Ừm, xem ra là sợ rồi đây.
Diệp Thiên Dật xắn tay áo nói: "Các ngươi là cùng lên hay sao?"
Lâm Bất Phàm và mấy người bên cạnh liếc nhau một cái.
"Một mình ta là đủ rồi!"
"Không không không, cùng lên đi."
Diệp Thiên Dật nói.
Hệ thống mới này đánh bại một người liền thu hoạch được giá trị cuồng ngạo, thế cho nên tốt nhất là cứ lên hết đi.
"Đủ ngông cuồng nha, một Thiên Đạo cảnh nhị giai vậy mà lại dám mạnh miệng như thế trước mặt hơn bốn mươi Thiên Đạo cảnh."
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Nhụy sáng lên.
Thú vị phết đấy.
"Tên nhóc, ngươi thật là đủ cuồng vọng! Ta thế nhưng là đảo chủ của đảo Thánh Tâm thứ mười ba!"
"Đảo chủ, vậy thì càng tốt." Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
"Ngươi có ý gì?"
"Nhanh nào, cùng lên đi, lề mà lề mề, đánh nhau thôi mà cũng lề mà lề mề như thế, ngươi tìm cảm giác tồn tại à? Lên hay không đây? Không lên ta đi đó nha."
Diệp Thiên Dật hùng hổ nói.
Đồ đần!
Xem xét chính là nhân vật phản diện, chỉ có nhân vật phản diện mới nói nhảm nhiều như vậy!
Lâm Bất Phàm đôi mắt ngưng tụ!
"Các ngươi đừng lên, ta sẽ tự tay giải quyết hắn!"
Trong nháy mắt, khí thế Thiên Đạo cảnh bát giai của hắn ngập trời.
"Tên nhóc, tiếp chiêu đi! Liệt Thiên Quyền!"
Sưu ——
Hắn đáng một quyền về phía Diệp Thiên Dật.
Nhưng mà Diệp Thiên Dật chỉ đứng ở nơi đó khoát tay, bàn tay trực tiếp cầm lấy một quyền hắn đánh tới kia.
Đám người: ???
"Đệt?"
Bọn họ đều trợn tròn mắt.
Hàn Nhụy hơi há miệng.
"Thú vị."
Nàng ngồi trên cành cây đong đưa hai chân, đắc ý bóc một cây kẹo mút ngậm lấy.
Nếu như nàng không nhìn lầm, cái Diệp Thiên Dật này hẳn là ngay cả linh lực đều chưa phóng thích, dùng lực lượng thuần túy và cường độ thể phách đưa tay trực tiếp chặn lực lượng võ kỹ của Thiên Đạo cảnh bát giai!
Cái này nói thật không chỉ là lợi hại vấn đề, đã có chút đáng sợ!
"Ẩn giấu tu vi sao? Không biết, ta vẫn có thể nhìn rõ ràng."
Hàn Nhụy ngậm kẹo.
Lâm Bất Phàm dùng sức muốn rút tay mình về lại phát hiện, tay Diệp Thiên Dật giống như kìm sắt vậy, căn bản không rút ra được!
"Chỉ có thể thôi à?"
Diệp Thiên Dật khóe miệng khẽ nhếch, sau đó đột nhiên hất một cái, Lâm Bất Phàm trực tiếp bị quật bay ra xa trăm thước, rơi bụp một tiếng nện xuống mặt đất.
Đám người: ???
Biết làm sao được, lực lượng bản thân và thể phách Diệp Thiên Dật vốn đã mạnh, hệ thống cuồng bạo lại khiến toàn thuộc tính cyar Diệp Thiên Dật tăng lên gấp ba, đồng thời lực lượng lại tăng lên gấp năm lần, hắn liền có thể vô não như vậy đó!
"Ting... Chúc mừng ngươi đánh bại Thiên Đạo cảnh bát giai, giá trị cuồng ngạo +300000."
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua mấy chục người phía trước.
Những người kia theo bản năng lùi lại phía sau.
"Chúng ta không đánh."
Một người vội vàng nói!
Trò cười, Thiên Đạo cảnh bát giai bị hắn lập tức ném ra ngoài như ném rác mà không cả thèm dùng linh lực, bọn họ đánh cái rắm ấy?
Diệp Thiên Dật khóe miệng khẽ nhếch, trên người phun trào hàn lực, dễ dàng đóng băng toàn bộ mấy chục người bọn họ ngay tại chỗ.
Bộp——
Bộp——
Bộp——
Diệp Thiên Dật đá từng người từng người một.
"Không phải muốn đi qua dạy dỗ ta sao? Không đánh? Không đánh mà được à!"
Rầm rầm rầm——
Diệp Thiên Dật đá từng người bay ra ngoài!
Hàn Nhụy: "..."
Hàn Nhụy thật sự rất kinh ngạc!
Cũng không phải nàng chưa từng gặp qua đỉnh cấp thiên tài, ngược lại còn gặp qua rất nhiều, Thiên Đạo cảnh nhị giai có thể nhẹ nhõm nghiền ép Thiên Đạo cảnh thập giai cũng có, thậm chí Thiên Đạo cảnh nhị giai có thể nhẹ nhõm đánh bại Thần Đạo cảnh cũng có, nhưng mà...
Nàng là thật không nghĩ tới, Diệp Thiên Dật này vậy mà cũng là thiên tài loại cấp bậc này?
Phải biết, phàm là những học sinh có thể đi lên các đảo Thánh Tâm đều là thiên tài, muốn vượt qua nhiều như vậy nhẹ nhõm chiến thắng đối phương, thì thực lực thiên phú tuyệt đối là đỉnh cấp, chính là loại có cập bậc cao nhất toàn bộ đại lục mới có thể làm được!
Nàng vốn chỉ cảm thấy Diệp Thiên Dật có chút đẹp trai, có chút vô sỉ, có chút không biết xấu hổ, chút may mắn thôi, hơn nữa nàng lại còn được chị mình dặn dò đặc biệt ‘chăm sóc’ hắn nữa cho nên mới bày ra mấy chuyện này, thật không nghĩ tới hắn có thể lợi hại đến mức nào, nhưng mà bây giờ, thật thú vị.
Linh lực còn không phóng thích đã có thể đánh bay Thiên Đạo cảnh bát giai Lâm Bất Phàm, tùy tiện thả ra hàn lực, lại có thể nhẹ nhõm đóng băng mấy chục người cảnh giới cao hơn hắn...
Cái này tương phản có chút lớn.
Những sư tỷ kia đang vui vẻ tươi cười đi ra, nhìn thấy màn này, ai nấy đều há to miệng...
"Diệp sư đệ, đây là ngươi làm à?"
Các nàng chạy tới.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu, hỏi: "Ta muốn đi đảo Thánh Tâm thứ mười hai, đi như nào?"
"Vậy ngươi phải đánh bại đảo chủ, cũng chính là Lâm Bất Phàm, đánh bại hắn ngươi có thể cầm đảo chủ lệnh trên người hắn đi đến đảo Thánh Tâm thứ mười hai."
"Hắn ở đằng kia kìa."
Diệp Thiên Dật chỉ chỉ một hướng.
Các nàng nhìn qua, sau đó há miệng kinh ngạc.
Cái này cái này cái này...
Diệp Thiên Dật đi tới, cầm lấy đảo chủ lệnh của Lâm Bất Phàm, cười một cái rồi nói với các nàng: "Các sư tỷ, vậy ta đi đảo Thánh Tâm thứ mười hai đây ha, rất không nỡ xa các ngươi, có rảnh liên hệ nhé!"
Nói xong Diệp Thiên Dật quay lưng đi luôn.
Hàn Nhụy đi ra.
...
Đảo Thánh Tâm thứ mười hai, hết thảy đang rất hòa hài, sau đó...
"Đảo chủ của đảo Thánh Tâm thứ mười hai là ai?"
Diệp Thiên Dật đi tới rồi hô một tiếng, hắn quán chú linh lực vào giọng nói, cơ hồ toàn bộ đảo Thánh Tâm thứ mười hai đều nghe được.
Triệu Phỉ Phỉ mới vừa đi tới bên này, sau đó nàng quay đầu nhìn lại, định mệnh? Đây không phải là em rể của bạn trai nàng sao? Làm sao lại đến đảo Thánh Tâm thứ mười hai rồi? Chẳng lẽ hắn đã đánh bại đảo chủ của đảo Thánh Tâm thứ mười ba rồi à?
Mà thái độ hống hách của Diệp Thiên Dật làm cho tất cả mọi người đều nghe được, cho tới bây giờ bọn họ chưa thấy qua có người nào ngênh ngang như vậy muốn khiêu chiến đảo chủ của bọn họ đâu! Trong lúc nhất thời rất nhiều người nhao nhao đều đi tới vị trí này!
Mà Hàn Nhụy cũng sớm đã theo đến, nàng vừa mới đến đã nghe được câu nói này, nàng hơi sửng sốt một chút.
Chà, ngênh ngang như vậy sao?