Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện ở Địa phủ kết thúc.
Ai cũng không ngờ đạo sĩ bất lương Đoạn Đức tiếng xấu khắp nơi lại trở thành Địa phủ chi chủ, chấp chưởng vùng đất luân hồi, hơn nữa còn nhất cử quật khởi, trở thành đại năng có thể sánh ngang, thậm chí là vượt qua tuyệt đại thiên kiêu Diệp Thiên Đế.
Đại cơ duyên thế này làm tất cả mọi người hâm mộ muốn chết, nhất là một con chó nào đó.
"Gâu! Đạo sĩ bất lương, nếu không nhờ trận văn của ta thì có khi ngươi đã không lấy được Sinh Tử bộ rồi! Ta là ân nhân của ngươi, cho nên ngươi nhất định phải mời khách, hơn nữa còn phải móc hết trân bảo ra bù đắp cho tâm linh tổn thương của ta!" Hắc Hoàng kêu lên.
"Ngươi phải gọi ta là Địa phủ chi chủ, hoặc là Minh Tôn!" Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức nghiêm trang nói.
Hắc Hoàng nhe răng: "Bớt đắc ý! Có tin ta dùng Vô Thủy Vhung trấn áp ngươi không?"
Một cái cổ chung thật to bay ra từ trong trán hắn, lơ lửng trên không trung, trên người cũng xuất hiện đạo văn chạy dọc, tỏa ra khí tức huyền diệu, giống như có thể trấn áp một phương thế giới.
Tâm can đạo sĩ bất lương có chút rung động, đây chính là một kiện tiên khí chân chính, chỉ nhờ vào mỗi tiếng chuông đã có thể chém giết thật nhiều người, ngay cả mấy vị Chí Tôn cũng phải đổ máu, vô cùng hung tàn.
"Được được được, ta mời khách còn không được sao?" Đạo sĩ bất lương ra chiều cầu xin, khôi phục bộ mặt thật.
Trong lòng lại mắng: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
"Đạo sĩ bất lương, bây giờ ngươi trở thành Địa phủ chi chủ, so với Tiểu Diệp Tử còn lợi hại hơn! Có chỗ tốt gì phải chia một ít cho chúng ta, ta không chê ít đâu!" Bàng Bác hâm mộ nói.
"Ta có vị trí Diêm Vương, ngươi có muốn không?" Đạo sĩ bất lương đắc ý nói.
"Thập điện Diêm Vương?" Bàng Bác hơi động lòng.
"Không sai, vị trí thập điện Diêm Vương, miễn là ngươi ngồi lên vị trí này xong sẽ duy trì sự vận hành của Địa phủ, thì sẽ có công đức tiến tới, giúp ngươi tu luyện, đây chính là một công việc đơn giản ngon lành, ngươi có muốn không?"
Bàng Bác lắc đầu: "Thôi đi, cơ hội này vẫn nên để cho người khác, ta không muốn luôn bị nhốt trong một nơi!"
Hắn thích hoạt động, càng thích thông qua tu luyện và chiến đấu nâng cao bản thân hơn.
"Gâu! Ta muốn một vị trí trong thập điện Diêm Vương!" Hắc Hoàng kêu.
"Cho ngươi?" Đạo sĩ bất lương lắc đầu: "Đánh chết cũng không thể cho ngươi, ngươi sẽ khiến cho Địa phủ của ta trở nên bừa bãi. Nhưng ta có một vị trí rất thích hợp với ngươi, không biết ngươi có muốn hay không?"
"Vị trí nào, nói nghe thử xem?" Hắc Hoàng nói.
Đạo sĩ bất lương không có ý tốt nói: "Chó canh giữ Quỷ Môn quan, vô cùng thích hợp với ngươi!"
"Ta cắn chết ngươi!" Hắc Hoàng mở miệng chó.
"Mau nhả ra! Nếu không ta sẽ mang ngươi đi hầm, ăn thịt chó!" Đoạn Đức gọi.
Bàng Bác cười: "Trở thành Địa phủ chi chủ vẫn không thay đổi được bản tính!
"Đúng vậy!" Diệp Thiên Đế cũng cười, trong lòng tràn ngập mừng rỡ cho bằng hữu, nhưng trong mắt lại có chút cô tịch.
Nhìn hảo hữu ngày xưa trong nháy mắt đã vượt qua bản thân, đạt đến cảnh giới càng cao sâu hơn, nói trong lòng hắn không hâm mộ là giả, đồng thời cũng có một chút không cam lòng, bởi vì hắn cảm thấy mình dần bị tụt lại phía sau.
Không chỉ mỗi các thiên kiêu bản địa vốn đã vượt qua hắn như La Cẩm, Khô Lâu đại đế vân vân... Còn liên tục có các thiên kiêu Thần Ma sẽ tỏa sáng ở nơi này, bát vân lộng nguyệt, chấp chưởng càn khôn.
Hắn vẫn là Diệp Thiên Đế trấn áp thế gian vô địch thiên hạ sao?
Hắn không cam tâm, hắn không muốn tụt lại phía sau!
Nhưng Thần Ma có thể dễ dàng đạt tới như vậy sao?
Tiếp đó, nhân lúc Đoạn Đức uống rượu vui vẻ, Diệp Thiên Đế hỏi về vấn đề này.
"Thần Ma đương nhiên không dễ đạt thành như vậy..." Đoạn Đức lắc lắc đầu: "Thần Ma là một cấp bậc khác, vượt qua sinh mệnh luân hồi bất diệt, trường tồn cùng thế gian, vĩnh hằng tự tại tiêu diêu! Ngươi nói xem cảnh giới mọi người tha thiết ước mơ này có dễ đạt thành được không? Dù cho ngươi thiên tư cái thế, dù cho ngươi lấy được cơ duyên ở khắp chốn trong thế giới linh khí khôi phục này, thì muốn trưởng thành vẫn cần có thời gian, chí ít trong thời gian ngắn rất khó trở thành Thần Ma."
"Ngươi nhìn Vô Thủy đại đế tới từ thế giới chúng ta đi, hắn là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, thiên phú mạnh hơn ngươi, còn có phụ mẫu thiên tư vô song dẫn đường cho, thế nhưng cũng phải tiêu tốn mấy chục vạn năm mới tu luyện thành tiên. Ngoan Nhân đại đế phong hoa tuyệt đại, dùng nhất giới phàm thể nghịch luyện thành tiên cũng hao tốn mấy chục vạn năm, vậy nên mới nói Thần Ma không dễ đạt thành, mà còn cần thời gian tích lũy dần, cần có hiểu biết sâu sắc với đạo.... "
"Thế nhưng vì sao ngươi..."
Đoạn Đức khoát tay: "Ta không có giá trị tham khảo gì hết, kỳ thực ta đã luân hồi bốn đời rồi, mỗi một đời đều tu luyện đến đại đế, không ngừng tích lũy đạo hạnh, lúc đầu ta dự định luân hồi chín đời, tập hợp đủ chín ấn ký luân hồi xong mới trở thành Hồng Trần Tiên, nhưng bây giờ tự dưng lại trở thành Địa phủ chi chủ ở thế giới linh khí khôi phục, thế nên kiếp này mới có cơ hội đạt tới cảnh giới Thần Ma."
"Nhưng vì sao cộng chủ..."
"Hắn lại càng không có giá trị tham khảo gì! Hắn là một tên biến thái, 10 năm trở thành Chí Tôn, 20 năm trở thành Thần Ma, hơn nữa còn vừa thành Thần Ma đã vượt hai cấp chém giết mấy trăm Thần Ma, ngươi tìm khắp chư thiên vạn giới cũng không tìm ra được kỳ ba thứ hai như hắn! Tức nhất là bình thường trông hắn như chẳng tu luyện gì nữa, ngươi nói có tức hay không?" Đoạn Đức bắt đầu mắng.
Hắn tân tân khổ khổ tu luyện bốn đời, vài chục vạn năm, tích lũy bốn ấn luân hồi, cũng khó khăn lắm mới chạm tới được ranh giới thành Thần Ma.
Thế nhưng người ta chỉ tu luyện hơn 20 năm đã dễ dàng thành Thần Ma rồi, công bằng ở đâu?
Nếu nghĩ quẩn quá nhiều sẽ tẩu hỏa nhập ma!
Trong lòng Diệp Thiên Đế ảm đạm, chẳng lẽ không có đường tắt nào có thể đi sao?
Cuối cùng, Diệp Thiên Đế lại lần nữa thỉnh giáo.
Đoạn Đức đề nghị: "Ngươi tu luyện là Già Thiên pháp, tốt nhất đi cũng là Già Thiên con đường này, dọc theo con đường này đi đến cuối cùng, ở Hồng Trần Thành Tiên, sau đó mở ra bản thân thần ma lộ!"
"Hồng Trần Thành Tiên... Cần thời gian!" Diệp Thiên Đế ưu sầu, sống mấy đời trong hồng trần, mở ra Thần Ma lộ của bản thân, thời gian bỏ ra phải dùng vạn năm làm đơn vị.
Mà thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là thời gian.
Đoạn Đức tiếp tục đề nghị: "Đi tìm cộng chủ, hắn là Thời Không lâu chủ, hiểu sâu biết rộng về phương pháp thời gian và không gian phương pháp, sẽ có biện pháp!"
Cuối cùng Diệp Thiên Đế mang theo tâm tình thấp thỏm tới tìm Lâm Bắc Phàm, nói rõ mọi chuyện.
"Ngươi muốn mở ra Thần Ma lộ của bản thân trong Hồng Trần Thành Tiên?" Lâm Bắc Phàm sững sờ.
"Không sai, đây là con đường ta lựa chọn, Diệp Thiên Đế ta không muốn tụt lại phía sau người khác. Lâm huynh nếu có biện pháp, mong hãy thành toàn cho ta!" Diệp Thiên Đế thành khẩn nói.