Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 130 - Chương 130. Nhân Sinh Bi Thảm Của Người Sở Hữu Hệ Thống Văn Hào!

Chương 130. Nhân sinh bi thảm của người sở hữu Hệ thống Văn Hào! Chương 130. Nhân sinh bi thảm của người sở hữu Hệ thống Văn Hào!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Từ nhỏ hắn ta đã thích võ hiệp, trong tất cả các nhân vật võ hiệp, hắn ta thích nhất là Tiêu Phong, bị khí khái anh hùng của Tiêu Phong làm cho khuynh đảo.

Cho nên, hắn muốn lấy 《 Thiên Long Bát Bộ 》 làm khởi điểm cho con đường văn hào của mình.

Kết quả, hắn ta vừa viết 《 Thiên Long Bát Bộ 》 xong, đang tìm cơ hội xuất bản, lại gặp phải yêu thú công kích, một nam nhân cái thế hào hùng kịp thời đuổi tới cứu được hắn ta.

Nam nhân hào hùng cái thế, hiệp can nghĩa đảm, mỗi lần đều có thể kịp thời đuổi tới.

Vừa ra trận liền đánh ra 18 con Kim Long, còn có nhạc nền quen thuộc kia, đều nhắc nhở hắn ta thật sâu, đây là một trong những nhân vật chính trong tiểu thuyết của hắn ta - Tiêu Phong.

"Vị anh hùng này, cảm tạ ngươi đã cứu ta, xin hỏi quý danh?"

Anh hùng cứu người gọn gàng ôm quyền, giọng nói phóng khoáng: "Tại hạ Tiêu Phong! Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?"

Sở Vân Phi lấy tốc độ nhanh nhất kể từ lúc sinh ra đến nay xé bay bản nháp trong tay, sau đó lộ ra nụ cười lúng túng: "Ha ha, ta không sao, ta chỉ bị yêu thú hù dọa..."

Sau khi gặp được Tiêu Phong thật, Sở Vân Phi nghe ngóng một hồi mới biết được nơi này liên thông vạn giới, cứ mỗi 100 năm khi linh khí triều tịch, chắc chắn sẽ có thiên kiêu từ thế giới khác tới đây.

Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại, Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết, Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành... vân vân, rất nhiều nhân vật hắn ta quen thuộc, ngay cả nhân vật trong tiểu thuyết huyền huyễn, tiên hiệp cũng có.

Dọa hắn ta đến nỗi hắn ta không dám viết gì thêm, miễn cho bị khổ chủ tìm tới cửa làm sao bây giờ?

Hắn ta chỉ một người bình thường, căn bản không thể chịu nổi việc bị đại lão giày vò.

Nhưng thời đại này quá nguy hiểm, hắn ta muốn tiếp tục sống, không muốn chết một cách không minh bạch như thế.

Nếu đã không gây sự nổi vậy thì rụt lại, tìm địa phương an toàn rụt lại.

Về sau hắn ta biết, trong tất cả thành thị, hẳn Giang Nam thành là nơi an toàn nhất, bởi vì nơi này có Dạ Ma và Thần Ẩn Giả - hai thiên kiêu cái thế có thể đánh bại Yêu Vương, thế là hắn ta dùng hết gia tài mời một đội lính đánh thuê hộ tống hắn ta tới Giang Nam.

Kết quả vận khí không tốt, thế mà đụng phải một đầu đỉnh cấp đại yêu.

Lính đánh thuê bảo hộ hắn ta đều bị giết chết, ngay khi hắn ta kém chút cũng phải táng thân trong tay đỉnh cấp đại yêu, một thanh niên trên cổ có một tiểu nữ hài từ trên trời giáng xuống, một quyền giết chết đỉnh cấp đại yêu.

Nói bóng nói gió xong, hắn ta biết vị thanh niên trước mắt này tên Diệp Phàm, từ một thế giới khác ù ù cạc cạc tới đây. Mà tiểu nữ oa trên cổ hắn ta là muội muội của hắn ta, tên Tiểu Niếp Niếp.

Vị này không phải Diệp Thiên Đế trấn áp hết thảy địch nhân trong Già Thiên sao?

Còn có Tiểu Niếp Niếp, không phải là đạo quả của Ngoan Nhân Đại Đế - Vạn Cổ Đệ Nhất Nữ Đế kinh tài tuyệt diễm sao?

Thế là hắn ta lập tức quyết định ôm đùi.

Có hai vị này làm chỗ dựa, còn sợ không sống nổi ư?

Nhờ vào ba tấc miệng lưỡi, còn phải dây dưa không bỏ, rốt cục hắn ta cũng trở thành tiểu đệ của Diệp Thiên Đế.

Sau đó hắn ta dẫn theo hai người tới Giang Nam thành.

Giang Nam, phong vân hội tụ.

Dùng một câu phổ biến để hình dung, đó chính là bánh xe lịch sử cuồn cuộn hướng về phía trước...

Một bên khác, lão gia tử Huyết Trường Không sầu khổ về đến nhà, than thở.

Huyết Sắc Vi thấy được, lập tức nghênh đón lấy, lo lắng nói: "Tổ phụ…"

"Ta khổ quá..." Lão gia tử thở ngắn thở dài.

"Ừm?" Huyết Sắc Vi nháy mắt, mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Ôi, có nói ngươi cũng không hiểu!" Lão gia tử lắc đầu, hôm nay hắn ta phải nhận đả kích quá lớn.

Trong đại thế hoàng kim thiên kiêu như mưa này, trước có lão tiền bối như Giang Trường Thanh vượt mọi chông gai, sau có thiên kiêu cái thế như tiểu Na Tra ngươi truy ta đuổi, mà hiện tại hắn ta còn đang ngồi xổm trong Phù Sư viện học vẽ bùa, không thể tiến thêm được...

Tiếp tục như vậy nữa, hắn ta sẽ bị phế đi.

Về sau, dù có thể chuyển chức, chỉ sợ cũng không có thời gian đuổi kịp những nhân vật thiên kiêu này.

Rõ ràng cơ hội cực tốt ngay trước mắt, lại không có biện pháp thi triển, ngươi nói xem, hắn ta có thể không buồn rầu sao?

"Tổ phụ..." Huyết Sắc Vi thận trọng kêu một tiếng.

"Ai, không nói những chuyện kia." Huyết Trường Không lắc đầu, kéo Huyết Sắc Vi tới gần bên người, nói: "Vẫn nên nói chuyện của ngươi một chút đi, chuyện của ngươi và Lâm Bắc Phàm thế nào?"

"Lâm Bắc Phàm?" Huyết Sắc Vi hơi đỏ mặt, lại giả vờ như không thèm để ý mà nói: "Ta và hắn có thể có chuyện gì, chỉ là bằng hữu bình thường."

"Khuê nữ, ngươi giấu giếm được người khác nhưng không giấu được con mắt ta, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, sao có thể không nhìn ra ngươi đã động tâm với tiểu tử thối kia?"

Huyết Trường Không cười: "Ta đã thấy ngươi ngẩn người nhiều lần, trong miệng còn lẩm bẩm tên của hắn..."

"Tổ phụ!" Huyết Sắc Vi yêu kiều hừ một tiếng.

"Tốt tốt, ta không nói, không nói!" Huyết Trường Không khoát tay cười cười: "Việc của đám người tuổi trẻ các ngươi ta cũng lười nhúng tay, các ngươi đều là người trưởng thành, tự các ngươi quyết định. Tổ phụ chỉ muốn nói cho ngươi, có hoa nào có thể hái thì hái ngay, chớ đợi, không có hoa tự gãy đâu. Vào thời đại linh khí khôi phục, yêu thú vây thành cực độ nguy hiểm này, ai cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không biết ngày mai còn có mạng sống hay không, cho nên có chuyện gì cứ phải lớn mật đi làm, đừng để mình tiếc nuối!"

"Thế nhưng người ta đã có bạn gái rồi..." Huyết Sắc Vi thì thào.

"Có bạn gái thì làm sao, ngươi đoạt hắn tới không phải được rồi sao?"

Huyết Trường Không không phục nói: "Tựa như lão già ta, 100 tuổi, không phải vẫn học tập như thường sao? Nếu không phải tên tiểu tử thúi kia cố ý giữ lấy ta, nói không chừng hiện tại ta đã sớm trở thành cao thủ Siêu Phàm!"

Sắc mặt Huyết Sắc Vi có chút mất tự nhiên, những chuyện này bọn hắn cũng có phần.

"Đương nhiên, nếu chuyện của các ngươi đạt thành, ngươi nên giúp ta nói tốt vài câu, để hắn mau mau thả ta đi!" Huyết Trường Không cười ha ha.

"Tổ phụ, con không thèm để ý tới ngài!" Huyết Sắc Vi chật vật chạy mất.

Mặc dù chạy đi, nhưng kỳ thật Huyết Sắc Vi vẫn để lời tổ phụ nói trong lòng.

Chính như tổ phụ nói, đây là thời đại tràn ngập kỳ ngộ, cũng là thời đại nguy hiểm trùng điệp, nói không chừng lúc nào đó sẽ mất mạng, cho nên làm việc gì cũng vậy, tuyệt đối không thể để mình phải tiếc nuối.

Chỉ là, muốn cướp Lâm Bắc Phàm từ trong tay Lâm Vi VI...

Tình cảm của bọn hắn sâu như vậy, khẳng định không cướp được.

Chẳng lẽ ta phải học Bạch Thanh Thanh?

Mặt Huyết Sắc Vi đỏ bừng, thẹn thùng đặc biệt đáng yêu.

Không quá hai ngày, tiểu Na Tra đột nhiên tìm đến Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm mở một con mắt, nói: "Làm gì đấy? Không thấy ta đang ngủ sao?"

"Giữa ban ngày ngươi còn ngủ cái gì, ngươi là heo sao!" Tiểu Na Tra thối mặt.

"Không ngủ còn có thể làm gì?" Rốt cục Lâm Bắc Phàm cũng ngồi dậy, nhìn tiểu Na Tra còn không cao bằng eo hắn, hỏi: "Vô sự không đến tam bảo điện, ngươi tìm ta làm gì? Không chơi với đám tiểu đồng bọn của ngươi nữa?"

"Ta tới tìm ngươi đương nhiên có chuyện..." Đột nhiên Na Tra biến thành thẹn thùng, vô cùng ngượng ngùng duỗi một tay ra, nói: "Ta tiêu hết tiền rồi, ngươi có thể cho ta thêm một chút tiền không?"

Bình Luận (0)
Comment