Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Đúng lúc này, bên ngoài Linh sơn truyền đến tiếng hét: "Nhi tử ngoan, ba ba ngươi đến rồi đây, mau ra nghênh đón!"
Như Lai phật tổ, hai vị Thánh Nhân: "..."
"Hai vị phật mẫu, các ngươi cũng nhìn thấy rồi, Lâm Bắc Phàm kia thực sự là khinh người quá đáng, chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Hai vị phật mẫu..." Như Lai phật tổ giương mắt nói.
"Thật sự không có biện pháp nào, chẳng qua nếu như ngươi đợi ở đây, chúng ta có thể tạm thời áp chế một ý thức khác bên trong cơ thể ngươi. Như Lai, ngươi tạm thời ở lại nơi này đi!" Tiếp Dẫn thánh nhân nói.
"Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy!" Như Lai phật tổ vẻ mặt đau khổ, cao giọng niệm tụng phật hiệu.
Lâm Bắc Phàm hô một ngày ở cửa Tây Thiên linh sơn, Như Lai phật tổ vẫn một mực đóng cửa không gặp, các phật đà bồ tát khác cũng xem như không nghe thấy, Lâm Bắc Phàm đành phải dẹp đường hồi phủ.
Kết quả quay người lại bỗng nhiên đứng trong một cung điện quen thuộc, trước mắt cũng xuất hiện một người quen thuộc, chính là Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nương nương trước mắt chính là bản tôn ở Hồng Hoang, không phải hình chiếu.
Thoạt nhìn càng thêm đoan trang đại khí, càng thêm vũ mị trang nhã.
Nhưng lúc này Nữ Oa nương nương vô cùng tức giận, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm, cáu gắt nói: "Hay cho Lâm Bắc Phàm ngươi, đến thế giới Hồng Hoang lâu như vậy cũng không tới bái kiến bản cung, ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Ngươi đưa bản cung vào chỗ nào?"
"Nương nương, không phải vài ngày trước chúng ta mới vừa gặp nhau sao?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Cái ngươi gặp là hình chiếu của bản cung, không tính!" Nữ Oa nương nương lắc đầu.
"Nhưng bất kể là hình chiếu hay là bản tôn thì trong lòng ta vẫn như nhau, đều không thể cô phụ!" Lâm Bắc Phàm hùng hồn nói.
Mặt Nữ Oa nương nương xoạch cái đỏ hồng, lửa giận ban đầu hóa thành hư không.
"Miệng lưỡi trơn tru, ngươi đến ngồi đi!" Nữ Oa nương nương đi trước dẫn đường, bên khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt, vừa đi vừa nói: "Không ngờ ngươi còn trở thành ba ba của Như Lai phật tổ, hố người ta phải trở về tìm Thánh Nhân, không dám ra ngoài gặp người. Nói, rốt cuộc ngươi đã gạt ta làm bao nhiêu chuyện?"
"Thật ra không nhiều! Trong lúc lượng kiếp diễn ra, ta từng lén tới đây đùa giỡn một chút, trốn sau Ma giáo thu chút lợi lộc, không cẩn thận trở thành ba ba của phật tổ... Kỳ thực ta rất an phận thủ thường!" Lâm Bắc Phàm trợn mắt nói dối.
"Nơi này không thể so với thế giới linh khí khôi phục của ngươi, ở thế giới linh khí khôi phục ngươi là lớn nhất, nhưng ở trong thế giới Hồng Hoang, ngoại trừ Thánh Nhân ra còn có vị trên cao kia nữa, không được tùy ý làm bậy, nhỡ kết nhân quả sẽ phiền phức!" Nữ Oa nương nương nghiêm túc căn dặn.
"Ta biết, ta vẫn luôn rất cẩn thận!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Sau khi ở lại Oa Hoàng cung mấy ngày, Lâm Bắc Phàm đến âm tào địa phủ vấn an Bình Tâm nương nương, phải cân bằng hai bên.
Bình Tâm nương nương vô cùng cao hứng, cũng rất nhiệt tình, nhất định muốn giữ Lâm Bắc Phàm ở lại vài ngày.
Trong lúc này, Lâm Bắc Phàm cố ý qua lại mấy vòng trước mặt Địa Tàng vương bồ tát, bắt hắn hô mấy tiếng "Phật thủ" rồi mới buông tha.
Sau đó mới trở lại thế giới linh khí khôi phục, nhưng lại bị Thông Thiên giáo chủ kéo đi.
"Lâm Bắc Phàm ơi là Lâm Bắc Phàm, tiểu tử ngươi đúng là biết giày vò người ta, thế mà còn ám toán Như Lai, bắt hắn phải gọi ngươi là ba ba, còn bắt hắn phải phong ngươi làm phật, bây giờ hắn đã trở thành trò cười của Hồng Hoang!" Thông Thiên giáo chủ cười to.
"Ta đây cũng coi như đã báo thù thay ngươi!" Lâm Bắc Phàm cười.
"Đa Bảo hắn... Cũng không phản bội, mà là có nỗi khổ tâm trong lòng!" Thông Thiên giáo chủ lắc đầu, nhớ tới một ít chuyện trong quá khứ, trong lòng có chút ảm đạm.
Hai người tán gẫu một số chuyện về Hồng Hoang, sau đó Lâm Bắc Phàm rời đi, chỉ còn lại Thông Thiên giáo chủ suy nghĩ tán loạn.
Bên kia, gấu trúc đã sớm trở về thế giới linh khí khôi phục.
Bởi vì được phong làm phật nên gấu trúc đã có giác ngộ, nàng tìm người làm một liên hoa phi đài theo yêu cầu, sau đó mặc áo cà sa màu đỏ lên, trên cổ đeo một chuỗi trân châu lớn, cả ngày ngồi bên trên phi đài.
Miệng lẩm bẩm giống như đang niệm phật kinh.
Toàn thân tỏa kim quang, thoạt nhìn có thêm mấy phần đoan trang.
"Ta cmn, gấu trúc, mới mấy ngày không gặp sao trên người ngươi đã sáng lên rồi?" Long Bảo Bảo bay tới, vây quanh gấu trúc kim quang lóa mắt bay một vòng, kinh ngạc nói.
"Quang Minh đại thần côn bên trên, thật là chướng mắt!" Tiểu phượng hoàng dùng cánh che khuất con mắt.
Gấu trúc nghiêm túc giơ thẻ bài: Bây giờ ta đã đườ phong phật, hãy gọi ta là Hùng Miêu manh phật!
"Hùng Miêu manh phật?" Hai manh vật trăm miệng một lời.
Gấu trúc nghiêm túc gật đầu một cái, giơ thẻ bài lên: A di đà phật, thí chủ giá sương hữu lễ!
Trên manh trảo còn có thêm một chuỗi phật châu, thoạt nhìn giống y như thật.
"Ngươi thật sự thành phật?" Long Bảo Bảo không tin.
Gấu trúc nghiêm túc gật đầu.
"Thế tức là về sau ngươi không thể ăn thịt uống rượu nữa?" Long Bảo Bảo lại hỏi.
Gấu trúc vừa mới định gật đầu, nhưng lập tức lắc lắc đầu.
"Ngươi làm phật mà còn ăn thịt uống rượu, ngươi nhất định là phật giả!" Tiểu phượng hoàng kêu lên.
Gấu trúc mặt không đổi sắc, giơ thẻ bài đã sớm chuẩn bị xong lên: Rượu thịt xuyên qua ruột, phật tổ ở trong lòng!
"Tên phật giả nhà ngươi, chúng ta khinh bỉ ngươi!" Hai manh vật trăm miệng một lời.
...
Mặt mũi gấu trúc tràn đầy từ bi, giơ thẻ bài: A di đà phật!
Sau đó gấu trúc mượn một thân trang bị này đi hóa duyên, đầu tiên nàng đi tới nhà Lý Tầm Hoan, bởi vì Lý Tầm Hoan thích rượu, tửu phẩm hắn giấu có nhiều loại nhất, cũng phong phú nhất.
Đối với vị bạn rượu này, Lý Tầm Hoan vô cùng hoan nghênh, lập tức dâng rượu ngon lên.
Gấu trúc giơ thẻ bài: Thí chủ thiện tâm, phật tổ nhất định sẽ phù hộ ngươi!
"Phật tổ phù hộ ta, vậy còn ngươi?" Lý Tầm Hoan nhìn cách ăn mặc của gấu trúc, đặc biệt muốn cười.
Gấu trúc giơ thẻ bài lên: Ta sẽ không!
Lý Tầm Hoan: "..."
Gấu trúc lại giơ thẻ bài: Ta có thể giúp ngươi siêu độ!
Lý Tầm Hoan: "..."
Có rượu ngon, tiếp theo chính là ăn đồ vật.
Đồ ăn ngon nhất ở thế giới linh khí khôi phục không ai vượt được Thanh Bạch nhân gia, thế là bèn tìm đến Bạch Thanh Thanh hóa duyên.
Kết quả tự chui đầu vào lưới, nhìn thấy cách ăn mặc này của gấu trúc, manh tâm của Bạch Thanh Thanh đại bạo phát: "Đừng nói gì, để ta vuốt một hồi!"
Bạch Thanh Thanh ôm lấy gấu trúc, xoa bóp đầu to của nàng thành đủ mọi hình dạng.
Gấu trúc run lẩy bẩy giơ thẻ bài lên: Ta là Hùng Miêu manh phật, ngươi không thể làm như vậy!
"Không cần biết ngươi là phật gì đều phải ngoan ngoãn nghe lời, muốn ăn đồ ngon thì phải cho ta vuốt, nếu không một hạt cơm cũng không cho ngươi!"
Gấu trúc chảy nước mắt, vì ăn ngon, nàng nhịn.