Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ thấy trên tay Tôn Ngộ Không cầm gậy Kim Cô, trực tiếp vọt vào bên trong ma binh ma tướng, một người một gậy độc đấu với thiên quân vạn mã.
Gậy Kim Cô trên tay đánh đến hổ hổ sinh uy, mỗi một cọng lông trên người hắn đều giống như kim ti, thỉnh thoảng lại nhe răng nhếch miệng, không chịu thua kém, giống hệt như danh xưng của hắn... Đấu Chiến Thắng Phật!
"Hầu ca, thật ngầu!" Lâm Bắc Phàm cho hắn một like.
Mặc dù hiện tại Tôn Ngộ Không đã trở thành phật nhưng vẫn căm ghét cái ác vô cùng, yêu ghét rõ ràng, nhìn thấy chuyện bất bình liền cầm gậy Kim Cô xông lên, không để ý đến an nguy của bản thân.
Chính hình tượng như vậy mới khiến cho người ta ưa thích.
Lúc này phải đối mặt với Tôn Ngộ Không cuồng bạo, những ma binh ma tướng kia hoặc hôi phi yên diệt, hoặc bị đánh cho phải bỏ chạy.
"Đa tạ đại thánh gia!" Các tiên nhân bên dưới đi tới bái kiến, cảm động đến rơi nước mắt.
Tôn Ngộ Không thu hồi gậy Kim Cô, lớn tiếng nói: "Không cần khách khí! Hiện tại Ma giáo đã phát hiện ra các ngươi, nơi này rất không an toàn! Ta biết một chỗ an toàn, các ngươi đi theo ta!"
"Đa tạ đại thánh gia!" Các tiên nhân lại hô lên.
Đúng lúc này, Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng: "Kẻ nào? Cút ra đây cho lão Tôn ta!"
Gậy Kim Cô trên tay hắn bỗng nhiên biến lớn, sau đó đâm về phía Lâm Bắc Phàm, lập tức trời đất sụp đổ, Lâm Bắc Phàm bại lộ, hắn cười ha hả nói: "Không hổ là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không!"
"Ồ... Thế mà ở đây lại có một người ẩn nấp!"
"Hắn là người của Ma giáo sao?"
"May mà hắn bị đại thánh gia phát hiện!"
...
Các tiên nhân có chút kinh hoảng, đứng ra sau lưng Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cầm gậy Kim Cô trong tay, uy phong lẫm lẫm nói: "Ngươi là thần thánh phương nào? Vì sao lại núp trong bóng tối nhìn trộm? Nói rõ ràng cho lão Tôn ta! Nếu không lão Tôn ta có thể nhận ngươi, nhưng gậy Kim Cô lại không nhận ngươi!"
Tôn Ngộ Không vừa nói vừa dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh đánh giá Lâm Bắc Phàm.
Một nhân vật thần bí có thực lực Kim Tiên, mặc dù mặt mũi nhìn rất cân đối, nhưng Tôn Ngộ Không luôn cảm thấy diện mạo người này không phải thật, hắn đã ngụy trang, chỉ là Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không nhìn không ra mà thôi.
Không biết vì sao, tuy người thần bí trước mắt chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ, nhưng lại đem đến cho hắn cảm giác nguy hiểm.
Cho nên Tôn đại thánh đành duy trì khoảng cách nhất định với hắn.
"Ta tên Mỹ Nam Tử, đến từ thế giới khác, vốn định du lịch ở thế giới Hồng Hoang nhưng thật không ngờ lại gặp phải lượng kiếp, cho nên ta muốn nhân cơ hội còn sớm trốn tránh, nhưng bất hạnh bị đại thánh gia phát hiện.
Tề Thiên đại thánh gật đầu một cái, chỉ tin năm phần lời Lâm Bắc Phàm nói.
Chủ yếu là tin tưởng lai lịch của hắn, bởi vì Kim Tiên ở trong thế giới Hồng Hoang đều có chút danh tiếng, trên cơ bản hắn đều biết hết, không biết cũng đã từng nghe nói tới, hắn chưa từng gặp người này.
Lại thêm khí tức trên người đối phương công chính bình thản, cũng không phải ma khí.
Cho nên có khả năng đối phương đến từ một thế giới khác.
Về phần họ tên...
Mỹ Nam Tử?
Khóe miệng Tề Thiên đại thánh giật một cái, hắn có chết cũng không tin có ai đặt tên lại xấu như vậy.
Ngươi dám lấy tên họ như thế, nhưng ta lại không thể nói ra khỏi miệng.
"Hóa ra là bằng hữu tới từ thế giới khác, vừa rồi có gì đắc tội xin hãy thứ lỗi!" Tôn Ngộ Không thu hồi gậy, chắp tay nói: "Chẳng qua trước mắt lão Tôn ta còn có chút chuyện, không thể phụng bồi, hẹn ngày khác gặp lại!"
Vừa nói vừa định dẫn đám tiên nhân kia rời đi.
"Đại Thánh xin dừng bước!" Lâm Bắc Phàm mở miệng giữ lại.
"Còn có chuyện gì?" Tôn Ngộ Không quay đầu hỏi, trong thái độ ẩn chứa một chút cẩn thận.
Lâm Bắc Phàm vươn tay, tách rời một khoảng không gian, không cho người ngoài nghe thấy hay nhìn thấy bên trong, cười híp mắt nói: "Đại thánh gia, ngươi cảm thấy cứu người như vậy có tác dụng gì không? Ý của ta là, ngươi cứu người bốn phía như vậy có tác dụng không?"
"Đương nhiên có tác dụng! Đây là một trận đại kiếp nạn của cả thế giới, tất cả tiên thần đều không thể tránh khỏi, chỉ có đoàn kết lại mới có cơ hội đánh bại Ma giáo, lật đổ sự thống trị của Vô Thiên, trả lại thái bình cho tam giới, chỉ cần lão Tôn ta còn một hơi thở, có bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu!" Giọng điệu Tôn Ngộ Không kiên định nói.
"Tinh thần của đại thánh gia quả thực khiến cho người ta bội phục, nhưng dường như ngươi đã bị người khác coi như vũ khí để sử dụng rồi!"
"Ngươi có ý gì? Có phải ngươi biết rõ điều gì hay không? Mau nói cho ta nghe!" Ánh mắt Tôn Ngộ Không ngưng lại.
"Căn cứ theo lời đồn gần đây, chuyện Vô Thiên dẫn dắt Ma giáo là mưu đồ đã lâu, đầu tiên công chiếm Linh sơn, sau đó lại tấn công Thiên Đình, từ đó bắt đầu vấn đỉnh thiên hạ. Thiên Đình chúng ta không cần nói nhiều nữa, bên trong có rất nhiều đại thần thông giả, bọn họ vẫn luôn hưởng thụ khí vận của Thiên Đình nhưng lại không hề dốc công dốc sức, thậm chí khi gặp nguy hiểm còn chạy trước tiên, Thiên Đình chia năm xẻ bảy như thế thua trước Vô Thiên là điều vô cùng bình thường... Thế nhưng Phật giáo Linh sơn thì sao?"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Nhưng Linh sơn hoàn toàn khác với Thiên Đình, nó hoàn toàn nằm trong tay Phật giáo, tất cả phật đà trong đó đều lấy Như Lai phật tổ vi tôn, có thể nói là một thế lực cường đại siêu nhiên, đoàn kết chưa từng có. Thế lực cường đại như thế sao lại bại trận nhanh như vậy? Đại thánh gia ngươi có từng nghĩ tới điều này không?"
Tề Thiên đại thánh chần chừ nói: "Mặc dù lúc ấy lão Tôn ta không có mặt, nhưng nghe nói Vô Thiên bỗng nhiên bay tới Linh sơn đấu pháp với Như Lai phật tổ, Như Lai phật tổ không địch lại, sau đó viên tịch. Các cổ Phật khác cũng vì không địch lại Vô Thiên, lại càng không muốn phản bội nên cũng viên tịch theo. Do đó Linh sơn mới thất thủ nhanh như vậy..."
"Đại thánh gia, ngươi bây giờ cũng là một cường giả Đại La Kim Tiên, ngươi cảm thấy giết chết một Đại La Kim Tiên dễ dàng như vậy sao? Càng khỏi nói tới mấy vị cổ Phật do Như Lai phật tổ cầm đầu, bọn họ đều là cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh, nếu như liên thủ thì trừ khi Thánh Nhân ra tay, còn ai có thể đánh bại bọn họ? Mặc dù Vô Thiên mạnh nhưng cũng không mạnh đến nỗi có thể đồng thời đối phó với mấy vị Chuẩn Thánh, thế thì tại sao tất cả bọn họ đều từ bỏ chống trả, trực tiếp viên tịch, ngươi có từng nghĩ tới chưa?"
Tôn Ngộ Không nhíu mày, hắn cũng không hiểu tại sao Linh Sơn có nhiều đại thần thông giả cường đại như vậy lại thua nhanh tới thế.
Một Vô Thiên phật tổ bỗng nhiên nhảy ra thế mà lại có thể dễ dàng đánh bại bọn họ, thoạt nhìn giống như một trò đùa.
Sau việc này chắc chắn có điều kỳ quặc!
"Vậy ngươi nói xem đã có chuyện gì xảy ra? Lão Tôn đang nghe!" Tôn Ngộ Không nghiêm túc nói.
"Đại thánh gia, ta hỏi lại ngươi một vấn đề, vì sao các phật đà hoặc viên tịch hoặc bị bắt, chỉ có mình ngươi là ung dung tự tại ở bên ngoài? Điểm này ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa?" Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
"Ta..." Tôn Ngộ Không ngơ ngác, sau đó mới sực nhớ ra một vấn đề mình đã sơ xuất.
Đúng vậy, vì sao tất cả phật đà đều gặp nạn, chỉ có mình hắn là bình an vô sự?
Theo lý mà nói, mặc dù hắn được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật, thực lực đạt đến cấp bậc Đại La Kim Tiên, nhưng ở trong Phật giáo cũng không phải người nổi bật nhất, kẻ mạnh hơn hắn cũng có tới mười người.
Tại sao những người kia đều xảy ra chuyện, người yếu hơn hắn cũng xảy ra chuyện, mà hết lần này tới lần khác chỉ có hắn là không sao?
Hắn cảm thấy có một âm mưu đang ấp ủ để đối phó với bản thân!
"Tôn đại thánh, ta chỉ có thể nói tới đây thôi! Ta nghĩ mãi mà không rõ những chuyện này, ngươi vẫn là chỉ là một hầu tử bị người ta đùa bỡn! Khi Tây Du lượng kiếp diễn ra là vậy, bây giờ cũng vậy! Ngươi tự giải quyết cho tốt, nghĩ thông rồi mới có thể thoát khỏi vận mệnh!"
Hầu tử bị người ta đùa bỡn!
Khi Tây Du lượng kiếp diễn ra là vậy, bây giờ cũng vậy!
Hai câu này giống như một nhát búa mạnh nện sâu vào trong lòng hắn, khiến lòng hắn không có cách nào bình tĩnh nổi.
Ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lâm Bắc Phàm đã biến mất.