Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 882 - Chương 882. Mang Theo Gấu Trúc Đi Gặp Nữ Đế

Chương 882. Mang theo gấu trúc đi gặp nữ đế Chương 882. Mang theo gấu trúc đi gặp nữ đế

Editor: Ethel Cordelia

Phụ trách: Vô Tà Team

Chủ nhân?

Người sở hữu hệ thống chọc tức người khác Hạ Bình giật mình.

Chủ nhân của gấu trúc không phải chính là thế giới cộng chủ Lâm Bắc Phàm hay sao?

Hắn tới đây?

Liệu hắn có truy cứu chuyện ta lung lạc gấu trúc hay không?

Có thể nào một chưởng tiêu diệt ta không?

Ừm, rất có thể!

Thế là hắn bèn run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.

Lâm Bắc Phàm mặt không thay đổi ôm lấy gấu trúc, vỗ vỗ bụi đất dưới chân nàng: "Ở bên ngoài chơi đủ chưa? Lấy danh nghĩa ta ra ngoài oai phong, gấu trúc ngươi thật giỏi, cho rằng đeo kính râm là có thể thành đại lão sao? Cũng có khả năng là gấu trúc!"

Gấu trúc run lẩy bẩy, giơ cao bảng hiệu: Chủ nhân, ta sai rồi!

"Quá lâu mặc kệ ngươi, ngươi đã bay cao rồi, còn làm cả đại lão, xem ra sau này nhất định phải quản lý ngươi thật chặt chẽ!"

Gấu trúc cầu xin tha thứ, phát ra tiếng kêu ríu rít.

"Cầu xin tha thứ cũng vô dụng, lần này ngươi trốn không thoát!" Lâm Bắc Phàm ôm gấu trúc, cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Bình - người sở hữu hệ thống chọc tức người khác đang toàn thân cứng ngắc giống như pho tượng, sau đó quay người biến mất.

Bấy giờ Hạ Bình mới bình tĩnh lại: "Vừa rồi làm ta sợ muốn chết!"

Lâm Bắc Phàm ôm gấu trúc, hành tẩu trong sơn hà.

Gấu trúc rúc trong lồng ngực hắn, không dám hó hé tiếng nào.

Chỉ thấy Lâm Bắc Phàm đi vào trong một nơi chim hót hoa nở, tiên linh chi khí bên trong vô cùng nồng đậm, dưới đất còn có từng đóa từng đóa hoa tiên, còn có một số thứ đã có linh, có thể xưng là động thiên phúc địa.

Ở giữa động thiên phúc địa có một cái bệ đá, ngoài ra còn có hai băng ghế đá.

Ngoan Nhân đại đế đang ở đây.

Nàng ngồi trên một băng ghế đá, toàn thân áo trắng hơn tuyết, quần áo không gió mà bay, tỏa ra tiên linh giống như tiên nữ.

Đáng tiếc trên mặt lại đeo một cái mặt nạ quỷ, vô duyên vô cớ phá nát khung cảnh mỹ hảo này.

Nàng không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn về phía trước như vậy, giống như bức tranh thủy mặc tĩnh hảo.

Nếu không chú ý thì có khi người khác còn không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Lâm Bắc Phàm đi tới, nhìn mặt nạ quỷ trên mặt nàng, đây chính là cái mà hắn chế tạo, là đồ chơi của nữ đế khi còn bé, nó đã từng vỡ nát, sau đó được nàng ghép lại đeo lên mặt.

Còn có cái thanh đồng giới chỉ gồ ghề kia cũng vẫn luôn được nàng đeo trên tay.

Còn có một vài đồ vật vụn vặt khác, thoạt nhìn vô cùng quen thuộc, kích thích tới thần kinh của hắn, khiến trong lòng hắn vô cùng hổ thẹn.

Ngoan Nhân Nữ Đế quay đầu nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh, không nói gì.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, nàng vẫn luôn ở một mình, đã quen yên lặng không nói gì.

Nhưng Lâm Bắc Phàm biết rõ nàng đang muốn hỏi tại sao bọn họ lại đến.

Lâm Bắc Phàm mở miệng nói: "Ngươi đã tới thế giới linh khí khôi phục lâu như vậy rồi mà vẫn luôn rất yên tĩnh, cho nên ta muốn tới xem ngươi thế nào, có cần trợ giúp gì không."

Ngoan Nhân đại đế nhẹ nhàng lắc đầu, động tác rất nhỏ, không cẩn thận sẽ không nhìn ra.

Sau đó nàng quay đầu trở về, lại khôi phục vẻ im lặng.

Gió mát nhè nhẹ thổi đến, không thể thổi bay được mặt nạ trên mặt nàng, cũng không thể thổi đi niềm thương nhớ trong lòng nàng.

Trong lòng Lâm Bắc Phàm hơi nhói, tất cả đều do hắn gây ra.

Mặc dù hắn không thể không làm vậy để bù đắp lịch sử, nhưng hắn cũng không thể thoát khỏi liên quan.

Lâm Bắc Phàm không nói gì, ngồi bên cạnh im lặng nhìn về một phía với nàng.

Đúng lúc này, trong lòng nữ đế rung lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nhịp tim đập vô cùng kịch liệt.

Cảm giác này khiến cho nàng nhớ tới khi còn bé, nhớ tới thời điểm bắt đầu tu luyện, đó là "cảm giác an toàn".

Khi đó cả thế gian đều là địch với nàng, người trong thiên hạ đều muốn giết nàng.

Nhưng tới khi nàng mang theo đầy người thương tích trở về vẫn luôn cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng an toàn.

Giống như ca ca đang ở bên cạnh nàng, một mực thủ hộ nàng.

Bây giờ, cảm giác này lại quay trở về.

"Ngươi ..." Nữ đế há to miệng, thanh âm hơi khàn, có lẽ đã rất lâu không rồi nói chuyện.

"Làm sao?" Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn nàng.

Nhìn ánh mắt lóe lên lấp loáng nước mắt kia, trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ bị nhận ra rồi?

"Rất giống một người!" Ngoan Nhân đại đế nói xong câu đó thì tiếp tục im lặng.

Giống như đang chìm trong hồi ức, so sánh Lâm Bắc Phàm với ca ca trong trí nhớ, lại nhận ra tướng mạo của hai người hoàn toàn không khớp, ngược lại giống với Diệp Phàm hơn, thế nhưng là nàng đã sớm xác định Diệp Phàm không phải ca ca của nàng.

Ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không phải.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại gây cho nàng cảm giác hết sức quen thuộc, giống như ca ca.

Chỉ là Lâm Bắc Phàm lại là người của thời đại này, cách niên đại của nàng 20-30 vạn năm, không có khả năng.

Lòng nàng lại lần nữa lạnh xuống.

"Giống ai?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

Ngoan Nhân Nữ Đế nói: "Ca ca ... Ta!"

Lâm Bắc Phàm lúc này rất muốn thừa nhận, nhưng trong lòng tràn đầy hổ thẹn nên không dám thừa nhận.

"Tình huống của ca ca ngươi ta cũng có nghe qua, mãi vẫn chưa trở về. Vậy ngươi ... Có hận ca ca ngươi không?"

Nữ đế trầm mặc, lại một lần nữa chìm trong hồi ức.

Nhớ tới khi ở cùng ca ca, mặc dù lúc ấy vô cùng bần hàn, cái gì cũng không có, nhưng từng phút từng giây đều vô cùng vui vẻ, đó là thời điểm vui sướng nhất trong đời nàng.

"Ta ... Không hận hắn, chỉ cần hắn trở về là được!"

Trong lòng Lâm Bắc Phàm phải chịu đả kích nghiêm trọng, muốn mở miệng mà lại không dám nói.

Hai người lại lần nữa im lặng.

Lúc này nữ đế rất hưởng thụ thời gian ở cùng với Lâm Bắc Phàm, giống như được về tới quá khứ.

Dù đây chỉ là một giấc mộng đẹp, nàng cũng không muốn tỉnh lại.

Gấu trúc co lại trong lòng Lâm Bắc Phàm, ngẩng đầu nhìn nữ đế, lại nhìn chủ nhân của mình, luôn cảm thấy bầu không khí hai người này ở chung với nhau vô cùng quỷ dị, nói không rõ, cứ cảm giác hai người ... Có gian tình!

Muốn giơ bảng lên án Lâm Bắc Phàm, nhưng lại sợ bị vuốt lông đến cùng, trong lòng thật khó chịu.

Thế là không an phận trong lòng Lâm Bắc Phàm.

Nàng nhắc nhở Lâm Bắc Phàm.

Nữ đế lúc nhỏ rất thích tiểu động vật, giống như tiểu Niếp Niếp bây giờ.

Nếu như để gấu trúc lại, nàng có vui vẻ hơn chút không?

Lâm Bắc Phàm lập tức dâng gấu trúc lên: "Nữ đế, đây là manh sủng gấu trúc của ta, gần đây nó có chút nghịch ngợm, làm càn, muốn bay cao, ta muốn tạm thời gửi nó ở đây, xin ngươi quản giáo thay."

Gấu trúc ngơ ngác, chủ nhân vứt bỏ nàng sao?

Lập tức ôm đùi, nước mắt lưng tròng, giơ bảng hiệu lên: Chủ nhân, không muốn! Đừng bỏ lại ta!

"Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, nếu như ngươi nghe lời thì ta sẽ nhanh chóng mang ngươi trở về. Nếu như ngươi gây họa, ta sẽ không tha cho ngươi!" Lâm Bắc Phàm vuốt gấu trúc nói, sau đó đặt gấu trúc lên mặt bàn.

Gấu trúc lập tức xoay lại ôm lấy tY Lâm Bắc Phàm, không muốn buông ra.

Lâm Bắc Phàm kéo nàng ra bỏ vào trong lòng Ngoan Nhân, nghiêm mặt nói: "Cứ như vậy, nghe lời thì ta sẽ tới đón ngươi! Nữ đế, ta đi trước!"

Chớp mắt đã không thấy tăm hơi, biến mất vô tung vô ảnh.

Gấu trúc quay đầu nhìn tấm mặt nạ quỷ quái kia, còn có người lạnh như băng đằng sau mặt nạ, run lẩy bẩy.

Bình Luận (0)
Comment