Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Thì ra là như vậy!" Thanh Mộc tôn giả gật đầu, cười nói: "Giang Nam của các ngươi thật đúng là đầm rồng hang hổ, có thể liên tục xuất hiện hai tôn giả trẻ tuổi. Trong đó hắc y nam tử sau cùng, không ngờ chính là đệ thất thiên kiêu Dạ Ma!"
Giang Trường Thanh cười khổ: "Ta cũng không ngờ, may nhờ có bọn họ mà Giang Nam có thể giữ được!"
Đến tận bây giờ Giang Trường Thanh vẫn còn thấy sợ hãi.
Tây Môn Xuy Tuyết đột ngột hỏi: "Bọn họ so với tôn giả thì thế nào?"
Thanh Mộc tôn giả cười khổ: "Không thể sánh được, bất kỳ người nào ta cũng không sánh nổi. Ta chỉ có thể dây dưa với tối đa một con Yêu Vương, muốn đánh bại căn bản là không thể. Vậy mà bạch y nam tử lại có thể dễ dàng đánh bại Kiếm Xỉ Yêu Vương. Dạ Ma lại trấn áp Phượng Vương, giết chết Kiếm Xỉ Yêu Vương, thực lực của hai người bọn họ đều đã đạt tới đỉnh cao của nhân loại."
Mọi người gật đầu, quả thật chênh lệch rất lớn.
Trong cùng cấp bậc, Yêu Vương đã mạnh hơn nhân loại gấp mấy lần.
Có thể dây dưa với nó đã không tệ, vậy mà lại xuất hiện hai người, một có thể đánh bại Yêu Vương, một người khác còn cường đại hơn, giết chết một con trấn áp một con, thực lực sâu không thể dò.
"Thông qua hình ảnh chiến đấu, ta đoán bạch y nam tử kia đã đạt đến Thiên Nhân nhất giai đỉnh phong, còn Dạ Ma, sợ là đã đạt đến Thiên Nhân nhị giai, đều là người cường đại nhất đương thời. Tộc ta thật may mắn, chỉ hận không thể gặp mặt hai người một lần!"
Cảm xúc của Thanh Mộc tôn giả như triều dâng, hắn ta kích động đứng bật dậy, cao giọng hô to: "Ta là Thanh Mộc tôn giả, đi ngang qua Giang Nam, xin hai vị tôn giả trẻ tuổi hiện thân gặp mặt!"
Giọng nói không lớn nhưng truyền khắp Giang Nam, mỗi một người đều có thể nghe rõ vô cùng.
Dù có kết giới cũng không cách nào ngăn cản giọng nói này.
"Thanh Mộc tôn giả? Đó không phải một trong Tứ Đại Tôn Giả sao? Hắn ta đến Giang Nam của chúng ta!"
"Thanh Mộc tôn giả? Ta nghe truyền thuyết về hắn ta mà lớn lên, là một trong bốn rường cột của Nhân tộc!"
"Thật muốn gặp thần tượng một lần!"
"Thanh Mộc tôn giả đang ở đâu vậy? Ta muốn đi gặp hắn ta!"
...
Giang Nam sôi trào, duy chỉ có hai người không nghe thấy cũng không quan tâm.
"Thật ồn ào!" Lâm Bắc Phàm đang ngủ say thì trở mình, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Tô Ninh đang nằm trên giường mở mắt, rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục nói chuyện với nhóm.
Kết quả Thanh Mộc tôn giả gọi ba lần, một bóng người cũng không có.
Lúc này hắn ta bắt đầu lúng túng.
Thanh Mộc tôn giả cười khổ: "Xem ra phân lượng của ta còn chưa đủ, không thể mời nổi hai vị tôn giả trẻ tuổi."
"Hoặc có thể hiện tại bọn họ không có ở Giang Nam!" Giang Trường Thanh cho hắn ta một bậc thang.
"Cũng phải. Có duyên gặp lại!"
Mọi người ngạc nhiên: "Tôn giả, ngài định đi nơi nào?"
"Lần này yêu thú mưu đồ đã lâu, thế tiến công hung mãnh, không chỉ Giang Nam, những địa phương khác cũng gặp phải yêu thú vây thành, tình huống như lửa sém lông mày. Ta phải chạy tới nghĩ cách cứu viện, trễ một chút sẽ không còn kịp nữa!" Thanh Mộc tôn giả nói.
"Vậy Giang Nam của chúng ta phải làm thế nào?"
"Ở đây có hai vị tôn giả trẻ tuổi, trái lại biến thành nơi an toàn nhất. Đã có hai con Yêu Vương chết ở chỗ này, những yêu thú khác sẽ không dám vọng động, ta có thể an tâm rời đi!"
Thanh Mộc tôn giả hành lễ: "Chư vị bảo trọng, ngày sau gặp lại!"
"Tôn giả bảo trọng!"
"Bảo trọng!"
...
Thanh Mộc tôn giả phóng lên cao, rời khỏi Giang Nam.
"Vi Vi, mấy tháng này ta và các vị tiền bối đều phải bế quan tu dưỡng khôi phục thương thế, học viện giao lại cho con." Viện trưởng Giang Trường Thanh trịnh trọng nói với Lâm Vi Vi.
Lâm Vi Vi khiếp sợ, vội vàng từ chối: "Nhưng mà sư phụ.... Đệ tử còn trẻ..."
Giang Trường Thanh mỉm cười: "Vi Vi, con đừng tự hạ thấp mình. Ta đã thấy những gì con làm trong mấy ngày qua, tương lại con sẽ là một viện trưởng hợp cách, sớm muộn gì con cũng sẽ tiếp quản học viện này. Nếu con cảm thấy bản thân không làm được, có thể tìm tiểu nam nhân của con đến giúp. Tiểu tử kia rất thông minh!"
"Sự phụ!" Lâm Vi Vi đỏ mặt.
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm ngủ đến trưa mới dậy, sau đó hắn quen cửa quen nẻo đến Thanh Bạch Nhân Gia đối diện tìm thức ăn.
Hắn phát hiện bên trong không có khách lạ, chỉ toàn người quen: Huyết Sắc Vi, Kim Bất Hoán, An Khả Hân...
"Sớm quá!" Lâm Bắc Phàm lên tiếng chào hỏi.
Đầu heo mập Kim Bất Hoán là người đầu tiên đi ra, hắn ta vọt đến chỗ Lâm Bắc Phàm như một toa xe lửa, kích động nói: "Lâm đồng học, cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi!"
"Kích động như vậy, có chuyện gì không?"
Kim Bất Hoán gật đầu: "Tất nhiên là có, mau bán linh phù cho ta."
Lâm Bắc Phàm ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ: "Chút chuyện nhỏ này đáng để ngươi kích động sao? Không phải ngày nào ta cũng bán linh phù cho ngươi sao?"
"Không phải, ta muốn mua siêu linh phù!" Kim Bất Hoán nhìn Lâm Bắc Phàm, tỏ vẻ oan ức: "Lâm đồng học, không ngờ ngươi có nhiều siêu linh phù như vậy mà không bán cho ta! Nếu không phải hôm qua ta thấy ngươi bão nổi, thì ta vẫn chưa hay biết gì!"
Lâm Bắc Phàm cười hậm hực: "Yêu Vương tới, dù sao ta cũng phải giữ chút siêu linh phù phòng thân."
"Bây giờ không còn Yêu Vương nữa, có phải ngươi có thể bán nó cho ta rồi không?"
Lâm Bắc Phàm ném ra 20 tấm siêu linh phù, khí khái nói: "Cầm đi! Đây là phần còn dư lại hôm qua, một tấm một ức, đủ chưa huynh đệ?"
"Huynh đệ tốt!" Kim Bất Hoán lập tức ném ra mấy núi linh tinh.
Linh tinh còn tinh thuần hơn cả linh tệ, hàm lượng linh khoáng thạch cũng càng nhiều hơn, một linh tinh tương ứng với một vạn linh tệ.
"Không dùng linh tệ mà dùng linh tinh, thăng cấp cải tiến rồi!"
"Đương nhiên!" Kim Bất Hoán đắc ý.
Kim Bất Hoán cảm thấy năng lượng trong cơ thể bắt đầu rục rịch, tựa hồ muốn đột phá, hắn ta lập tức chạy về nhà.
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Huyết Sắc Vi và An Khả Hân, nói: "Khách hiếm thấy a, còn chỗ trống không?"
"Giang Nam vượt qua nguy hiểm nên bọn ta đến đây ăn mừng một bữa!" An Khả Hân nhìn mấy núi linh tinh bên cạnh, hâm mộ nói:
"Ngươi phát đại tài rồi, có phải nên mời chúng ta một bữa không?"
Lâm Bắc Phàm trịnh trọng thanh minh: "Đây là ta tự lao động đoạt được, là ta họa phù cả ngày lẫn đêm vất vả lắm mới đổi lấy, mỗi một linh tinh đều ẩn chứa mồ hơi nước mắt khổ cực của ta, sao có thể nói là phát đại tài?"
Mọi người đồng loạt khinh bỉ hắn.
"Nhưng xét thấy hôm qua mọi người đánh yêu thú quá cực khổ, nên bữa này ta mời!"
"Tốt lắm!" An Khả Hân hưng phấn la thành tiếng, lập tức cầm thực đơn lên nói: "Bạch tỷ tỷ, ta muốn cái này cái này, còn có cái này..."
Lâm Bắc Phàm khinh bỉ: "Ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao! Ngươi nhìn Huyết Sắc Vi đi, người ta bình tĩnh biết bao, hoàn toàn không bị mỹ thực mê hoặc."
Huyết Sắc Vi khẽ mỉm cười: "Thanh Thanh, phiền ngươi cho ta một phần giống của Lâm Bắc Phàm."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bạch Thanh Thanh khẽ mỉm cười, sau đó lấy một núi linh tinh đi.
Lâm Bắc Phàm ngây ra nhìn nàng: "Thanh Thanh!"
Bạch Thanh Thanh đỏ mặt: "Chuyện gì?"
"Hình như ban nãy nàng cầm nhiều rồi."
"Phải không?" Lại một núi linh tinh nữa biến mất.
"Không, ta nhìn lầm rồi."
An Khả Hân và Huyết Sắc Vi nhìn hai người liếc mắt đưa tình, lập tức trợn mắt há mồm: "Hai ngươi đây là..."
Lâm Bắc Phàm hắng giọng: "Bây giờ ta trịnh trọng giới thiệu, Bạch Thanh Thanh, đại tức phụ của ta!"
Mặt Bạch Thanh Thanh lập tức đỏ lên, nhưng nàng không chối.
An Khả Hân nháy mắt: "Vậy Lâm Vi Vi thì sao?"
"Bạch Thanh Thanh là đại tức phụ của ta, Lâm Vi Vi là tiểu tức phụ của ta, hai người bọn họ đều là tức phụ của ta!" Lâm Bắc Phàm đắc ý nói.
"Đồ lăng nhăng, đúng là trên đời này không có nam nhân nào tốt!" An Khả Hân mắng.
"Chúc mừng ngươi!" Huyết Sắc Vi miễn cưỡng cười, trong mắt có chút ảm đạm.