Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Trương Tam Phong chắp tay hỏi: "Đạo huynh hữu lễ! Ngươi có tu vi kiếm đạo bậc này tuyệt đối không phải hạng người vô danh, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao cho tới giờ chúng ta chưa từng nhìn thấy ngươi?"
Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại mặt không biểu cảm, gằn từng chữ nói: "Ngươi trông lạ mặt, nhưng kiếm ý lại là thứ ta bình sinh hiếm thấy! Có thể sánh vai với ngươi, trong thiên hạ không có quá 5 người! Ngươi, rốt cuộc là người phương nào?"
Kiếm thánh La Thiên Quân nói: "Ngươi là ai?"
...
Lúc này có người hô to: "Hắn có thể là thiên kiêu đến từ vạn giới!"
Đám người giật mình, cảm giác có lẽ đây chính là chân tướng.
"Hóa ra là thiên kiêu vạn giới, khó trách khí tức lại xa lạ như vậy!"
"Nhưng thực lực hắn có hơi yếu, theo lý mà nói thì chí ít hắn phải có tu vi chí tôn chứ?"
"Kiếm ý của người ta là cấp chí tôn, tu luyện tới chí tôn chỉ là chuyện sớm muộn!"
"Bộ dạng hắn quá bẩn thỉu, không phù hợp với hình tượng thiên kiêu!"
...
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ.
Dù bị nhiều khí tức cường đại bao vây như vậy, nhưng lão quỷ Dương Cừu vẫn mặt không đổi sắc, cười ha ha nói: "Ta có thể là người phương nào? Ta chỉ là một lão quỷ gần đất xa trời mà thôi, cảm nhận được kiếm khí nên nhất thời tò mò mới tới xem một chút! Bây giờ cũng đã xem xong rồi, lão hủ đi về, không quấy rầy nhã hứng của các vị!"
Sau đó liền xoay người rời đi, vô cùng thoải mái, không có bất cứ lưu luyến gì.
Kiếm thần Tây Môn Xuy Tuyết vọt xuống, ngăn hắn lại, lạnh lùng nói: "Kiếm ý của ngươi khiến ta cảm thấy hưng phấn!"
"Muốn so kiếm với ta sao!" Lão quỷ Dương Cừu lắc lắc đầu: "Tu vi của ngươi cao hơn ta, thực lực cũng mạnh hơn ta, chúng ta không nhất định phải so kiếm, hơn nữa ta đã buông kiếm xuống rồi, không muốn cầm lên!"
"Kiếm ngươi buông xuống là kiếm trong tay ngươi, còn kiếm trong lòng ngươi chưa bao giờ buông xuống!" Kiếm tiên Diệp Cô Thành ung dung đi tới: "Đạo hữu, đồng đạo kiếm vốn đã ít ỏi, nếu ngươi tới rồi thì sao không thử kiếm một lần với chúng ta?"
Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại nói: "Không so kiếm, không thể đi!"
...
Mắt thấy thật sự không đi được, lão quỷ Dương Cừu đành bất đắc dĩ nói: "Đã vậy thì lão phu đành so kiếm với các vị thôi, nhưng kiếm ý không phân cao thấp, tu vi lại có phân cao thấp, chúng ta so làm sao?"
Kiếm thánh La Thiên Quân nói: "Chúng ta sẽ đè thực lực xuống đến Thiên Nhân nhất giai, chỉ so kiếm ý, không so thực lực."
"Được!" Chúng kiếm khách nhao nhao gật đầu.
Bàn điều kiện xong, chúng kiếm khách lần lượt đứng ngạo nghễ ở một chỗ trên không trung.
Nhìn chăm chú về phía trước nhìn không rời mắt, trên thân không có nửa phần khí thế, thoạt nhìn giống hệt như người bình thường, cũng giống như những pho tượng treo trên không trung.
Tuy kiếm không động, người cũng không động, nhưng thế giới vạn vật lại động, gió thổi mây bay, trăm ngàn vạn dặm không mây, tránh khỏi phong ba kiếm khách mang đến, tiếng chim thú côn trùng kêu vang cũng ngừng bặt, tránh né ánh kiếm sắp tới.
Ngay cả người trong nội thành cũng nín thở ngưng thần, không để lộ một âm thanh nào, nhìn lên các vị kiếm khách trên trời.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lấy ra một chiếc lông vũ, để nó nhẹ nhàng rơi xuống.
Bởi vì không có gió, cho nên chiếc lông vũ này rơi vô cùng chậm, hơn nữa còn rơi thẳng tắp, nhẹ nhàng lặng lẽ đáp xuống.
Trong khoảnh khắc lông chim rơi xuống đất kia, tất cả kiếm khách đều cử động.
Kiếm thần Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm, kiếm phát ra hàn quang lăng lệ, tới từ phía tây, hóa thành quang mang đoạt mạng.
"Nhất Kiếm Tây Lai!"
Kiếm ý của kiếm tiên Diệp Cô Thành tung bay, giống như trích tiên trên trời, lộng lẫy xa hoa.
"Thiên Ngoại Phi Tiên!"
Kiếm ý của kiếm thánh La Thiên Quân ngay thẳng, tiến thẳng không lùi, thế như chẻ tre.
"La Thiên Kiếm Khí!"
Trên tay kiếm ma Độc Cô Cầu Bại không có kiếm, nhưng vạn vật trong thiên hạ đều có thể lấy làm kiếm.
"Độc Cô Kiếm Ý!"
Một kiếm của Thái Cực Trương Tam Phong vẽ ra âm dương vô cực, có thể công có thể thủ, vô hạn biến hóa.
"Âm Dương Vô Cực!"
Lý Tiêu Dao sử dụng Ngự Kiếm thuật đã đạt đến hóa cảnh.
"Ngự Kiếm Tiêu Diêu!"
...
"Ha ha, nhiều tay kiếm giỏi như vậy! Kiếm của ta không cô độc! Đạo của ta không cô độc!" Lão quỷ Dương Cừu phóng khoáng cười to, sau đó phát ra một tiếng hô lớn tràn ngập khí thế: "Kiếm đến!!!"
Trong phút chốc, kiếm của tất cả kiếm khách trong Giang Nam thành đều ứng thanh rời vỏ, đâm rách trời cao, che khuất bầu trời, ngay cả kiếm giấu trong không gian giới chỉ cũng nghe thấy lời kêu gọi của hắn, phá tan ngăn cách xông ra.
Kiếm ý dưới sự lãnh đạo của lão quỷ, trùng trùng điệp điệp bay về phía chân trời, tụ hợp thành một con long kiếm.
"Kiếm Khai Thiên Môn!"
Cho dù trong số rất nhiều kiếm khách ở đây, tu vi của hắn là yếu nhất, nhưng tinh thần vẫn rất vững vàng.
Giờ khắc này mọi người mới sâu sắc cảm nhận được, thứ ẩn trong bề ngoài lôi thôi kia chính một kiếm hồn bất khuất bất bại.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng đã nhận ra hắn là ai, hắn là một kiếm thần sống cả đời vì kiếm, cả đời chấp mê kiếm đạo, cầm lên được cũng bỏ xuống được, lưu lại thanh danh vô hạn phong quang trên kiếm đạo...
Hơn nữa, đó còn là một vị kiếm thần yêu quý nhân tài.
Lúc trước khiêu chiến với Vương Tiên Chi, vì yêu quý tài năng của Vương Tiên Chi nên hắn không sử dụng tuyệt chiêu "Nhất Kiếm Khai Thiên Môn", nên bại dưới tay Vương Tiên Chi, tự hủy hoại thanh danh của mình, cũng hủy đi binh khí Mộc Ngưu Mã của bản thân, khiến cho cảnh giới thụt lùi.
Trước khi chết hắn đi vạn dặm mượn kiếm Đặng Thái A, giúp đột phá lục địa thần tiên cảnh, chiến bình Thác Bạt Bồ Tát.
Bình sinh có hai ý nguyện: Nguyện những người có lòng thành kiếm sĩ trong thế gian sẽ thành công, nguyện những kiếm sĩ làm thiên hạ kinh diễm có thể kiếm khai thiên môn.
Kiếm của hắn khiến thế giới phát sáng, chiếu rọi muôn nơi!
Hắn rời đi khiến thiên hạ ảm đạm, giống như đêm tối!
Chính như câu nói kia: "Trời không sinh Lý Thuần Cương ta, vạn dặm kiếm đạo như đêm dài!"
"Hoan nghênh ngươi tới, lão kiếm thần!" Lâm Bắc Phàm cười.
Vài luồng kiếm ý giao phong, không ai nhường ai!
Kiếm khí giăng khắp nơi, cuồn cuộn vạn dặm!
Những luồng kiếm ý này làm kinh động đến Thông Thiên giáo chủ ở Đông Hải Bích Du cung phía xa.
"Mấy hạt giống kiếm đạo tốt!"
Hắn sống cùng kiếm, còn có thiẻn hạ đệ nhất sát trận - Tru Tiên kiếm trận, không phải tứ Thánh thì không thể phá, đã sống qua không biết bao nhiêu Lượng kiếp, có thể nói là không ai hiểu về kiếm hơn hắn trong vạn giới.
Quan sát một hồi, hắn lại nhắm mắt lại.
"Nhưng vẫn cần mài giũa!"
Nếu là lúc trước, có thể hắn sẽ cảm thấy yêu quý nhân tài, thu nhận bọn họ vào môn hạ.
Nhưng sau khi đánh xong trận phong thần, Tiệt giáo của hắn đã điêu linh, chỉ còn lại trên danh nghĩa, nên cũng không có tâm tư thu đồ đệ nữa.
Lúc này bên trong Giang Nam thành, vài luồng kiếm ý giăng khắp nơi, đâu đâu cũng là kiếm minh.
Trong làn kiếm ý giao phong, Lý Tiêu Dao bị loại đầu tiên.
Nếu bàn về tu vi thì hắn chính là số một số hai ở đây, thiên phú cũng thuộc hàng đỉnh cao, nhưng hắn lại không thành tâm với kiếm giống như những người khác, kiếm ý hơi thiếu sót, cho nên bị loại đầu tiên.
Người thứ hai là Bộ Kinh Vân, hắn vẫn còn tương đối trẻ, coi kiếm như công cụ giết người, nghiên cứu trên phương diện kiếm đạo chưa đủ sâu, đều thiếu sót hơn những lão tiền bối này, cho nên thất bại.
Kế tiếp là Thái Cực Trương Tam Phong, Thái Cực kiếm của hắn có thể công có thể thủ, không sắc bén như các kiếm khác cho nên cũng bại.
Chỉ còn lại kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, kiếm thần Tây Môn Xuy Tuyết, kiếm tiên Diệp Cô Thành, kiếm thánh La Thiên Quân cùng với lão kiếm thần đến sau Lý Thuần Cương.
Kiếm ý của bọn họ là cao nhất, cũng là đứng đầu, vô địch, bất phân thắng bại!