Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Kết quả là trên đường đi lại gặp được tiểu công chúa Mộc tộc Mộc Li.
Trải qua mười năm, Mộc Li tiểu công chúa cũng trổ mã lên, trở thành đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa vẫn hoạt bát đáng yêu như trước. Nàng đang dẫn theo trưởng bối Mộc Nam Sơn cùng với gia gia của mình, tràn đầy phấn khởi đi du lịch ở Giang Nam thành.
“Phụ thân, gia gia, ta nói cho các ngươi biết, nơi này chơi rất vui, ăn nhậu chơi bời có đầy đủ mọi thứ, có thể đi Ca kịch viện Thiên Hoàng xem biểu diễn ca múa nhạc, nơi đó có thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Diệp Khuynh Thành, vô cùng xinh đẹp. Còn có Thanh Bạch nhân gia, đồ ăn ngon nơi đó để cho người ta lưu luyến quên lối về, ta thường xuyên đến đó ăn, chờ lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đi...” Mộc Li líu ra líu ríu nói.
Hai vị trưởng bối nghe được cũng tràn đầy phấn khởi, tò mò quan sát xung quanh.
Từ sau khi Thiên Đạo tiếp quản Man Thần đại lục, điều kiện để người Man Thần đại lục đi tới thế giới linh khí khôi phục cũng trở nên cởi mở hơn.
Trước kia nhất định phải là Chí Tôn hoặc là thiên kiêu đỉnh cấp mới có thể đi tới thế giới linh khí khôi phục, hiện tại chỉ cần đạt tới Đại Tôn Giả là có thể. Điều này thu hút rất nhiều cường giả đến nơi đây cư trú, bởi vì đến nơi đây tu luyện sẽ càng thêm dễ dàng đột phá hơn.
Không thấy chỉ riêng Chí Tôn đã có tới hơn 20 vị sao?
Có trung thiên thế giới nào lại có năng lực dung nạp cỡ đó chứ?
Sau khi thế giới tấn cấp thành đại thiên thế giới, trở thành Chí Tôn sẽ trở nên càng thêm dễ dàng hơn. Điều này đối với cường giả bên trong bí cảnh mà nói quả thực là vùng đất chứng đạo tha thiết ước mơ.
Thế là, sau khi an bài tốt chuyện trong bộ lạc, hai vị cường giả đỉnh cao của Mộc tộc đều tới đây. Bọn hắn muốn định cư ở chỗ này tu luyện, đột phá đến cảnh giới Chí Tôn mơ ước mãi mà không thể đạt được kia.
“Nữ nhi, trước tiên không nói những thứ này vội, những thứ này để sau lại đi tham quan. Chúng ta mới đến, trước hết nên đi bái phỏng cường giả Chí Tôn bản địa, làm phiền ngươi dẫn đường đi.” Mộc Nam Sơn nghiêm mặt nói, gia gia gật đầu một cái.
Đối thế hệ trước như bọn hắn mà nói, Chí Tôn là vô thượng cường giả của thế giới này, mấy vạn năm cũng không xuất hiện thêm một nhân vật đứng đầu như vậy. Nếu như đi tới địa bàn của Chí Tôn mà lại không đi bái phỏng chính là thất lễ, tương đương với đắc tội cường giả.
Mộc Li phất phất tay, tỏ ra không quan trọng nói: “Không cần phải để ý đến bọn hắn, bọn hắn cũng rất bận rộn, không rảnh để gặp chúng ta đâu.”
Ở nơi này đã lâu, nàng đã gặp được nhiều cường giả, những người gọi là Chí Tôn cũng chỉ là chuyện như thường, chỉ là cảnh giới tu luyện tiếp theo mà thôi; nàng tin tưởng sau này mình cũng có thể đạt tới, cho nên không có bao nhiêu lòng kính sợ.
Trong lòng nàng, người xứng đáng được xưng tụng là Chí Tôn chỉ có Chí Tôn, một nhân vật siêu nhiên dùng sức một người kéo theo toàn thế giới trở nên mạnh mẽ hơn, một nhân vật cường đại đến mức khiến cho người ta nghe thấy tên thôi cũng phải sinh ra kính sợ trong lòng.
Có nhiều Chí Tôn như vậy, nhưng có thể gắn thêm hậu tố nhân tộc ở phía sau chỉ có một vị.
“Chí Tôn có gặp chúng ta hay không là một chuyện, chúng ta bái phỏng hay không bái phỏng lại là một chuyện khác, chí ít về mặt lễ nghĩa chúng ta cũng làm đủ, lễ nhiều không bị trách!” Gia gia trách cứ, hắn là Đại tế ti, coi trọng nhất chính là lễ nghi.
“Được rồi được rồi, chờ lát nữa sẽ dẫn các ngươi đi gặp bọn hắn.” Mộc Li không nhịn được nói.
“Nữ nhi, chúng ta tới lâu như vậy, tại sao vẫn chưa gặp được con rể? Thiên phú hắn xuất chúng như vậy, mười năm trước hắn đã là Đại tôn, hiện tại chắc cũng đã là Chí Tôn đi?” Mộc Nam Sơn hỏi.
“Đúng vậy, hắn đang ở đâu?” Gia gia mong đợi hỏi. Dù sao cũng là con rể nhà mình, nếu như hắn trở thành Chí Tôn thì Mộc tộc bọn họ cũng coi như có một chỗ dựa lớn như núi.
Mộc Li khẽ chu miệng lên, ánh mắt xinh đẹp lộ ra một chút ủy khuất, nàng cũng không biết tên đạo tặc kia đã chạy đi đâu.
Suốt mười năm qua hoàn toàn không có tin tức gì, còn thần bí hơn cả Chí Tôn nhân tộc nữa.
Mỗi lần đến thời điểm xuất hiện một vị Chí Tôn, thiên địa cùng chúc mừng, nàng cũng đều tới gần xem xét, nhưng kết quả là vẫn không gặp được hắn trong số những người đó.
Có đôi khi nàng cảm thấy lo lắng, phải chăng hắn đã...
Thế nhưng khi đến hỏi Nhiếp bán tiên, ông ta lại trả lời rằng sợi dây nhân duyên chưa đứt, trong tương lai sẽ gặp nhau.
Vào lúc này, nàng nhìn thấy một người giống tên đạo tặc kia nhất, kêu lên một tiếng: “Lâm Bắc Phàm!”
“Gọi cha ngươi làm gì vậy?” Lâm Bắc Phàm không thèm quay đầu lại trả lời một câu.
Mộc Nam Sơn: “...”
Mộc Li tức giận đùng đùng nói: “Không nên nói bậy! Ngươi không phải là cha ta, cha ta ở đây! Ngươi mau tới đây cho ta, ta tìm ngươi có việc!”
“Tìm ta có chuyện gì?” Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ đi tới.
Mấy năm qua, để moi ra được thân phận Lâm Bắc Phàm, Mộc Li đã giày vò hắn không ít.
“Phụ thân cùng gia gia ta chuẩn bị chuyển đến nơi này định cư, thế nhưng phòng ở nơi này rất thiếu thốn, trước mắt vẫn không tìm thấy phòng ở. Trong tay ngươi có rất nhiều phòng ở, giúp ta an bài một cái đi, cảm ơn!” Mộc Li nói.
“Ngươi bớt làm phiền ta, ta sẽ giúp ngươi chuyện này.” Lâm Bắc Phàm thừa cơ đưa yêu cầu.
“Được.” Mộc Li ngoan ngoãn gật đầu, không hề có thành ý.
Lâm Bắc Phàm cũng bất đắt dĩ, nói: “Đi theo ta đi, đúng lúc ta đang có một gian phòng trống, ở bên trong học khu.”
Thế là, ba người theo Lâm Bắc Phàm rời đi.
Trông thấy con gái có quan hệ mật thiết với một thanh niên tài tuấn như thế, Mộc Nam Sơn nhỏ giọng hỏi: “Nữ nhi, hắn là ai đó? Ngươi là người đã có chồng, phải giữ khoảng cách tương đối với hắn, nếu không sẽ khiến cho con rể hiểu lầm.”
Tuy ông khó chịu vì tên đạo tặc kia đã cướp đi con gái bảo bối của mình, nhưng chung quy vẫn khá hài lòng với vị con rể đạo tặc này, nên đương nhiên vẫn hi vọng con gái và con rể hai người họ có kết quả mỹ mãn, không muốn xuất hiện nhiều kẻ chen ngang như vậy.
Mộc Li lườm một cái, có khả năng hắn chính là con rể của ngươi đó, chỉ là hắn rất biết cách giả vờ mà thôi.
Đương nhiên, không có chứng cớ xác thực nàng cũng không dám khẳng định.
Mộc Li không nhịn được nói: “Biết rồi biết rồi... ta sẽ chú ý.”
Lão đầu nhỏ giọng hỏi: “Vị tiểu huynh đệ gọi là Lâm Bắc Phàm trước mắt này đến cùng là người nơi nào vậy? Ta thấy hắn tác phong linh hoạt, tài hoa xuất chúng, hào quang tỏa sáng quanh người, hẳn không phải là người bình thường.”
Mộc Li tỏ ra không quan tâm nói: “Hắn sao, là một lão sư dạy phù văn, thực lực đại khái đạt tới Chí tôn.”
Hai người nghe xong chân mềm nhũn, kém chút đã quỳ xuống.
Nữ nhi của bọn hắn vậy mà lại để Chí Tôn dẫn đường?
Còn sai hắn sắp xếp phòng ở?
Hành vi đại nghịch bất đạo như thế, là đang ngại chết không đủ nhanh sao?
Trông thấy sắc mặt hai vị trưởng bối trắng nhợt như tờ giấy, Mộc Li giật mình la lên một tiếng, vội hỏi: “Phụ thân, gia gia, các ngươi bị sao vậy?”
“Nữ nhi, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, hắn... hắn thật sự là Chí Tôn sao? Ngươi không gạt ta chứ?” Mộc Nam Sơn run run rẩy rẩy nói, mồ hôi trên mặt rơi xuống như mưa.
Mộc Li rất nghiêm túc gật đầu: “Hắn thật sự là Chí Tôn, hơn nữa còn là Phù văn Chí Tôn duy nhất. Tạo nghệ Phù văn vô cùng sâu, nếu như hắn nổi giận, chỉ sợ không có mấy vị chí tôn là đối thủ của hắn.”
Chân Mộc Nam Sơn lại mềm nhũn, may nhờ có ý chí cường đại dựa vào rốt cục mới chống đỡ được.
Vẫn là lão đầu tương đối trầm ổn hơn, nhưng khi nói ra cũng không khỏi hơi run rẩy: “Thế nào mà... Thoạt nhìn không giống chút nào?”
Mộc Li đồng ý gật đầu một cái, Lâm Bắc Phàm là một Chí Tôn rất không có hình tượng giống Chí Tôn chút nào.
Những vị Chí Tôn khác đều bận thủ hộ thế giới, nhanh chóng mạnh mẽ lên, quanh năm suốt tháng nhìn không thấy bóng dáng, còn hắn lại lắc lư suốt ngày, thường xuyên quanh quẩn ở nhà, sống thoái mái phóng túng, lại còn thường xuyên chơi đùa với gấu trúc, so với nàng còn tiêu sái hơn.
Một vị chí tôn thường xuyên lắc lư trước mặt có thể khiến cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ sao?