Chương 110: Phù văn lôi tự khí kiếp
Chương 110: Phù văn lôi tự khí kiếp
“Xem ra một người và cả một môn phái rất khác nhau.”
“Vốn đã cảm thấy mình có đủ linh thạch rồi, thế mà môn phái mới được mở thì mớ linh thạch này chẳng là gì cả.”
Cùng với sự thiếu hụt của linh thạch, đây là lần đầu tiên Từ Phàm nếm trải mùi vị không có linh thạch kể từ khi học xong luyện đan.
“Sư phụ, nếu thiếu linh thạch thì người đem bán mười giọt Mộc Chi Bản Nguyên đi.”
“Với lại, ta còn rất nhiều dị bảo không dùng tới, sư phụ có thể bán chúng đi.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Nghĩ gì đấy, một giọt Mộc Chi Bản Nguyên chính là một mạng của ngươi, mạng của ngươi không thể rẻ rúng như vậy chứ.” Từ Phàm nhìn đứa đồ đệ bại gia này, suýt nữa đã vì linh thạch mà bán đi bảo vật quý giá như thế.
“Giữ lại để dùng khi các ngươi từ Nguyên Anh lên Hóa Thần.”
“Linh thạch ấy à, nghĩ cách là có thôi.”
Đang lúc rảnh rỗi, Từ Phàm bắt đầu lôi kéo giảng đạo cho đám đồ đệ, kết quả vừa nói đã chuyển đến đề tài này.
“Bàng các chủ đã ra ngoài kiếm tiền rồi, các ngươi chỉ cần yên tâm tu luyện ở tông môn là được, tranh thủ thăng cấp sớm.” Từ Phàm bình thản đáp.
Sau khi Từ Phàm nói xong lời này, bốn đồ đệ đều tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Các ngươi muốn nói gì?” Từ Phàm nghi ngờ hỏi.
“Sư phụ, bây giờ người hãy hủy bỏ quy định khiêu chiến với con rối đi, thế thì ta và sư huynh sẽ có thể lên cấp Nguyên Anh.” Từ Nguyệt Tiên dè dặt nói, lần trước nàng đã đưa ra đề nghị này, nhưng lại bị Từ Phàm mắng xối xả một hồi.
“Sao nào, các ngươi muốn làm phế vật ư?” Từ Phàm cau mày hỏi. Ngay cả cửa ải khiêu chiến của con rối cũng không qua nổi, sau này các ngươi thành tiên sao được?
“Bốn người các ngươi đều là Trúc Cơ tầng thứ hai, mặc dù có khả năng sẽ phi thăng thành tiên thì đó cũng chỉ là khả năng.”
“Vi sư luôn nghĩ sau này thầy trò ta có thể tái ngộ trên tiên giới, không ngờ các ngươi đều muốn buông xuôi như vậy.” Từ Phàm nhíu mày.
Ba tên còn lại cùng thầm cảm thấy may mắn vì chưa nói gì, may mà ta không khơi chuyện trước.
Từ Nguyệt Tiên tỏ vẻ đau khổ, nghĩ thầm, ta biết ngay sẽ thế mà, sư phụ mình chỗ nào cũng tốt, chỉ là yêu cầu của người quá cao.
Nhìn bốn đứa đệ tử chán nản, Từ Phàm phất tay lên, đưa bọn chúng tới một thế giới hư ảo trắng xóa.
“Đừng bảo ta không cho các ngươi cơ hội, các ngươi chạy cũng được, đánh trực diện cũng được, chỉ cần chịu được dưới tay ta trong năm phút.”
“Ta sẽ hủy bỏ thử thách khiêu chiến con rối Kim Đan kỳ của các ngươi, các ngươi thấy sao?” Từ Phàm cười nói.
“Các ngươi đừng nói không công bằng, vi sư cũng mới lên Trúc Cơ mà.”
Bốn người Từ Cương âm thầm trợn trắng mắt, người là Tu Tiên Giả bình thường ư.
“Được.” Tinh thần chiến đấu của Từ Cương được dấy lên, từ lâu hắn đã muốn khiêu chiến Từ Phàm, chỉ là mình hắn thì không có gan.
Vừa nhận lời, trong chớp mắt, mọi thứ bị Lý Tinh Từ bao trùm bằng bóng đen.
“Mau, ta chỉ có thể khống chế sư phụ trong ba nhịp thở.” Lý Tinh Từ vội nói.
Nhưng chưa nói hết câu, hai mắt Lý Tinh Từ rơi vào cơn mơ màng.
Từ Nguyệt Tiên và Vương Hướng Trì chạy ra phía xa, nơi thế giới trắng xóa này dường như không có giới hạn.
Chỉ còn mình Từ Cương, hắn đã tiếp được pháp ấn, một viên đạn pháo lóe sáng lao vút về phía Từ Phàm.
Ở thế giới trắng xóa này, mọi thứ đều là hư ảo, hắn có thể thoải mái ra tay, không phải sợ làm sư phụ bị thương.
“Ý tưởng rất đúng, nhưng tốc độ chậm quá.”
Hai tấm gương hiện ra trước mặt Từ Phàm, đạn pháo sấm sét đánh thẳng vào mặt gương, rồi lao ra từ một mặt gương khác, trực tiếp bắn ngược lại khiến Từ Cương nổ thành mảnh vụn.
Từ Cương, xong đời.
“Còn Nguyệt Tiên, kỹ thuật ẩn nấp vẫn chưa thuần thục.”
Từ Phàm vung tay lên, tung vô số hạt giống rơi rải rác vào hư không.
Cách Từ Phàm không xa, một tia máu tóe ra, một đóa hoa xinh đẹp mang màu máu mọc lên ở ngay đó.
Lúc này, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Từ Phàm, nhìn hình dáng đúng là thanh phi kiếm đầu tiên mà hắn luyện chế bằng tay, tên nó là Thông U.
“Hướng Trì, ngươi đi ra đây, hai ta so chiêu thức thuần túy, để ta xem ngươi tiến bộ hay không.” Từ Phàm nói.
Vậy là bóng dáng của Vương Hướng Trì đành phải xuất hiện, Nguyệt Tiên sư tỷ cũng bị tìm thấy rồi, hắn trốn làm gì nữa.
“Sư phụ, nhẹ tay thôi.” Vương Hướng Trì cầm kiếm tiến lên.
“Được.” Từ Phàm đáp.
Ba phút sau, mọi người tỉnh lại từ thế giới ảo cảnh.
“Hai ngươi là Kim Đan mà đánh không lại Trúc Cơ, vẫn muốn làm biếng lên cấp Nguyên Anh.” Từ Phàm khinh thường nói.
Mỗi ngày, sau khi trấn áp đám đồ đệ, Từ Phàm đều thấy sảng khoái, phất tay cho bốn đệ tử về tu luyện.
Lên Nguyên Anh kỳ? Mơ hay nhỉ, đợi ta lên Kim Đan rồi hãy nói, tầm 50 năm, nếu dùng phòng thời gian thì 25 năm là được.
Ba tháng sau, cửa tiệm Bàng Phúc từng đóng lại được khai trương một lần nữa, trong tiệm chỉ bày hai bộ áo giáp linh lực đơn giản.
Bàng Thạc trông tiệm, Bàng Phúc mang nửa số áo giáp linh lực còn lại, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ ở các đại thương hội.
Hiện tại, toàn thân hắn tràn đầy sự nhiệt huyết, như thể quay về thời điểm mới vào Thiên Khuyết môn, một thân một mình gây dựng sự nghiệp.
Nhưng khác với lúc đó, bây giờ hắn đã có thêm một đại thần tương lai đứng sau lưng mình.
Hôm đó, mấy đại thương hội có chỗ đứng ở Tiên thành nhận được áo giáp linh lực mà Bàng Phúc tặng miễn phí, kèm đó là báo giá.
Kết quả là ngay hôm sau, trời còn chưa sáng, Bàng Phúc đã nhận được đơn đặt hàng lớn. Giây phút ấy, Bàng Phúc bỗng cảm nhận được cơn khoái cảm khi bán được hàng từ tận xưởng, có điều kiện thì nghênh ngang như vậy đấy, không cần che che đậy đậy làm gì.
Bàng Phúc cầm đơn đặt hàng mà các đại thương hội gửi đến, nhìn sang thằng con đang ngạc nhiên: “Ngươi xem, chỉ cần tìm đúng hướng thì chuyện làm ăn dễ vậy đấy.”
Một ngày sau, Từ Phàm nhìn số đơn hàng trên tay, kinh ngạc hỏi: “Ngươi chắc chắn rằng số lượng là hai nghìn bộ áo giáp linh lực cấp bậc Pháp khí, tám trăm bộ áo giáp linh lực Bảo khí loại một?”
Từ Phàm nhanh chóng tính toán lợi nhuận của mình, hắn nhận ra rằng sau khi vụ giao dịch này thành công thì hắn sẽ có tiền ngay lập tức.
“Đây chỉ là đợt hàng đầu tiên. Nếu sau đó thị trường có phản hồi tốt thì dự đoán sẽ có đơn đặt hàng mới.”
“Điều đáng tiếc duy nhất là thương hội ta mới thành lập, chưa có độ uy tín, thế nên chỉ có thể nhận tiền sau khi xuất hàng.” Bàng Phúc cười nói, đây là vụ làm ăn phóng khoáng nhất
“Ngươi vất vả rồi, những điều này là chuyện nhỏ, ngay trận đầu đã có tin thắng lợi là một dấu hiệu tốt, tối nay toàn bộ tông môn sẽ mở tiệc mừng công cho ngươi” Từ Phàm vui vẻ nói.
Tối đến, tính cả một trăm đứa trẻ, mọi người thuộc Ẩn Linh môn đều tham dự tiệc mừng.
Tất cả mọi người ăn mừng cho Bàng Phúc, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra tình cảm chân thành, gắn kết với Ẩn Linh môn.
Từ khi không còn phải sầu não vì linh thạch trong những ngày về sau, tâm trạng của Từ Phàm ngày nào cũng cực kỳ tốt, mỗi khi rảnh rang lại đi dạo quanh Ẩn Linh đảo, vậy mà đột nhiên phát hiện một cục lôi thạch ẩn chứa phù văn chữ Lôi tự nhiên.
Từ Phàm cẩn thận quan sát lôi thạch phù văn lôi tự một lúc lâu, không chắc chắn mà nói: “Đây là phù văn chư Lôi khí kiếp.”
Sau hồi lâu nghiên cứu, Từ Phàm mừng như điên, nói: “Mẹ kiếp chứ, có phải ta đã cướp vận mệnh của nhân vật chính rồi? Sao thứ gì tốt cũng rơi xuống đầu ta thế này?”
Phù văn chữ Lôi khí kiếp, công dụng duy nhất là khi luyện chế Bảo khí ngũ giai, dung hợp nó vào pháp trận phù văn, có thể làm cho Bảo khí có một cơ hội tiến hóa thành Đạo khí.