Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 114 - Chương 114. Kim Thiểm Thiểm Lại Cải Trang!

Chương 114. Kim Thiểm Thiểm lại cải trang! Chương 114. Kim Thiểm Thiểm lại cải trang!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Sau khi ăn một bữa thỏa thích, mọi người nói về chuyện ngày hôm qua, lòng vẫn còn sợ hãi.

Nếu không phải cao thủ thần bí và Dạ Ma xuất hiện, sợ là mọi người đã xong đời, Giang Nam không còn tồn tại nữa, bọn họ lại càng không cách nào tụ lại một chỗ rồi nói chuyện trời đất.

Bọn họ còn nói đến chuyện Thanh Mộc tôn giả xuất hiện.

Lâm Bắc Phàm nói lúc ấy hắn đang ngủ nên không biết, cũng không quan tâm.

"Chuyện lớn như Thanh Mộc tôn giả tới mà ngươi không biết?" An Khả Hân kinh ngạc.

Lâm Bắc Phàm có lý chẳng sợ: "Ta quá mệt mỏi nên vừa về nhà đã ngủ ngay, không biết gì cả. Không được sao?"

Hắn lại bị chúng nữ ở đây khinh bỉ một lần nữa.

Hôm qua, trong số những người ở đây, chắc chỉ có hắn là rảnh rỗi nhất, chạy một vòng quanh chiến trường, giả bộ tham gia một chút rồi chạy về Giang Nam thành lại, ngay cả Kiếm Xỉ Yêu Vương cũng không thể làm gì được hắn.

"Phải rồi, sau khi đánh xong trận hôm qua, tương lai sẽ còn phát sinh gì nữa?" Lâm Bắc Phàm hỏi An Khả Hân.

Bạch Thanh Thanh và Huyết Sắc Vi cũng nhìn sang.

Với tư cách là một đại tiên tri nhiều lần đoán trúng, ý kiến của nàng rất được đám người coi trọng.

An Khả Hân cười lắc đầu: "Sau này không còn chuyện gì nữa, chúng ta có một thời gian phát triển vô cùng bình thường."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt.

"Nhưng mọi người ở khu khác thì không tốt lắm..." An Khả Hân thở dài: "Yêu Vương vây thành, không bao nhiêu khu may mắn thoát được. Chúng ta chỉ có thể bảo vệ thành trì của mình thật tốt, tận hết khả năng, nghe theo thiên mệnh."

Vào kiếp trước, nhờ có Thần Ẩn Giả mà Giang Nam thành được bảo vệ.

Nhưng những thành thị khác lại tệ hại vô cùng.

Nhân loại có 56 tòa thành thị, cuối cùng 16 thành thị bị Yêu Vương tàn sát, không một ai may mắn tránh khỏi!

40 thành thị, có phân nửa là thương vong thảm trọng, cả tòa thành đều sụp đổ, dân số chết hơn phân nửa, tu luyện giả chỉ còn lại không đến ba thành, chỉ có thể coi là kéo dài hơi tàn.

20 thành thị còn lại dù tổn thất khá nhỏ, song cũng hao tổn 1/3.

Sau khi Yêu Vương vây thành kết thúc, thống kê tổn thất, tổng nhân khẩu thương vong lên đến ba mươi ức, nhân số tiêu giảm đi phân nửa, vô cùng thê thảm.

Cũng bắt đầu từ trận chiến này, thế hệ cao thủ trước đó vì chống đỡ Yêu Vương mà chết đi, bị thương hoặc tàn phế, không thể không nghỉ ngơi lấy lại sức. Một thế hệ thiên kiêu mới bước lên võ đài lịch sử, chấp chưởng càn khôn, bát lộng phong vân.

Lâm Bắc Phàm gật đầu, hôm qua hắn có dùng Tra Thiên Khán Địa, thấy mấy thành thị trong phạm vi gần đây cũng bị yêu thú vây thành, trong đó còn có hai thành bị Yêu Vương đẩy ngã.

Thành thị còn lại dù không gặp Yêu Vương, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Hẳn những thành thị của Nhân loại khác cũng như thế.

"Ở thời đại linh khí hồi phục, yêu thú vây thành này, có thể sống được đã là chuyện may mắn. Trong các trận đại chiến chủng tộc, lực lượng cá nhân quá nhỏ bé. Có thể tự bảo toàn đã là một loại thắng lợi." Lâm Bắc Phàm thở dài nói.

Cuối cùng mọi người không bàn lại chuyện không vui này nữa, họ giải tán.

Thời gian là thuốc chữa thương hữu hiệu nhất.

Chớp mắt đã một tuần đã qua, cuối cùng mọi người cũng hồi phục như cũ, học viện cũng có chút hồi sinh.

Mấy ngày nay cũng xảy ra một ít chuyện, ví dụ như Thiên Cơ Lâu tạo ra các bảng xếp hạng.

Vỏ bọc của Lâm Bắc Phàm, tức "Dạ Ma" xếp thứ nhất trên Thiên Kiêu Bảng, hơn nữa hắn còn tiến vào Thiên Nhân Bảng, xếp vị trí thứ hai, sau một tôn giả của Nhân loại.

Tô Ninh, người có Vạn Giới Liêu Thiên Quần, vì thân phận thần bí lại thêm thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên được xưng là "Thần Ẩn Giả", xếp hạng thứ hai trong Thiên Kiêu Bảng, trước Lâm Vi Vi.

Đồng thời hắn ta cũng có mặt trong Thiên Nhân Bảng, xếp hàng thứ ba.

Thứ tư vẫn là Bách Hoa Tiên Tử Từ Yên Nhiên. Dường như nàng đã thu được kỳ ngộ nào đó, chỉ một tháng ngắn ngủi thực lực đã đạt tới Siêu Phàm bát giai, liên tục giết chết nhiều đỉnh cấp đại yêu, đối phó đám yêu thú xâm nhập, giữ được thành thị của mình.

Huyết Sắc Vi, Kim Bất Hoán, La Thiên Quân - thứ hạng của những người này cơ bản không thay đổi.

Bất ngờ nhất là Lâm Bắc Phàm, hắn cũng được vào bảng, hơn nữa còn lấy chức nghiệp phụ trợ để vào, xếp hang thứ mười hai.

Sức chiến đấu của hắn không mạnh, kém hơn bất kỳ vị thiên kiêu nào, nhưng sức tàn phá của hắn tuyệt đối là mạnh nhất, quá nửa số yêu quái đều bị gắn gọi thổ cự nhân lên tiêu diệt, chiến tích quá huy hoàng.

Những thứ hạng khác Lâm Bắc Phàm cũng không quan tâm.

Một tuần lễ này Lâm Bắc Phàm cũng không nhàn rỗi.

Hắn lột da Kiếm Xỉ Yêu Vương, giữ lại sau này làm linh phù.

Hắn cũng tiến vào Ma Bình, lột hết lông của Phượng Vương đã hấp hối vì bị Ma Bình luyện hóa, còn ném cả Quang Minh Diễm vào, toàn lực ứng phó luyện hóa Phượng Vương, biến nó thành thức ăn.

Hôm nay lại đến giờ lên lớp.

Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng kết thúc cuộc sống hai điểm một đường, bèn ra khỏi nhà đi đến học viện.

Hôm nay trời hết sức quang đãng, vạn dặm không mây, một con chim lớn đang hót ríu rít trên trời. Một người kim quang lấp lánh nhảy lên, một đao chém con yêu thú kia.

Hắn ta lập uy trên không trung, cả người kim quang lấp lánh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trông hắn ta như một vị thần.

"Hài tử này lại bắt đầu trang bức rồi, thật có sức sống!" Lâm Bắc Phàm ngửa đầu thở dài, bị tia sáng kia kích thích tới sắp không mở mắt ra nổi.

Lúc này, một cái máy thu hình tròn vo nhanh chóng đuổi tới.

Đang muốn mở máy ra thu lại cảnh đặc biệt này, chợt phát hiện ra đó Là Kim Thiểm Thiểm, bèn quay đầu bỏ đi.

Kim Thiểm Thiểm vội vã đuổi theo: "Chờ một chút, ngươi đừng đi, sao ngươi không quay ta!"

Sau máy ảnh lộ ra một bóng người trẻ tuổi: "Quay cái gì, ngươi có gì hay mà quay? Ngày nào cũng trang bức mấy chục lần, ngươi không phiền nhưng ta sợ lãng phí không gian tồn trữ. Mau cút cho ta, nếu không ta hắc chết ngươi!"

Kim Thiểm Thiểm bị nước miếng phun đầy mặt, nhưng vẫn thản nhiên ngửa mặt lên trời: "Bức vương quá khó xử mà!"

Sau trận đại chiến kia, ai ai cũng đặc biệt sùng bái cao thủ thần bí - Thần Ẩn Giả - xuất hiện từ không trung kia, còn có Dạ Ma trấn áp hai đại Yêu Vương, ngăn cơn sóng dữ, khiến hiệu quả trang bức của hắn ta càng ngày càng kém.

Bận bịu suốt mấy ngày, thế nhưng điểm trang bức còn không bằng 1/3 trước kia.

Thậm chí có khi không những không thu được điểm trang bức, còn bị người ta nhìn như kẻ ngốc, hắn ta thật sự mệt mỏi.

"Sớm muộn gì cũng có ngày ta vượt qua Thần Ẩn Giả và Dạ Ma, trở thành Tuyệt Thế Bức Vương vạn người ngưỡng mộ!" Kim Thiểm Thiểm ngang nhiên nói.

Hắn ta lại lập tức đi kiếm điểm trang bức, như vậy mới có thể biến cường.

Lúc này hắn ta thấy một người, một người khiến hắn ta mừng rỡ như điên. Chỉ cần trang bức thành công trước mặt người này, điểm trang bức sẽ cuồn cuộn mà tới, tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề!

Kim Thiểm Thiểm xoay tròn với độ khó cực cao, vòng 1080 độ trên không trung, vút đi như một con quay, vững vàng nhảy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm. Hắn ta tiêu sái hất đầu, làm rơi ra một đống gàu, trên mặt là nụ cười mỉm tự tin mê người: "Lâm đồng học, chào buổi sáng! Đã mấy ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Lâm Bắc Phàm nở một nụ cười thân thiện: "Đồng học? Xưng hô này quá hạn rồi. Hiện tại ta là phó viện trưởng kiêm lão sư của Phù Sư viện, hẳn ngươi nên gọi ta là lão sư."

Kim Thiểm Thiểm: "..."

Bình Luận (0)
Comment