Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1171 - Chương 1171: Vùng Ngoài Giới

Chương 1171: Vùng ngoài giới Chương 1171: Vùng ngoài giới

“Từ Phàm, ngươi có biết đây là nơi nào không?” Giọng nói yếu ớt của Thiên Bắc thánh nhân vang lên.

“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là vùng ngoài giới đó.” Từ Phàm hờ hững nói.

“Ngươi rất lợi hại, ngày sau trưởng thành nhất định sẽ hơn xa ta, trở thành cường giả đứng đầu Tam Thiên giới ta cũng chẳng bất ngờ.”

“Nhưng ngươi biểu hiện quá mạnh, mạnh đến mức cho dù sau này ta trốn ở vùng ngoài giới, cũng có thể bị ngươi tìm tới.”

“Như thế này, còn không bằng ta tiên hạ thủ vi cường.”

“Đệ tử ngoại môn Nguyên Thủy tông thì lại thế nào, tương lai khó mà đảm bảo, ta đương nhiên phải dùng vài thủ đoạn khác.”

“Ngươi rất mạnh, cho dù lấy thực lực Thánh Nhân của ta cũng giết không chết được ngươi, tuy ta không thể, nhưng vùng ngoài giới này có thể.”

“Ngươi vừa trở thành đệ tử ngoại môn của Nguyên Thủy tông, có lẽ không biết sự bao la của vùng ngoài giới này đâu.”

“Tam Thiên giới có hạn, mà vùng ngoài giới vô hạn.”

“Hy vọng ngươi ở vùng ngoài giới này vui vẻ.”

“Khoảng cách của nơi này với Tam Thiên giới xa tới mức ngươi không cách nào tưởng tượng được, cho dù là Đại Thánh Nhân tới cứu ngươi, không đến mấy chục vạn năm, căn bản không đuổi đến được đây đâu.”

“Đây là thủ đoạn cuối cùng ta dùng để thoát thân, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng trên người ngươi.”

“Vui mừng đi, ngày sau ngươi may mắn về tới Tam Thiên giới, ta không có năng lực tìm ngươi báo thù nữa.”

Giọng Thiên Bắc thánh nhân ngày càng suy yếu, cuối cùng biến mất, giống như lâm vào ngủ say.

Từ Phàm yên lặng đứng tại chỗ không nói lời nào, chỉ là chậm rãi cảm ứng vùng ngoài giới chỗ hắn.

Lúc này, các đệ tử vốn dĩ đang trải qua gột rửa từ dòng sông thời gian trên bầu trời Ẩn Linh môn ngạc nhiên phát hiện, dòng sông thời gian đã biến mất, tất cả pháp tắc đại đạo chính mình quen thuộc cũng đều suy yếu thành trạng thái có cũng được mà không có cũng không sao.

“Chủ nhân, rơi vào khu vực đại đạo mờ nhạt không có số liệu.”

“Không cảm giác được bất kỳ lực lượng nào trong khu vực này, Ẩn Linh đảo đã mất đi nguồn động lực từ bên ngoài, đã bắt đầu dùng nguồn năng lượng dự trữ.” Giọng Bồ Đào vang lên.

“Trước tiên phái ra con rối thăm dò khu vực xung quanh.” Từ Phàm phân phó.

“Mặt khác, dặn dò các đệ tử không được tùy ý ra khỏi tông môn.”

Từ Phàm vừa nói xong, lập tức nghe thấy trong sương mù xám truyền đến một tiếng gầm thét.

Một con cự thú to bằng Ẩn Linh đảo đang hung hăng xông về phía Ẩn Linh môn.

Lúc này Ẩn Linh môn cũng khởi động pháp trận phòng hộ, nhưng uy năng không bằng một phần mười so với ban đầu.

Ngay vào lúc này, sương mù ngưng tụ ra một cự chưởng, một tát đánh bay cự thú xông tới Ẩn Linh môn.

Sau đó sương mù hỗn độn màu xám xung quanh Ẩn Linh môn bắt đầu chậm rãi biến hoá, ngưng tụ thành từng cái phù văn, kết nối lại thành trận pháp bảo vệ lại cả Ẩn Linh đảo.

Lúc vừa bắt đầu đi vào khu vực này, Từ Phàm cảm thấy pháp tắc đại đạo trong Tam Thiên giới đã mờ nhạt đi, dù là lực lượng điều động ra cũng không bằng một phần mười lúc đầu.

Nhưng sau đó Từ Phàm lại ngạc nhiên phát hiện, phù văn hắn giải mã ra từ trong quả cầu phù văn hệ thống, quả thật có thể vận hành bên trong sương mù hỗn độn này.

Ẩn Linh đảo được trận pháp bảo vệ, chậm rãi biến mất trong sương mù hỗn độn.

Trong vùng bình nguyên sau chủ phong, nơi này tụ tập tám phần mười đệ tử Ẩn Linh môn.

Trong lòng những đệ tử cảm giác không được pháp tắc đại đạo Tam Thiên giới có chút khủng hoảng, không có pháp tắc đại đạo Tam Thiên giới, vậy cũng đồng nghĩa với việc đã mất đi chiến lực.

“Nơi đây là vùng ngoài giới, là nơi bên ngoài Tam Thiên giới.”

“Mọi người không cần hoang mang, chủ nhân đã bắt đầu tìm kiếm con đường trở về Tam Thiên giới, an tâm chờ đợi là được.” Giọng Bồ Đào vang lên bên tai mỗi đệ tử Ẩn Linh môn.

Lúc này, Hùng Lực đứng lên.

“Ở vùng ngoài giới, pháp tắc đại đạo mờ nhạt, chỉ có chiến lực của đạo Luyện Thể còn như trước.”

“Bồ Đào, ngươi nói cho Đại trưởng lão, mạch Luyện Thể bọn ta luôn luôn chuẩn bị để chiến đấu, bảo vệ tông môn.” Hùng Lực nói.

“Đã rõ, ta sẽ báo cáo lại việc này cho Đại trưởng lão.” Bồ Đào trả lời.

Lúc này trong tiểu viện của Từ Phàm, tập trung lại chín đồ đệ của hắn.

Từ Cương nhìn sương mù bên ngoài trận pháp tông môn, đột nhiên cảm giác hơi mê mang.

Hắn không nghĩ tới pháp tắc đại đạo Ngũ Hành hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, vậy mà lại mất đi tác dụng ở nơi này.

Từ Cương nhẹ nhàng mở tay ra, năm viên linh châu ngưng tụ từ pháp tắc đại đạo của bản thân chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.

“Ở chỗ này, ta nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra thực lực Hợp Thể kỳ.” Từ Cương nhìn năm viên linh châu trong tay nói.

“Ta có lẽ ngay cả thực lực Hợp Thể kỳ cũng không có.” Vương Hướng Trì nói.

Vương Huyền Tâm ở một bên yên lặng không nói lời nào, cảm giác của hắn liên tục phân tích sương mù hỗn độn bên ngoài trận pháp.

Thậm chí ý đồ lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo ẩn chứa trong sương mù hỗn độn, lại bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Lúc này, hai độn quang từ nơi xa lảo đảo rơi xuống trên Ẩn Linh đảo.

Trương Vi Vân và Từ Nguyệt Tiên đi tới.

“Cảm giác pháp tắc đại đạo bên này, bị mờ nhạt đến trăm bước còn một, nếu nói thẳng ra, có lẽ phải từ dưới đất đi lên.” Từ Nguyệt Tiên cảm khái nói.

Mà Trương Vi Vân thì lại nhìn qua Từ Phàm đang trầm mặc.

Pháp tắc đại đạo Tam Thiên giới mờ nhạt, nàng đang bế quan, cũng không cách nào tu luyện được.

“Phu quân, ngươi sao vậy?” Trương Vi Vân có chút lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là đang nghĩ biện pháp trở về, thuận tiện lại phân tích năng lượng bên trong sương mù hỗn độn.” Từ Phàm nói.

“Không cần tập trung lại đây đâu, các ngươi cũng về trước đi, sương mù hỗn độn này còn chút phiền phức, ta cần tham ngộ một thời gian nữa.” Từ Phàm phân phó.

“Tuân lệnh, sư phụ.”

Trong tiểu viện chỉ còn lại Trương Vi Vân và Từ Phàm.

“Phu quân, ta từng nghe ta sư phụ nói qua, ở vùng ngoài giới có Hỗn Độn Thần Ma thành Thánh, chúng ta nên sớm rời khỏi nơi đây, trở lại trong Tam Thiên giới.” Trương Vi Vân có chút lo lắng nói.

“Sư phụ ngươi có còn từng nói những tin tức khác về vùng ngoài giới không, nói hết cho ta đi.” Từ Phàm đột nhiên nói.

Đi vào vùng ngoài giới pháp tắc đại đạo mờ nhạt này, Từ Phàm phát hiện thủ đoạn bảo mệnh nhất của mình lại là những phù văn hệ thống đã phá giải xong.

Ở chỗ này hấp thu sương mù đen Hỗn Độn, dùng tốt dị thường.

“Đúng rồi, có một cường giả vừa tấn cấp đến Thánh Nhân đi thỉnh giáo sư phụ chuyện về vùng ngoài giới, lúc đó ta đi bưng trà cho sư phụ và cường giả Thánh Nhân kia, chỉ nghe được mấy câu ít ỏi như vậy.”

“Nếu muốn tĩnh dưỡng ở vùng ngoài giới, tốt nhất đừng nên hành động lộn xộn trong vùng sương mù hỗn độn, bởi vì như vậy có thể sẽ hấp dẫn Hỗn Độn Thần Ma đến.”

“Còn có, nếu gặp phải sinh linh dị vực khác ở thế giới Hỗn Độn, mạnh thì tránh, yếu thì giết, mang về Tam Thiên giới, có chỗ tốt.”

“Ta chỉ nghe được mấy câu đó thôi.” Trương Vi Vân có chút hối hận nói.

Ngay lúc này, Từ Phàm đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở giống như từ trong biển sâu phát ra.

Từ Phàm nhìn vào chỗ sâu trong sương mù hỗn độn.

Một con cự thú Hỗn Độn như cự kình từ từ bơi qua bên cạnh Ẩn Linh môn.

Cự thú kia lớn như một thế giới Trung Thiên, chỉ riêng cự nhãn loé lên ánh sáng Hỗn Độn cũng có thể chứa đựng cả Ẩn Linh đảo.

Lúc này, tất cả đệ tử sau chủ phong cũng đều thấy được con cự thú như kình ngư này.

Trên con cự thú như kình ngư này, có đệ tử thấy được tử vong, hủy diệt.

Có đệ tử thì lại thấy được tân sinh và thịnh vượng.
Bình Luận (0)
Comment