hâm mộ, ghen ghét!
Đậu móe?
Hắn mới vừa đứng ở chỗ này đã có vô số cô gái sẵn sàng tới hiến thân? Đây cũng quá... Hạnh phúc rồi?
"Ngươi... nước trên tay ngươi là??"
Lâm Bất Phàm hỏi.
"À, ta rửa tay thôi, thế nào?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Lâm Bất Phàm ho khan một tiếng, sau đó nói: "Diệp Thiên Dật, ngươi biết ngươi phạm vào sai lầm gì không?"
Diệp Thiên Dật cười một tiếng: "Cái gì cơ?"
"Một đệ tử mới, lại dám bất kính với sư tỷ, chúng ta đến đây chính là để giáo huấn ngươi! Để ngươi biết, hai chữ lễ phép viết như thế nào!"
Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi.
"Ngươi nói là nữ lưu manh kia á?"
Hàn Nhụy núp trong bóng tối lảo đảo một chút!
Nữ lưu manh?
Đại ca à! Nhiều người như vậy đã hôn hít biến ngươi thành cái dạng mặt đầy son thế này, mà ngươi còn có mặt mũi nói nàng là lưu manh? Đồ khốn!
Thật là khó chịu!
"Đó là Hàn sư tỷ! Đến bây giờ ngươi còn nói năng lỗ mãng về nàng như thế, đừng trách chúng ta động thủ!"
Lâm Bất Phàm khí thế trên người phun trào.
"Chờ một chút!"
Diệp Thiên Dật nói.
Hàn Nhụy gật gật đầu.