Chương 109: Thiên Thủ Hư Tượng
Chương 109: Thiên Thủ Hư Tượng
Một mình Từ Cương, vậy mà vẫn trấn áp được mấy vạn yêu thú dưới hồ mới lên bờ.
“Ừm, đây mới là dáng vẻ mà một pháo đài nên có.” Từ Phàm xoa cằm, nói với vẻ hài lòng.
Từ Cương mặc áo giáp linh lực trên người, nó là Bảo khí tam giai, cứ như được bật hack ma lực vô hạn vậy, trút đại chiêu thần thông xuống đám yêu thú mới vừa lên bờ mà chẳng thèm sợ hao.
Thỉnh thoảng lại có vài con yêu thú tấn công từ trên cao, nhưng cũng bị súng trường điện từ bắn rụng.
“Sư phụ, đại ca có thể kiên trì bao lâu, sợ rằng dù có áo giáp linh lực cũng chịu không nổi đâu.”
Từ Nguyệt Tiên xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Mấy thứ này thường thôi, đừng tưởng đại ca ngươi ngốc. Ngươi cảm thấy hắn ngây ngô, vậy ngươi đã luyện thành môn quan trọng nhất trong số bí thuật thần thông ta đưa cho ngươi được chưa?” Từ Phàm hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng đã bắt đầu học.” Từ Nguyệt Tiên đáp.
Môn thần thông cuối cùng là Hoá Ảnh Tam Thế thân, thần thông này đã có vết tích của Đạo.
“Đại ca ngươi học xong rồi.” Từ Phàm nói. Hắn đã cẩn thận thiết kế một môn đại thần thông cho đám đệ tử.
“Đại ca lợi hại vậy sao!” Nàng biết môn cuối cùng trong bí pháp thần thông cuối cùng khó đến thế nào.
“Không thể không nói rằng đôi khi tự tìm được con đường riêng cho bản thân thì sẽ có rất nhiều lợi thế.”
“Ngươi không học được, có thể là vì quá thông minh.” Từ Phàm cười nói.
Lời của Từ Phàm khiến Từ Nguyệt Tiên suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này, hai ái đồ khác của Từ Phàm cũng xuất hiện bên người hắn.
Vương Hướng Trì nhìn màn tấn công kịch liệt kia, một mình đại sư huynh trấn áp mấy vạn yêu thú, trong mắt toát ra vẻ chấn động. Mỗi lần thấy đại sư huynh ra tay, trong lòng hắn lại dao động với kiếm đạo của mình.
Kể cả khi hắn đạt đến cùng cấp bậc Kim Đan kỳ như đại sư huynh, hắn cũng chưa nắm chắc phần thắng, thậm chí còn chẳng có cơ hội phi kiếm tiếp cận đối phương.
Ngược lại, Lý Tinh Từ chỉ tỏ ra khá lạnh nhạt.
Cùng lúc ấy, một con yêu thú có hình thể khổng lồ xuất hiện ở phía xa.
“Yêu thú Nguyên Anh kỳ!” Từ Nguyệt Tiên thấy vậy, định đến hỗ trợ, nhưng bị Từ Phàm kéo về.
“Đại ca của ngươi đang đánh sướng tay, bây giờ ngươi mà chạy tới cướp quái sẽ bị ghét lắm đấy.”
“Chẳng phải là yêu thú Nguyên Anh kỳ sao, một pháo là xong.” Từ Phàm thản nhiên đáp. Đệ tử của hắn mà không vượt cấp giết quái được ư? Thế chẳng khác gì phế vật.
Quả nhiên, vừa thấy yêu thú Nguyên Anh kỳ, Từ Cương đang mải mê bắn phá cũng thấy hứng chí hẳn lên.
“Sư phụ, môn thần thông cuối cùng trong bí thuật thần thông mà người cho ta đã có chút thành tựu.”
“Hôm nay sẽ cho sư phụ xem cùng.”
Tiếng nói của Từ Cương vang sang sảng giữa đất trời, chỉ thấy tay hắn kết một pháp ấn kỳ quái, Hư Tượng nghìn tay đột nhiên hiện ra, bắt đầu kết ấn thay Từ Cương.
Chỉ thấy một quả cầu đặc được làm bằng toàn thiên luyện vẫn thiết được Từ Cương ném lên không trung, trong nháy mắt đã bị linh lực của Hư Tượng nghìn tay bắt lấy.
“Pháo Neo Amstrong Cyclone Jet Amstrong!”
Cả không gian dường như ngưng đọng lại, chỉ thấy một quả đạn pháo to bằng quả bóng rổ lóe ra ánh sáng bắn về nơi đằng xa mà Yêu thú Nguyên Anh kỳ mới xuất hiện, đạn pháo khiến toàn bộ Yêu thú bị bốc hơi hết, ngay cả con Yêu thú Nguyên Anh kỳ rốt cuộc cũng không phải là ngoại lệ.
“Ầm!” cự hồ mười vạn dặm bị khuấy động bởi những con sóng lớn.
Mấy con Yêu thú Nguyên Anh kỳ dấm dúi nấp ở đằng xa cũng rút lui, đám Yêu thú đã lên bờ vội chạy về hang ổ quen thuộc như thể thấy mưa rơi phải chạy ù về thu quần áo.
Sau khi đám Yêu thú tháo chạy, Hư Tượng nghìn tay đằng sau Từ Cương cũng từ từ tan biến, song trên mặt Từ Cương vẫn có vẻ chưa thỏa mãn, không biết bao giờ mới được đánh một trận sướng như này đây.
Tất cả mọi người chứng kiến cuộc chiến đấu cùng bị kinh ngạc trước pháo cuối cùng của Từ Cương.
“Sư phụ, cuối cùng ta cũng biết cách dùng Vạn Pháp thân.” Từ Cương mặc áo giáp linh lực bay qua, hơi tỏ ý muốn nhận được lời khen.
“Hư Tượng nghìn tay của ngươi chỉ động được mười tay, khoe khoang gì chứ.”
“Nhưng một pháo cuối cùng đó đánh tốt lắm.” Từ Phàm cười nói.
Nghe thấy lời khích lệ của Từ Phàm, Từ Cương mỉm cười.
Hai cha Bàng Phúc đứng xem cảnh chiến đấu ở phía xa, lúc này mới thoát khỏi cơn kinh ngạc.
“Thế nào, mắt nhìn của cha ngươi có sai không. Kia là đại đệ tử của Từ đại sư, hắn có hẳn bốn đệ tử như vậy.”
“Ở môn phái như này, chuyện quật khởi chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ điều chúng ta phải làm là phát huy một vai trò quan trọng trong quá trình đó.”
“Thậm chí cả khi tiến vào tiên giới trong tương lai, chúng ta vẫn phải cố gắng.” Bàng Phúc nói với con trai.
“Ta tin mắt nhìn của ngươi.” Bàng Thạc gật đầu đáp, trên vẻ mặt ngơ ngác của hắn hiện lên nét hưng phấn.
Điều đáng buồn nhất của đời người là bị ai đó an bài cuộc đời mình, nhưng đó cũng là chuyện may mắn nhất.
“Thạc Nhi, chỉnh sửa báo cáo điều tra của chúng ta đi, ta đi gặp Từ trưởng lão.”
“Dạ.”
Trong đạo trường, Từ Phàm đang sầu não vì linh thạch.
“Linh thạch còn lại chưa đến một trăm triệu, lại mất cảm giác an toàn rồi.” Từ Phàm thở dài.
Bây giờ ở quanh hắn có rất nhiều đồ tốt nhưng đều là thứ không bán được.
“Không biết Bàng Phúc khảo sát thế nào.”
“Qua mấy tháng nữa, nhiều hạng mục lớn phải đình công mất.”
Hiện tại, con rối đào quặng ở đáy hồ và con rối chiến đấu dưới nước đã hoàn thành hơn phân nửa, nhưng linh thạch để vận hành con rối là một số lượng rất lớn.
Bây giờ tính riêng con rối công cụ trên đảo cũng đã làm tiêu hao năm mươi vạn linh thạch mỗi ngày.
Đúng lúc này, Bàng Phúc cầm ngọc giản lại gần bên người Từ Phàm.
“Từ trưởng lão, đây là kết quả khảo sát khi ta ra ngoài, ngươi xem chút đi.” Bàng Phúc cung kính nói.
“Bàng sư huynh không cần như vậy.” Từ Phàm thấy hơi không quen.
“Quốc có quốc pháp, bang có bang quy.” Bàng Phúc chính trực đáp.
Từ Phàm không nhiều lời nữa, cầm ngọc giản, bắt đầu xem xét.
“Áo giáp linh lực và tọa giá pháp bảo.”
“Áo giáp linh lực có quá phô trương không nhỉ?” Từ Phàm hỏi.
“Không đâu, bởi ở Trung châu cũng có áo giáp linh lực như thế, là xuất phẩm của Thiên Khí tông.”
Bàng Phúc vừa nói vừa lấy ra một bộ, là một áo giáp Bảo khí mang hơi hướng cổ đại.
“Áo giáp kiểu này, trên thị trường còn có sáu, bảy loại. Nhưng không có chất lượng tốt bằng hai bộ lúc đầu ngươi đưa ta, hơn nữa giá rất đắt đỏ.”
“Nếu chúng ta có thể sản xuất hàng loạt, hạ uy năng của áo giáp linh lực xuống thấp một chút thì giá thành sẽ rẻ hơn.”
“Đến lúc ấy, một khi tung thị trường, chắc chắn sẽ bán rất chạy.”
“Còn về tọa giá pháp bảo cũng tương tự vậy.”
“Có hai món vũ khí lợi hại này, chắc chắn sẽ kiếm được lượng lớn linh thạch cho tông môn chỉ trong một thời gian ngắn.” Bàng Phúc nói, sau khi thành lập thương các, Từ Phàm có nói cho hắn biết chuyện có thể sản xuất hàng loạt pháp bảo, nhưng cụ thể thế nào thì chưa tiết lộ nhiều lắm.
“Nông trường bàn tay không được à?” Từ Phàm hỏi.
“Đã có Dược Tiên cốc, không có thị phần cho pháp bảo trồng kiểu này của ta.” Bàng Phúc lắc đầu.
“Được. Ta biết rồi.”
“Bồ Đào.” Từ Phàm gọi nó.
Tâm Rối nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Chủ nhân, có chỉ thị gì?”
“Cần bao nhiêu lâu để chuyển đổi dây chuyền sản xuất Nông trường bàn tay vốn có sang áo giáp linh lực, tính toán vật liệu cần thiết cho ta.”
“Còn nữa, để con rối linh hồn của ta luyện chế ra một trăm bộ pháp khí áo giáp linh lực và một trăm bộ áo giáp linh lực loại một.” Từ Phàm ra lệnh.
“Tọa giá pháp bảo cứ để đến khi khai thác Linh Thiết Khoáng dưới đáy hồ lên rồi bàn sau.”