Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Sau khi lén làm mấy chuyện nhân thần cộng phẫn, thực lực của hắn ta nhanh chóng đạt tới Siêu Phàm cảnh giới.
Hắn ta càng ngày càng cảm thấy, làm một nhân vật phản diện quá sảng khoái!
Là sự sảng khoái ngươi không tưởng tượng nổi!
Không cần tuân thủ cái gọi là quy tắc của nhân loại, không cần nói đạo lý, muốn làm gì thì làm cái đó: Giết người, phóng hỏa, phá hoại, cuối cùng thực lực còn có thể tăng lên, thực sự là quá đã!
Nhất là hắn ta rất hưởng thụ cảm giác làm đại boss sau màn!
Chi phối phong vân thiên hạ, để thế giới phải cuồng quay vì suy nghĩ của hắn ta.
Chỉ có điều sau đó hắn ta phát hiện, thế giới này có quá nhiều thiên kiêu và cao thủ, muốn dựa vào sức một người mà khuấy động phong vân thiên hạ, có chút lực bất tòng tâm. Vậy nên hắn ta quyết định đào tạo thủ hạ, phát triển một thế lực đại phản phái, như vậy điểm phản phái sẽ đến càng nhanh hơn.
Hắc Ma Pháp Sư Doberman chính là mục tiêu đầu tiên của hắn ta.
Hắn ta lợi dụng nhược điểm trong lòng La Bá Nạp, dẫn hắn ta rơi vào hắc ám, trở thành tay chân của mình.
Hơn nữa hắn ta còn giao Quang Minh Diễm khó khăn lắm mới thu được cho Doberman, để Doberman đi thực hiện kế hoạch của mình.
Vốn hắn ta còn cho đây là chuyện mười phần chắc chín, ai ngờ Giang Nam thành nho nhỏ lại xuất hiện hai đại tôn giả thần bí, giết chết hai đầu Yêu Vương, khiến kế hoạch của hắn ta bị phá sản.
Kế hoạch thất bại cũng thôi đi, ta là nhân vật phản diện, ta phải chịu nổi thất bại, cùng lắm thì làm lại từ đầu.
Nhưng ai ngờ Doberman một đi không trở lại. Thông qua hệ thống giải đáp, Doberman đã chết, chết thế nào cũng không biết, mà Quang Minh Diễm trên tay hắn ta cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Quang Minh đau lòng đến rỉ máu. Đó là Quang Minh Diễm mà hắn ta phải tiêu gần nửa số điểm phản phái mới mua được từ hệ thống, vốn hắn ta còn muốn tiếp tục sử dụng, kết quả mới dùng một lần đã không thấy tăm hơi.
"Doberman, nếu không phải ngươi đã chết, ta thật muốn kéo ngươi ra ngoài đánh chết!" Quang Minh nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng bảo hắn ta tới Giang Nam thành tìm Quang Minh Diễm, hắn ta lại không dám. Bây giờ nơi đó có hai đại tôn giả, một trong số đó là Dạ Ma thần bí khó lường, ai biết hắn có thủ đoạn gì?
Nhỡ hắn ta bị lộ, sau này sao có thể ra ngoài nữa?
Với tư cách là nhân vật phản diện, bảo vệ tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất, có thể không mạo hiểm thì tốt nhất là không cần mạo hiểm.
Nhiệm vụ có thể không làm, bảo bối có thể không cần, nhưng mạng thì tuyệt đối không thể bỏ, nếu không hết thảy đều xong.
"Giang Nam, ta còn sẽ trở lại!"
Đến đêm khuya, một bóng người nhanh chóng bay về phía Giang Nam.
Kết quả hắn ta vừa bay đến vị trí đại chiến với yêu thú ban ngày, đã thấy thiên địa có biến đổi: Tuyết trắng bao phủ ngập trời, khắp nơi là hài cốt nổ tung, nhất là khí tức của Yêu Vương vẫn còn lưu lại ở đấy.
Người nọ cả kinh, giậm chân vỗ ngực, hối hận không thôi: "Cuối cùng vẫn đến trễ, sợ là Giang Nam thành đã... đã xong rồi!"
Hắn ta nhìn đất đai dưới chân đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả một thi thể nhân loại cũng không thấy.
Người nọ càng hối hận, lòng đầy giận dữ: "Sợ là ngay cả người cũng đã bị yêu thú ăn sạch, đáng hận!"
Nơi đây nhìn như đã kết thúc, chắc chắn đại quân yêu thú của hai đầu Yêu Vương đã dành được thắng lợi, nhìn tiếp nữa cũng chỉ càng thương tâm.
Vốn hắn ta muốn rời đi, nhưng quỷ thần xui khiến hắn ta lại bay vào Giang Nam thành. Hắn ta muốn truy điệu cho tỉ tỉ người đã bị chết, nếu có thể tìm thấy thi thể, không nên phơi thây hoang dã, coi như tận chút lực mỏng sau cùng.
Kết quả vừa bay lên bầu trời Giang Nam, nhìn thấy một Giang Nam thành hoàn hảo không hao tổn gì bên dưới, hắn ta nhất thời nghẹn lại.
Hắn ta bèn nhìn kỹ hơn, rõ ràng còn nhiều người sống vô cùng, ánh đèn sáng chói, múa hát tưng bừng, vô cùng náo nhiệt.
Nào giống một tòa thành vừa bị xâm nhập?
Trái lại càng giống khánh điển, đại lễ gì đó hơn.
Người nọ nghĩ mãi không thông, trong lòng toàn là dấu chấm hỏi.
"Ngươi là ai? Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại đến Giang Nam?" Lâm Vi Vi cầm lợi kiếm phóng lên cao, cẩn trọng nhìn đối phương.
"Ngươi là..." Người kia dùng thần niệm cảm ứng, cảm nhận được sức mạnh bàng bạc trong cơ thể đối phương, còn có cả nguyệt khí tức, bèn cười hỏi: "Hẳn ngươi là đệ tử tâm đắc mà Giang lão đầu kể, Lâm Vi Vi?"
"Sao ngươi biết?" Lâm Vi Vi hơi kinh ngạc.
Người nọ đứng khoanh tay: "Ta là —— Thanh Mộc!"
"Thanh Mộc?" Lâm Vi Vi suy nghĩ một chút, nhất thời cả kinh: "Ngươi là Thanh Mộc tôn giả?"
Người nọ mỉm cười gật đầu, tư thái ung dung, tự có một phen phong độ tông sư.
Lúc này giọng nói có chút già nua của viện trưởng Giang Trường Thanh truyền tới: "Vi Vi, hắn ta đúng là Thanh Mộc tôn giả ta đã mời tới! Ngươi mau mời đối phương đến chỗ ta."
"Sư phụ tỉnh rồi?" Lâm Vi Vi ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại cung kính nói với Thanh Mộc tôn giả: "Tôn giả, mời theo ta!"
Một phút sau, Thanh Mộc Tôn Giả đã đến đình viện sâu nhất trong Giang Nam học việc, nhìn bốn người Giang Trường Thanh, Tây Môn Xuy Tuyết sắc mặt tái nhợt, nói: "Các ngươi đã bị thương đến gốc rễ, sợ là phải tu dưỡng mấy chục năm."
Tôn giả là người thế nào?
Chỉ liếc mắt đã thấy ngay hư thực bốn người.
Dáng vẻ khí huyết hao tổn, cơ thể ngàn vết lở loét, không có tấc da thịt nào hoàn chỉnh, động một cái cũng tốn sức. Người bị thương nặng nhất chính là Giang Trường Thanh, tự bạo pháp bảo khiến nguyên thần trong cơ thể bị thương, ảm đạm không ánh sáng.
Người bình thường bị thương như vậy đã phải chết, cũng chỉ có các vị tiền bối như bọn họ mới dựa vào lực lượng siêu cường của bản thân mà chống đỡ được.
Giang Trường Thanh ho khan, lắc đầu nói: "Tôn giả, Yêu Vương hung mãnh, chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Thanh Mộc Tôn Giả gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Nếu như là hắn ta, dù biết không địch lại cũng sẽ làm như vậy, vì đó là đạo của hắn ta —— Thủ Hộ Chi Đạo.
"Nhưng không phá không lập, chỗ ta hiện có chút linh đan diệu dược!" Thanh Mộc tôn giả lấy mấy viên thuốc từ trong không gian giới chỉ ra, nói: "Đan dược này là gần đây ta chế ra được, tên Hồi Xuân Đan, có thể khởi tử hồi sinh, công hiệu không phá không lập. Các ngươi ăn xong, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể hồi phục, hơn nữa còn có thể trọng tố căn cơ càng tiến thêm một bước!"
"Đa tạ tôn giả!" Mọi người gật đầu nói cảm ơn.
Viên đan dược này như ân tái tạo, thật sự có tác dụng quá lớn với bọn họ.
Thanh Mộc tôn giả cười lắc đầu: "Chúng ta là lão hữu nhiều năm, cần gì phải khách sáo như vậy? Ta càng hy vọng thấy được các ngươi có cơ hội tiến thêm một bước! Linh khí triều tịch lần thứ tư sắp đến, chúng ta phải tăng cường lực lượng!"
Mọi người gật đầu, cũng không cãi lại nữa mà ăn ngay đan dược, nhất thời chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, thân thể đã đang từ từ khôi phục.
Họ thầm nói trong lòng, quả nhiên là linh đan diệu dược.
"Bây giờ ta muốn biết Giang Nam đã vượt qua kiếp nạn như thế nào." Thanh Mộc Tôn Giả ngồi xuống.
Lý Tầm Hoan nói: "Biết tôn giả sẽ thắc mắc, vì vậy ta đã đưa một người đến đây."
Hắn ta vỗ tay, một người trẻ tuổi đi vào.
Người trẻ tuổi này chính là người có Hệ thống Livestream - A Huy, vừa đến hắn ta đã móc một chiếc máy quay ra, hướng máy quay về phía vách tường. Máy quay bắn ra tia sáng, chiếu hình ảnh trận chiến hệt như đang chiếu phim.
Thanh Mộc tôn giả tò mò nhìn người trẻ tuổi này, cuối cùng hắn ta hướng mắt sang cảnh chiến đấu trong màn ảnh.
Thời đại linh khí khôi phục, kỳ nhân dị sĩ cũng thấy nhiều, không có gì là lạ.