Chương 1122: Lượng lớn Kim Tiên
Chương 1122: Lượng lớn Kim Tiên
“Vậy nhiệm vụ lần này của ta, ngươi có thể triệt tiêu cho ta bao nhiêu?” Hàn Phi Vũ không thèm để ý hỏi.
Dựa theo ý tưởng của hắn, có thể ngây người ở đây một ngàn năm cũng tốt.
“Nhiệm vụ lần này tính cho ngươi một trăm tiên ngọc, bình thường ta tới đây đều là cho ta tám mươi tiên ngọc.” Tiểu Hoa tỏ vẻ rất có lương tâm.
Hàn Phi Vũ tính toán, nếu một ngày hai nhiệm vụ, muốn trả hết một trăm tỷ tiên ngọc, cần đến mười bốn vạn năm.
Nói như vậy, bảo hắn trả hết một trăm tỷ tiên ngọc trong giới hạn tuổi thọ Chân Tiên là tuyệt đối có thể.
Nhìn biểu tình của Hàn Phi Vũ, Tiểu Hoa cười nói: “Ngươi không cần tính, ta đều ghi lại cho ngươi, dựa theo suy tính của ta, đi theo bên cạnh ta, ngươi chỉ cần làm đủ mười lăm vạn năm là có thể rời đi.”
“Tộc Linh Điệp chúng ta cũng không hố Nhân tộc.”
“Được rồi .” Hàn Phi Vũ nhìn hải thú còn đang mãnh liệt mà lên, một Đại Ngũ Hành Tuyệt Diệt Kiếm trận bay thẳng xuống đáy biển.
Hải thú toàn diệt, cả vùng hải vực nhuộm đỏ màu máu, Hàn Phi Vũ thu lại kiếm trận, thoải mái phủi tay.
“Tiểu Hoa, tiếp theo còn có nhiệm vụ gì .” Hàn Phi Vũ nhìn Tiểu Hoa cười hỏi.
“Ngươi biết luyện đan không?”
Hàn Phi Vũ lắc đầu.
“Vậy ngươi biết luyện khí không?”
Hàn Phi Vũ vẫn lắc đầu.
“Vậy bây giờ ngươi đi tuần tra xung quanh hải vực với ta, xem thử có hải thú quấy rối hay không.” Tiểu Hoa nghĩ ngợi nói.
“Thế thì đi thôi .”
So với hoàn cảnh gian khổ ở thiên sơn tuyệt địa, hiện tại Hàn Phi Vũ có cảm giác như đang nghỉ phép vậy.
Đúng lúc này, bảo kính truyền tin của Hàn Phi Vũ vang lên.
“Sư phụ?” Hàn Phi Vũ nhìn người hiện lên trên bảo kính, kinh ngạc nói.
“Tiểu tử thúi, nếu không phải ta liên lạc với Bồ Đào thì còn không biết ngươi đã có bảo kính truyền tin của Vạn Đạo các đấy.” Vương Hướng Trì có cảm giác vui sướng khi cửu biệt trùng phùng.
“Sư phụ à, trong khoảng thời gian ngươi không có đây, không biết đồ nhi có bao nhiêu nhớ ngươi đâu.”
“Đồ nhi thế mà phải chịu khổ lớn lắm, chịu đói, chịu khát, chịu gió thổi, chịu đông lạnh, các loại gian khổ đồ nhi có thể nói đều thể nghiệm qua một lần.” Hàn Phi Vũ kể lể.
“Hiện tại ta thấy ngươi nhưng không khổ giống vậy đâu.” Vương Hướng Trì xuyên thấu qua bảo kính thấy được Tiểu Hoa tò mò đứng phía sau Hàn Phi Vũ.
Một khuôn mặt tinh xảo, da thịt trắng nõn, dáng người quyến rũ, đặc biệt là cánh màu như tơ lụa vỗ sau lưng, khiến người ta có một cảm giác khác thường.
Thời gian dài như vậy không gặp, không nghĩ tới đồ đệ của mình vậy mà lại như thế, rất phong lưu, thậm chí còn phong lưu hơn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của sư phụ, Hàn Phi Vũ vừa quay đầu lại thì thấy được Tiểu Hoa đang ở bên cạnh.
Hàn Phi Vũ đang muốn giải thích thì bị Vương Hướng Trì cắt ngang.
“Chuyện của Vô Cực, ngươi không cần lo, dựa theo cách nói của sư tổ ngươi, là có đại tạo hóa. Ngươi không cần lo đâu.”
“Lần này ta chỉ muôn xem thử ngươi sống thế nào.” Vương Hướng Trì vui mừng nói.
“Sư phụ, ta mới vừa chịu xong khổ nạn vô tận, hiện tại rốt cuộc nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Sư phụ, ngươi không cần phải nói tình huống bên ngươi, ta biết.”
“Toàn Long yến ăn ngon không? Rượu Long tiên có phải hay không…” Hàn Phi Vũ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Tiểu tử thối, dám trêu chọc sư phụ của ngươi.” Vương Hướng Trì cười mắng.
“Người bên cạnh người là tình huống thế nào vây? Đồ tức của ta à? Tuy rằng tông môn chúng ta không cấm loại quan hệ này, nhưng ngươi cần phải nghĩ kỹ đó.”
“Nếu ngươi thật sự thích, có thể mang về tông môn để nàng chuyển linh trùng tu thành Nhân tộc.”
“Đương nhiên nếu ngươi muốn loại cảm giác này, vậy cứ xem như vi sư chưa nói gì.”
“Thấy bây giờ ngươi sống thật sự không tệ, không có việc gì thì ta yên tâm rồi.” Vương Hướng Trì nói xong lập tức ngắt truyền tin.
Hàn Phi Vũ thấy bảo kính truyền tin đã tối đen, đột nhiên có hơi lưu luyến.
“Hậu thiên linh bảo của ngươi, có muốn giao cho tộc trưởng gán nợ không?” Tiểu Hoa ở bên cạnh kiến nghị.
“Vậy tộc các ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiên ngọc? Thứ này cho dù trừ đi một trăm tỷ tiên ngọc cũng có giá không rẻ đâu.” Hàn Phi Vũ nói.
“Không sợ, tộc của ta có rất nhiều tiên ngọc.” Tiểu Hoa ngẩng đầu kiêu ngạo nói, tộc trưởng của bọn họ chính là Đại La thánh giả, một món Hậu thiên linh bảo lại nhiều cũng có thể đáng giá được bao nhiêu.
“Vậy ngươi hỏi một câu, bảo kính Hậu thiên linh bảo có thể truyền tin khắp Tam Thiên giới, nàng mua nổi không?” Hàn Phi Vũ nói.
“Vậy ngươi chờ đó, ta hỏi tộc trưởng một câu.” Tiểu Hoa nói, lấy ra pháp khí truyền tin hỏi.
Không bao lâu sau, Tiểu Hoa lộ ra biểu tình đáng tiếc.
“Tộc trưởng bọn ta nói, hiện tại tộc chúng ta không dùng đến cái này, cho nên không thể gán nợ.”
“Nếu như vậy, chúng ta đây vẫn là tiếp tục làm việc đi.” Hàn Phi Vũ nói, bắt đầu chủ động mang Tiểu Hoa đi tuần tra hải vực.
Ẩn Linh môn, lúc này Từ Phàm đang thưởng thức dòng sông thời gian trên không.
Đây đã là dòng thứ sáu hắn nhìn thấy gần đây.
Lão giả quét rác, Hùng Lực, Tô Nhiễm Thiên, còn có một đệ tử trong đó khiến Từ Phàm ngoài ý muốn, Lý Lôi Hổ.
Mà nơi hắn đang thưởng thức là dòng sông thời gian của Lý Lôi Hổ.
“Theo lý thuyết thì tiểu tử này vừa chạm đến cảnh giới Kim Tiên, còn chưa rèn luyện lắng đọng lại mà đã tấn cấp Kim Tiên?”
Mà ngay vào lúc này, trên không trung lại xuất hiện một dòng sông thời gian khác.
Từ Phàm hơi cảm giác thì phát hiện, là đạo lữ của Lý Lôi Hổ, Lâm Mặc Uyển, hôm nay bọn họ thế mà muốn song song tấn cấp thành Kim Tiên.
Nhìn đến đây, Từ Phàm dường như hiểu ra là chuyện thế nào.
Hắn đã từng hạ một mệnh lệnh, trong tông môn, người có đạo lữ có thể nhận một vò rượu Long tiên gốc từ trong bảo khố tông môn.
“Chủ nhân, sau khi hai người nhận rượu Long tiên xong, trở lại động phủ, thời gian gần đây chưa từng đi ra ngoài.”
“Bọn họ song song tấn cấp thành Kim Tiên có lẽ có liên quan đến rượu Long tiên kia.” Bồ Đào nói.
“Ta cũng cảm thấy vậy, không nghĩ tới uy lực của rượu Long tiên lại lớn như thế.”
Hai người Lý Lôi Hổ và Lâm Mặc Uyển đều là người mấy năm trước mới tiếp xúc đến cảnh giới Kim Tiên, không nghĩ tới dưới sự thúc đẩy của rượu long tiên, nhanh như vậy là có thể trở thành Kim Tiên.
Lúc này, tiên hồn Lý Lôi Hổ diễn biến thành một đoàn lôi điện.
Mà tiên hồn Lâm Mặc Uyển hóa thành một cây liễu.
Cuối cùng ở trong dòng sông thời gian, hai người thế mà chồng vào nhau, kết hợp cùng đối kháng với sự gột rửa của dòng sông thời gian.
Lúc này, Từ Cương xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, cũng nhìn về phía dòng sông thời gian trên bầu trời.
“Sư phụ, tông môn chúng ta càng ngày càng cường thịnh.” Từ Cương cảm khái nói.
“Cường thịnh là tất nhiên, nhưng khiến ta không nghĩ tới là, ngày này lại tới nhanh như vậy.”
Trước đây Từ Phàm cảm giác, ít nhất phải qua trên mười vạn nữa năm tông môn mới có thể xuất hiện số lượng lớn Kim Tiên.
“Nếu không có ngàn năm giảng đạo của sư phụ, ta và các đệ tử tông môn có lẽ mấy vạn năm, mấy chục vạn năm nữa đều chạm không đến cảnh giới Kim Tiên.”
“Có thể có hiện tại đều là nhờ công lao của sư phụ.” Từ Cương nói.
“Là thiên phú của các ngươi như thế, ta chỉ là làm sớm quá trình này thôi.” Từ Phàm xua tay tỏ vẻ không đáng nhắc tới.
Theo thời gian trôi qua, dòng sông thời gian trên bầu trời cũng gột rửa xong, biến mất trên không.
Hai người Lý Lôi Hổ và Lâm Mặc Uyển đi đến trước mặt Từ Phàm, song song bái tạ.
“Đứng lên đi, các ngươi làm tốt lắm, hiện giờ tông môn chúng ta cũng coi như là tiên tông có Thánh Thể Kim Tiên.” Từ Phàm ôn hòa nói.
Trong Tu Tiên giới, Thánh Thể Kim Tiên là nhóm có chiến lực mạnh nhất.
“Không đáng nhắc tới trước mặt Đại trưởng lão.” Lý Lôi Hổ vội vàng nói.