Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 790 - Chương 790. Xuyên Việt Trở Về Gặp Cộng Chủ

Chương 790. Xuyên việt trở về gặp cộng chủ Chương 790. Xuyên việt trở về gặp cộng chủ

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Thế là hắn bắt đầu tính toán, xem nên xuyên việt đến chỗ nào trong quá khứ, mưu cầu dạng cơ duyên gì.

Căn cứ theo tin tức mà pháp tắc thời gian truyền cho hắn, xuyên qua cũng phải dựa vào quy tắc, không thể nói xuyên là xuyên.

Đầu tiên, xuyên việt về thời đại càng xa thì thời gian dừng lại sẽ càng ngắn.

Nếu như thực lực đủ mạnh thì có thể dừng lại lâu hơn một chút.

Thứ hai, không thể thay đổi lịch sử, nếu như thay đổi quá nhiều thì hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng, bị nhân quả quấn thân, gặp bất trắc. Hậu quả này ngay cả thần ma cũng không dây vào, có thể sẽ vì vậy mà chết.

Cuối cùng, xuyên việt không phải chuyện tùy tiện, một tháng mới có một lần cơ hội xuyên việt.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một phen, hắn quyết định chỉ thay đổi bản thân, không nhúng tay vào những chuyện trọng đại trong lịch sử, thờ ơ lạnh nhạt, làm người trong suốt, làm người chứng kiến lịch sử.

Mỗi một cơ hội xuyên việt đều rất trân quý, phải tối ưu hóa giá trị của nó.

Thế là hắn bắt đầu mưu tính, rốt cuộc sau khi xuyên việt trở lại quá khứ phải làm thế nào mới tốt nhất.

Bây giờ hắn chỉ muốn mạnh lên, mà để mạnh lên thì bắt buộc phải có tài nguyên và thiên phú, hoặc là thu hoạch được thật nhiều tài nguyên giúp thực lực bản thân tăng lên, hoặc là cải biến thiên phú tu luyện của bản thân.

Sau lần thứ năm linh khí dâng lên, người người ai cũng trở thành tu luyện giả, muốn tăng thiên phú tu luyện của bản thân không khó khăn như trước kia, phương pháp hắn biết đến có tận mấy loại.

Ví dụ như đồ ăn ở Thanh Bạch nhân gia, nghe nói có một món canh uống vào xong là thiên phú có thể tăng lên, nhưng vô cùng đắt đỏ.

Chí tôn ra tay, tẩy kinh phạt tủy cũng có thể làm tăng thiên phú.

Tất cả chỉ cần có tài nguyên đủ nhiều thì tăng thiên phú tu luyện thật ra rất đơn giản.

Cho nên hắn trở lại quá khứ chủ yếu là để tìm kiếm tài nguyên.

Thế nhưng phải tìm kiếm dạng tài nguyên gì đây?

Trở lại quá khứ, có đôi khi không phải càng xa xưa thì đồ tìm thấy lại càng tốt.

Bởi vì sau mỗi một lần linh khí dâng lên, Thiên Địa vạn vật đều xảy ra biến đổi cực lớn, tiến hóa rất nhanh.

Đồ vật nhìn như trân quý trước kia, đặt ở hiện tại lại không đáng nhắc tới.

Ví dụ như linh bảo người người tranh đoạt trong lần thứ tư linh khí dâng lên trước đó, đặt trong lần thứ năm linh khí dâng lên lại thành cỏ dại, trồng đầy đường cái không một ai nhặt.

Cho nên, tài nguyên cần tìm tốt nhất phải có thể "giữ nguyên giá trị", thậm chí là "tăng giá trị".

Nhưng điều kiện tiên quyết là cách thức lấy được nó phải đủ an toàn, đơn giản nhẹ nhàng, nếu không thì cái mạng nhỏ này của hắn sẽ kết thúc ở quá khứ luôn.

Ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy thứ mà vô cùng an toàn, dễ lấy được, có giá trị nhất chính là linh phù của thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm.

Trong lần thứ tư linh khí dâng lên, thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm còn chưa quật khởi, thậm chí còn chưa sử dụng acc clone "Dạ Ma", hắn đã từng bán linh phù một khoảng thời gian.

Nếu như có thể mua được linh phù của hắn thì quả thật được hời lớn rồi.

Dù chỉ là linh phù thông thường, nhưng đem bán ở hiện tại thì giá cả chí ít sẽ tăng gấp trăm lần!

Nếu như có thể mua được phù hoàn mỹ, giá cả ít nhất tăng gấp vạn lần!

Đó là hiệu ứng danh nhân!

Cho nên hắn cầm theo 50 vạn linh tệ tới thời đại này.

Hắn muốn điên cuồng mua sắm, hắn muốn trước khi cộng chủ đạt thành hợp tác với đại thổ hào Kim Bất Hoán, mua được linh phù của hắn.

Nếu như tiến triển thuận lợi thì 50 vạn này của hắn sẽ có khả năng tăng vọt đến 5 tỷ, một vốn bốn lời!

Trông thấy một học sinh ngây thơ đi ngang qua, Ngụy Lai lập tức chạy tới hỏi

Ngụy Lai không phải người Giang Nam, hơn nữa hắn còn sinh ra ở thời đại sau.

Khi hắn ra đời, lần thứ tư linh khí dâng lên đã kết thúc, Giang Nam học viện được trùng kiến sau khi trải qua một lần yêu quái xâm lấn, vậy nên hắn mới không biết đường, không biết Lâm Bắc Phàm đang ở đâu.

Thế nên vừa tới thời đại này, hắn đã phải đi hỏi đường.

"Lâm Bắc Phàm?" Học sinh nghi hoặc.

Ngụy Lai im lặng, lúc này thế giới cộng chủ vẫn chỉ là một người nhỏ bé vô danh, không có mấy ai biết tới.

"Chính là Lâm chi ốc, ta muốn đi mua một chút linh phù!" Ngụy Lai lập tức giải thích.

"Hóa ra là Lâm chi ốc à, vậy ngươi hỏi đúng người rồi, ta mới đi qua nơi đó. Ngươi đi dọc theo con đường này, cứ một mạch đi thẳng về phía trước, lúc sắp tới cuối đường thì rẽ trái, vậy là ngươi có thể nhìn thấy Lâm chi ốc rồi."

"Cảm tạ!" Sau khi hỏi rõ đường xong, Ngụy Lai tràn ngập tin tưởng đi về trước, quả nhiên phát hiện một tòa nhà nhỏ có hai tầng, đó là Lâm chi ốc.

"Trước khi cộng chủ quật khởi vẫn luôn ở trong căn nhà nhỏ này!"

Tâm tình Ngụy Lai hết sức kích động, giống như được chiêm ngưỡng di tích cổ của anh hùng, trong lòng tràn đầy cảm giác thiêng liêng thần thánh.

Lúc này, cửa Lâm chi ốc mở ra.

Nhất định Lâm chi ốc của Lâm Bắc Phàm ở quanh đây rất nổi tiếng, khi cửa mở cửa, lập tức có mấy học sinh đi tới, Ngụy Lai cũng mau chóng vọt vào, thấy được thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm trong quá khứ.

So với hình tượng thế giới cộng chủ ở hiện tại, hắn trong thời đại này cũng không có gì khác biệt, vẫn trẻ tuổi như vậy, cũng ăn mặc vô cùng phổ thông, thoạt nhìn dáng vẻ vô hại với cả người lẫn vật, còn giống học sinh hơn cả học sinh.

Trên mặt luôn mang theo nụ cười như có như không, nhưng lúc hố người lại không hề nương tay.

Nếu ở 20 năm sau, hắn sẽ không có cơ hội tiếp xúc với thế giới cộng chủ gần như vậy, thực sự quá kích động!

Hắn không chỉ muốn mua phù của cộng chủ, mà còn muốn có được chữ ký của hắn!

Lúc này, hắn đã đang tiếp đãi các học sinh mua phù.

Một học sinh trong đó nói: "Lão bản, cho ta 5 tấm Lôi Bạo phù, chúng ta mỗi người một tấm! Chúng ta vừa nhận một nhiệm vụ, chuẩn bị ra khỏi thành, cần chút đồ bảo mệnh!"

"Được, không thành vấn đề!"

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng móc ra năm tấm Lôi Bạo phù từ trong quầy ra đưa cho hắn, loại linh phù này bởi vì có hiệu quả của lựu đạn, cho nên nhu cầu mọi người rất lớn, gần như là cung không đủ cầu, cho nên Lâm Bắc Phàm làm rất nhiều.

"Lão bản, bao nhiêu tiền?" Một học sinh trong đó chuẩn bị móc túi.

"Tổng cộng 5000 linh tệ, cảm ơn!"

Động tác của tên học sinh kia cứng đờ, cả kinh nói: "Lão bản, ngươi nói bao nhiêu tiền? Vừa rồi ta không nghe rõ!"

"Tổng cộng 5000 linh tệ, mỗi tấm 1000!"

Tên học sinh kia thu lại động tác lấy tiền: "Lão bản ngươi điên à? Lôi Bạo phù này nhiều nhất cũng chỉ là linh phù tam giai, có thể bán được 200 linh tệ đã là cao lắm rồi, thế mà ngươi lại lấy 1000?"

"Hiệu quả linh phù của ta tương đối tốt, một tấm linh phù này dùng thay mười tấm khác, tuyệt đối là thần khí bảo mệnh, bán 1000 đã là rẻ rồi."

"Hiệu quả có tốt thế nào cũng không thể bán đến 1000, được rồi được rồi, lão bản ngươi quá tham lam, ta không mua!"

Đám học sinh đó cứ vậy rời đi.

Ngụy Lai đứng bên cạnh quan sát tất cả, trong lòng tràn đầy khinh thường, đúng là mấy người có mắt như mù.

Các ngươi đều không biết nếu đặt năm tấm Lôi Bạo phù này của hắn vào hai mươi năm sau, giá trị 5000 vạn linh tệ hiện nay tuyệt đối sẽ tăng vọt gấp vạn lần, giờ bán 5000 linh tệ đã là rẻ lắm rồi.

Các ngươi không mua, tất cả đều thuộc về ta! Ha ha!

Thế là Ngụy Lai đè nén sự nóng nảy và cùng kích động trong nội tâm, vung tay lên, vô cùng phóng khoáng: "Lão bản, ta muốn mua hết chỗ linh phù này, ngươi ra giá đi!"

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ta không bán!"

Ngụy Lai: "..."

Bình Luận (0)
Comment