Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 94 - Chương 94. Từ Hôm Nay Trở Đi, Ngươi Phải Gọi Ta Là Lão Sư

Chương 94. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải gọi ta là lão sư Chương 94. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải gọi ta là lão sư

Bận bịu cả ngày, Lâm Bắc Phàm dẹp đường hồi phủ.

Trên đường gặp trùng sinh giả An Khả Hân, hắn lên tiếng chào: "Hiiiii…"

"Lâm Bắc Phàm, nghe nói ngươi đã trở thành phó viện trưởng Phù Sư viện!" An Khả Hân có chút hưng phấn chạy tới.

Lâm Bắc Phàm trịnh trọng gật đầu, bày ra biểu cảm của lão sư, nói: "Cho nên ngươi phải tôn xưng ta là Lâm viện trưởng, ít nhất cũng phải gọi ta là lão sư, đây là lễ nghi cơ bản, biết không?"

"Xéo đi! Ít giả vờ cho ta!" An Khả Hân tức giận.

Lâm Bắc Phàm vẫn một bộ nghiêm túc như cũ, lớn tiếng răn dạy: "An Khả Hân, ngươi thật không lễ phép, về sau ta nhất định phải nói cho Trương lão sư của ngươi, để hắn ta làm khó ngươi."

Trương lão sư chính là lão sư của Luyện Đan viện.

Nhưng là, An Khả Hân không bối rối chút nào, phảng phất có chút đắc ý: "Vậy ngươi đi tố cáo đi, hiện tại ta đã chuyển viện, đã trở thành thiên kiêu của Võ Đạo viện, tất cả lão sư đều sủng ái ta, ngay cả viện trưởng cũng vậy! Ngươi có thể làm gì ta?"

"Tìm được chỗ dựa mới, mông cũng vểnh lên trời rồi?"

Lâm Bắc Phàm mặt không đổi sắc: "Vậy ta sẽ nói cho lão sư và viện trưởng của ngươi biết, nói trên người ngươi có thiên phú to lớn, chỉ khi huấn luyện nghiêm ngặt mới có thể khai quật ra, tốt nhất phải tìm đường sống từ trong chỗ chết, ngươi xem bọn hắn sẽ làm thế nào?"

Rốt cục sắc mặt An Khả Hân cũng biến đổi, hốt hoảng nói: "Sao ngươi có thể như thế?"

Nàng hiểu rất rõ đám lão sư ở Võ Đạo viện, tuyệt đối là một đám điên.

Nếu bọn hắn biết nàng có đặc tính này, mặc kệ lời Lâm Bắc Phàm nói có phải thật hay không, cho dù luyện không chết cũng phải luyện đến gần chết!

Mặc dù nàng cũng muốn biến cương, nhưng nàng không muốn biến cường bằng phương thức tự ngược như vậy.

"Ngươi giỏi." An Khả Hân ỉu xìu, khó chịu vểnh miệng.

Lâm Bắc Phàm đắc ý: "Vậy bây giờ ngươi phải gọi ta là gì?"

"Chào Lâm lão sư, hừ!" An Khả Hân khó chịu kêu một tiếng.

"Ừm." Lâm Bắc Phàm chăm chú gật đầu, dùng giọng mến yêu nói: "Về sau phải học tập thật giỏi, mỗi ngày luyện võ, lão sư rất coi trọng ngươi!"

An Khả Hân tức muốn nổ tung, tên siêu cấp đại phôi đản này, luôn có thể chiếm tiện nghi của người ta!

Nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng vẫn quyết định không nên đắc tội với Lâm Bắc Phàm.

Nếu không sau này có cơ duyên, hắn không chịu dẫn nàng theo thì phải làm sao bây giờ?

Mặc dù hiện tại nàng cũng là một nhân vật cấp thiên kiêu, nhưng so với những thiên kiêu cái thế trong tương lai, nàng vẫn thua kém không ít. Nếu không có tiểu đoàn thể của Lâm Bắc Phàm, như vậy cho dù cơ duyên có bày ra ngay trước mặt nàng cũng không lấy được.

Nhìn Lâm Bắc Phàm muốn đi, nàng lập tức đuổi theo, hỏi: "Ngày đầu tiên lên lớp thế nào? Có cảm giác gì?"

"Cảm xúc rất sâu, nhìn những đôi mắt khát vọng tri thức, chăm chú học tập dưới sự chỉ đạo của ta, khiến ta cảm nhận được sự vĩ đại của việc làm lão sư!" Lâm Bắc Phàm cảm khái nói.

Chỉ mới lên lớp một ngày đã có nhiều suy nghĩ như vậy, sao ngươi không nói thẳng bản thân mình vĩ đại vô cùng đi?

Các học sinh không bị ngươi lừa hỏng đã có thể tính là không tệ rồi.

"Tỉ như ta gặp một học sinh, hắn ta đã trên trăm tuổi nhưng vẫn đang cố gắng học tập. Mặc dù chỉ mới học được một thời gian ngắn, nhưng hắn ta đã trở thành cửu giai phù sư." Lâm Bắc Phàm liệt kê ví dụ.

100 tuổi?

Còn cố gắng học tập?

An Khả Hân lục soát trí nhớ kiếp trước, nhớ tới một người, vội vàng hỏi: "Hắn ta tên gì?"

Lâm Bắc Phàm cổ quái nhìn nàng, không phải vị lão gia tử mang hệ thống này thật sự hoành không quật khởi trong tương lai đấy chứ?

"Hắn ta tên Huyết Trường Không, một lão gia tử cực kì không an phận!"

An Khả Hân nói thầm một tiếng quả nhiên.

Ở kiếp trước, bởi vì tuổi tác quá lớn, cho nên Huyết Trường Không không được xếp vào danh sách thiên kiêu, nhưng thực lực của hắn ta lại không kém, vẻn vẹn chỉ xếp dưới hai người cường đại nhất danh sách thiên kiêu là Huyết Sắc Vi và Kim Bất Hoán.

Nhưng thanh danh của lão gia tử không nhỏ chút nào, bởi hắn ta thực sự rất giỏi chịu đựng giày vò.

Là một người bình thường, tới 100 tuổi còn không muốn dưỡng lão, không ngờ lại bắt đầu quyết chí tự cường tiến vào học viện học tập, học xong viện này lại học đến viện khác. Thế nhưng hết lần này tới lần khác thành tích học tập của hắn ta cũng không tệ, cuối cùng trở thành nhân vật giống như bách khoa toàn thư.

Luận thực lực, hắn ta không tính là cường đại nhất, nhưng luận trình độ uyên bác, tuyệt không ai bằng.

Cuối cùng, hắn ta được mời làm viện trưởng vinh dự của Giang Nam học viện, đồng thời quản lý sở nghiên cứu của học viện, làm ra không ít đồ vật thú vị. Còn nghiên cứu ra được Truyền Tống Trận ổn định, rút ngắn khoảng cách giữa các thành phố, đề cao năng lực sinh tồn của nhân loại.

Sở dĩ nàng nhớ rõ ràng như vậy, đó là vì Huyết Trường Không là tổ phụ của Huyết Sắc Vi...

"Ngươi không làm gì hắn ta chứ?" An Khả Hân thận trọng hỏi.

"Tuổi đã cao, ta còn có thể làm gì hắn ta? Vạn nhất hắn ta bị giày vò tới xảy ra chuyện thì ta phải xử lý thế nào?"

"Vậy là tốt rồi!" An Khả Hân nhẹ nhàng thở ra.

"Thấy hắn ta hiếu học như vậy, bản thân lại có thiên phú, ta còn bố trí thêm bài tập về nhà cho hắn ta..." Lâm Bắc Phàm kể lại việc trên lớp học ra, một bộ cười trên nỗi đau của người khác.

"Sao ngươi có thể làm thế? Người ta đã chừng ấy tuổi rồi..." An Khả Hân kinh hô.

"Ta làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn ta!" Lâm Bắc Phàm lẽ thẳng khí hùng.

An Khả Hân không biết nên nói gì, ngay cả chuyện như vậy cũng có thể gặp.

Lão gia tử và Huyết Sắc Vi còn dễ nói, mấu chốt là đám nhi tử và tôn tử của lão gia tử đều là người vô cùng bao che khuyết điểm, nếu để bọn hắn biết Lâm Bắc Phàm bắt nạt lão gia tử bọn hắn tôn kính nhất, bọn họ có thể không nổi điên sao?

Được rồi, ta nghĩ nhiều như vậy làm gì, việc của Lâm Bắc Phàm với nhà Huyết Sắc Vi cứ để bọn họ tự giải quyết.

Nàng chỉ là một con tôm nhỏ, không quản được nhiều như vậy.

"Đúng rồi, gần đây tên Kim Thiểm Thiểm kia không tới trêu chọc ngươi nữa sao?"

An Khả Hân cười: "Không có, gần đây gia hỏa này đã an phận không ít. Nghe nói gần nhất hắn ta đều bận rộn làm anh hùng cứu mỹ nhân, căn bản không rảnh quan tâm tới ta. Nếu không phải đầu thiếu một dây thần kinh, cả ngày bận rộn trang bức, hắn ta vẫn có thể tính là người tốt."

Lâm Bắc Phàm cười ha ha.

Bị Hệ thống Trang Bức khóa lại, dựa vào trang bức là có thể biến cường, ngươi cảm thấy hắn ta sẽ an phận thủ thường sao?

Có lẽ đến tận khi hắn ta chết, hắn ta vẫn sẽ cân nhắc xem bản thân phải trang bức như thế nào, chứ không phải mạng sống và vân vân...

Có đôi khi hệ thống thật sự là thanh đao hai lưỡi, nó có thể khiến ngươi nhanh chóng trưởng thành, nhưng đồng thời cũng có thể điều khiển nhân sinh của ngươi, nếu không thể thoát ra khỏi, đời này thành tựu có hạn.

Chỉ có điều, từ sau khi có Kim Thiểm Thiểm, Giang Nam hòa bình hơn nhiều.

"Ngươi là tiên tri, gần nhất ngươi có mơ tới thứ gì hay không? Ta cảm thấy gần đây không gian tương đối mỏng yếu, linh khí tương đối hỗn loạn, trong không khí mang theo một tia huyết sát chi khí, giống như có đại sự gì sắp phát sinh..." Lâm Bắc Phàm trịnh trọng nói.

Gần nhất hắn luôn cảm thấy bất an, muốn tìm hiểu nguyên nhân từ vị trùng sinh giả này.

An Khả Hân cũng nghiêm túc lên: "Xác thực có mơ tới vài thứ. Chuyện này đợi khi tới Thanh Bạch Nhân Gia chúng ta lại bàn lại, tốt nhất là gọi cả mấy người còn lại tới…

Bình Luận (0)
Comment