Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Chính lúc này, lão kiếm thần Lý Thuần Cương nhìn bốn gương mặt trẻ tuổi kia, nổi lên lòng yêu tài, cố ý thu lại chút lực thua trận, lắc đầu cười nói: "Lão phu bại rồi, đa tạ các vị!"
"Người thứ tư, quả nhiên hắn vẫn kém hơn bốn kiếm khách tiên thần ma thánh!"
"Kiên trì đến bây giờ đã là rất đáng gờm rồi!"
"Đúng vậy, đây cũng là một vị cao thủ kiếm đạo khiến cho người ta phải kính nể!"
"Thản nhiên đối mặt với thất bại, kính trọng!"
...
Đám người nhao nhao tán thưởng.
Nhưng bốn vị kiếm khách khác lại nổi giận.
Người khác nhìn không ra, nhưng các cao thủ kiếm đạo đồng cấp làm sao lại không nhìn ra được, lão đầu tử này đang nhường bọn họ sao?
"Lão đầu, ngươi có ý gì, xem thường chúng ta đấy à?"
"Hay là cố ý nhục nhã chúng ta?"
"Chúng ta không cần ngươi nhường!"
...
"Không phải là xem thường, cũng không phải cố ý nhường, mà là lão phu bại trận!" Lão kiếm thần lắc đầu, cười vô cùng rộng rãi: "Tuy kiếm ý giữa chúng ta bất phân cao thấp, nhưng so với các ngươi, các ngươi đang thời kỳ phong hoa giống như mặt trời ban trưa, còn lão phu thì đã hơn trăm tuổi giống như mặt trời đang lặn, thiên phú kém hơn các ngươi, bại chính là bại."
Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại lớn tiếng quát lên: "Ai bảo ngươi nhường? Nếu như ngươi thật sự muốn tính như vậy thì ta đã sống ở một thế giới khác hơn 70 năm, đi tới thế giới này đã 220 năm, số tuổi đã gần 300 rồi, người bại hẳn là ta!"
Lão kiếm thần: "..."
Trên mặt kiếm tiên Diệp Cô Thành có vẻ phẫn nộ: "Ai cần ngươi nhường? Ta và Tây Môn Xuy Tuyết bây giờ đều đã hơn 250 tuổi, tuổi thọ gấp ngươi hơn hai lần! Dựa theo cách tính này của ngươi, người bại hẳn là chúng ta!"
Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu, tán đồng với lời Diệp Cô Thành nói.
Lão kiếm thần: "..."
Ngay cả La Thiên Quân trẻ tuổi nhất cũng nói: "Ngươi đừng thấy ta trẻ mà nhầm, ta là đoạt xá trùng sinh, tá thi hoàn hồn! Ở một thế giới khác, ta đã tu luyện hàng trăm năm rồi, thêm kiếp này cũng phải gần trăm năm, không thể trẻ bằng ngươi!"
Lão kiếm thần: "..."
Lão kiếm thần trợn mắt hốc mồm, tính đi tính lại, thế mà hắn lại nhỏ tuổi nhất.
Bản thân là một tiểu bối, thế mà lại nhường cho nhiều tiền bối như vậy?
Cách làm vừa rồi không ổn!
Lão kiếm thần cười ngượng: "Nếu không... Chúng ta so lại lần nữa?"
"Hừ! Không có tâm trạng, cứ tính ngươi thắng, coi như chiếu cố vãn bối, tránh cho ta bị gắn mác ỷ lớn hiếp nhỏ!" Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại sầm mặt, phi thiên rời đi.
"Vãn bối, ta nhận thua, thần kiếm là của ngươi!" Kiếm tiên Diệp Cô Thành nhẹ lướt đi.
Kiếm thần Tây Môn Xuy Tuyết mặt lạnh lặng im rời đi.
Sau cùng là La Thiên Quân, cũng vung tay một cái rời đi, để lại áng mây đỏ trên không trung.
Thế là trận đại chiến kiếm khách này đã kết thúc như vậy.
Tất cả mọi người không ngờ kết cục lại thế này.
"Chuyện này, ai..." Lão kiếm thần thở dài, biết rõ hành động vừa rồi của mình đã đồng thời đắc tội cả bốn vị đồng đạo.
Chẳng qua nếu đổi lại là hắn, biết người khác nghĩ vậy chỉ sợ cũng sẽ khó chịu.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cười híp mắt đi tới: "Chúc mừng đạo huynh đánh bại tứ đại kiếm thánh: kiếm thần Tây Môn Xuy Tuyết, kiếm tiên Diệp Cô Thành, kiếm thánh La Thiên Quân, kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, trở thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ!"
"Hầy! Ngươi... Đừng vấy bẩn ta, chức đệ nhất thiên hạ này của ta được bọn họ nhường cho, không tính!" Lão kiếm thần cười khổ.
"Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả!" Lâm Bắc Phàm bá khí vung tay lên, nhìn lão kiếm thần cẩn thận ngẫm nghĩ: "Nếu đã là cao thủ kiếm đạo có thể đánh bại cả tứ đại kiếm khách, vậy chắc chắn ngươi phải có một danh hiệu thật vang. Kiếm thần có, kiếm tiên đã có, kiếm thánh đã có, kiếm ma cũng đã có... Ngươi là một quỷ, như vậy đi, ngươi gọi là kiếm quỷ!"
Lão kiếm thần: "..."
Kiếm quỷ?
Gặp quỷ*, hình tượng của ta!
*Kiến quỷ là gặp quỷ, nghe nhầm
"Lệ phóng viên!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô.
"Đến đây!" Phóng viên Lệ Thắng Nam chạy tới, hỏi: "Cộng chủ, có chuyện gì?"
Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt nói: "Đây là một thiên kiêu kiếm đạo có kiếm ý không hề thua kém tứ đại kiếm khách, không thể là hạng vô danh được, cho nên xin ngươi hãy truyền bá thanh danh của hắn rộng rãi, làm cho tất cả mọi người đều biết thân phận và sự lợi hại của hắn!"
"Đã hiểu!" Lệ Thắng Nam hưng phấn, lại thêm một chuyên mục thiên kiêu.
"Đúng rồi, hắn tên là gì?" Lệ Thắng Nam hỏi.
Lâm Bắc Phàm thao thao bất tuyệt: "Hắn tên là Lý Thuần Cương, đến từ một thế giới trung thiên thế giới, 16 tuổi bước vào Kim Cương cảnh, 19 tuổi bước vào Chỉ Huyền cảnh, 24 tuổi đã đạt tới Thiên Tượng, xé rách hư không, được vinh danh là kiếm tiên đại tài 500 năm khó gặp! Cuối cùng trong trận chiến Nghiễm Lăng giang, một kiếm của hắn giết hai ngàn kẻ địch, đột phá Thiên Nhân cảnh! Có danh xưng là lão kiếm thần..."
Lão kiếm thần ngơ ngác, làm sao hắn biết được bối cảnh của bản thân mình?
Hơn nữa còn biết tường tận như vậy?
Lệ Thắng Nam nhanh chóng nhớ kỹ, đây đều là điểm hot của chuyên mục mới.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Nhưng ở chỗ chúng ta đã có kiếm thần rồi, cho nên ta đổi danh xưng khác cho hắn, gọi là kiếm quỷ!"
Lệ phóng viên ngơ ngác, ngẩng đầu lên: "Gặp quỷ? Gặp quỷ cái gì?"
Lâm Bắc Phàm sửa lại: "Không phải gặp quỷ, mà là kiếm quỷ! Hắn là quỷ, lại còn là kiếm khách, cho nên xưng là kiếm quỷ!"
"A a... Thì ra là thế! Kiếm quỷ, gặp quỷ, thật có hình tượng! Hì hì!"
Lão kiếm thần: "..."
Thế là lão kiếm thần bị lừa vào hố.
Sau khi kết thúc phỏng vấn đơn giản, Lâm Bắc Phàm trịnh trọng giao đại bảo kiếm vào tay Lý Thuần Cương: "Kiếm quỷ tiền bối, ngươi là người thắng, thanh thần kiếm này thuộc về ngươi, hy vọng ngươi cố gắng trân quý!"
"Đây... Đây là cho ta?" Lão kiếm thần nắm đại bảo kiếm lóe hàn quang trong tay, khiếp sợ nói.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Không sai, là cho ngươi, trước đó chúng ta đã ước định phân cao thấp bằng kiếm đạo! Chỉ có kiếm khách đệ nhất thiên hạ mới xứng có được thanh kiếm đệ nhất thiên hạ này! Cho nên bây giờ thanh kiếm này thuộc về ngươi!"
"Thật sự cho ta?" Lão kiếm thần không thể tin được.
Đây chính là một thanh thần kiếm chân chính, dù cho khi hắn ở trong địa phủ cũng cảm nhận được kiếm quang lạnh thấu xương của thanh kiếm này, đây là thanh kiếm tốt nhất hắn từng được thấy, dù cho không còn coi trọng điều gì, nhưng khi hắn cầm thanh kiếm này trong tay thì vẫn khó tránh khỏi kích động.
"Đúng rồi, ta còn có việc đi trước, bảo trọng!" Lâm Bắc Phàm chuồn mất.
Đúng lúc này, đại bảo kiếm cuối cùng cũng được giải phóng, lập tức lên tiếng: "Nghẹn chết ta rồi, cuối cùng ta cũng có thể nói chuyện!"
"Kiếm biết nói chuyện? Chuyện này..." Lão kiếm thần ngơ ngác.
Đại bảo kiếm bay lên, vòng quanh một vòng, không ai bì nổi nói: "Tuy dáng dấp ngươi hơi lôi thôi khó xem một chút, nhưng tu vi trên phương diện kiếm đạo cũng không tệ lắm, ta miễn cưỡng chấp nhận ngươi vậy! Hiện giờ bản kiếm chủ trịnh trọng tuyên bố, từ nay về sau ngươi chính là kiếm nô của bản kiếm chủ, còn không mau tạ chủ long ân?"
Lão kiếm thần: "..."