Chương 1287: Vạn Thú giới, Thiên Lạc
Chương 1287: Vạn Thú giới, Thiên Lạc
Nữ tử cầm trong tay linh kiếm cảm thấy không thú vị đành rời đi.
Lúc này, Vương Vũ Luân lại nổi lên hứng thú.
“Từ đại ca, nếu ngươi thật sự luận bàn với Tiểu Thanh, ai có thể thắng?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.
“Nếu luận bàn thì nhất định là tức phụ ngươi thắng.” Từ Phàm qua loa nói.
“Vậy nếu như liều mạng tranh đấu thì lại thế nào?” Vương Vũ Luân càng thêm chờ mong hỏi.
“Ngang tay, chẳng qua đánh lên rất không có ý nghĩa, đặc biệt phí thủy tinh Hồng Mông Tử khí.” Từ Phàm ăn đồ nhắm được đưa tới nói.
“Tiểu Thanh từng nói với ta, trừ những Đại Thánh Nhân chủ mấy đại chủng tộc đứng đầu ra, Tam Thiên giới nàng là đệ nhất.” Vương Vũ Luân nói.
“Cũng gần như vậy. Hiện tại ngươi có thể đi ngang ở Tam Thiên giới, còn tương lai có thể đi ngang ở vùng Hỗn Độn hay không, phỏng chừng còn phải xem vị hồng nhan tri kỷ này của ngươi.” Từ Phàm cười nói.
Nghe đến đây, Vương Vũ Luân có phần cảm khái.
“Chẳng lẽ đời này ta cũng chỉ có thể ăn loại cơm mềm này sao?” Hắn cũng đã từng có ước mơ tung hoành thiên địa, mãi cho đến khi gặp phải đại ca tốt của hắn.
“Nếu không thì thế này, chờ sau khi ta có thể luyện chế Huyền Hoàng chí bảo, luyện chế cho ngươi thêm một bộ chí bảo chiến đấu loại hoàn toàn tự động, thế nào?” Từ Phàm cười hỏi.
Ánh mắt Vương Vũ Luân lập tức sáng lên.
“Từ đại ca, chuyện này là thật sao!”
“Xem ra ngươi vẫn còn một trái tim mạnh mẽ, không tệ, đến lúc đó luyện chế cho ngươi một bộ.” Từ Phàm vỗ vai Vương Vũ Luân nói.
“Ta chờ Từ đại ca.”
Hai người cứ vậy ngồi trên boong thuyền uống rượu, ăn đồ nhắm, hàn huyên rất lâu.
“Ở chỗ này có những hồng nhan tri kỷ của ngươi, ước chừng không cần đến ta xuất thủ, ta về bên bản thể xem thử trước đây.” Từ Phàm nói, ý thức chuyển dời về đến bản thể.
Thiên Địa Linh Lung tháp đang di chuyển cực nhanh trong vùng Hỗn Độn.
Đệ tử Ẩn Linh môn tụ tập cùng nhau náo nhiệt trong Thiên Địa Linh Lung tháp, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Có người cùng nhau luận đạo, có người cùng nhau phẩm trà, càng nhiều thì lại đang dùng Hồng Mông Tử khí tu luyện.
Từ Phàm đứng ở tầng trên Thiên Địa Linh Lung tháp, vui mừng nhìn một màn này.
Ngay lúc này, giọng Bồ Đào chợt vang lên.
“Chủ nhân, ngoài một vạn quang giáp phát hiện phi thuyền cự thú của đại thế giới khác.” Giọng Bồ Đào vang lên.
Từ Phàm nhắm mắt lại, thần niệm vượt qua ngoài vạn quang giáp, nhìn cự thú như báo vẫy cánh.
Lúc này, một âm thanh ôn hòa vang lên.
“Đạo hữu, gặp lại chính là duyên phận, lên hành thú của ta tụ họp, thế nào?”
Sau khi nghe được câu này, Từ Phàm trực tiếp để thần niệm hóa thành một phân thân trong vùng Hỗn Độn, bay vào không gian trong cơ thể cự báo.
Trên một đỉnh núi tiên vụ lượn lờ, bóng dáng Từ Phàm xuất hiện.
“Đạo hữu, nơi này.” Chỉ thấy một nữ tử tóc dài tới eo, tướng mạo cực kỳ ôn nhu cười vẫy tay nói, khiến cho người ta có cảm giác đại tỷ nhà bên.
Từ Phàm bước tới, xuất hiện đối diện nữ tử.
“Tam Thiên giới, Từ Phàm.”
“Vạn Thú giới, Thiên Lạc.” Nữ tử ôn nhu nói.
“Quả nhiên là duyên phận, ta vẫn là lần đầu gặp phải Nhân tộc đại thế giới khác.” Từ Phàm hơi tò mò nói.
“Chắc đạo hữu mới vào Hỗn Độn không bao lâu đúng không? Chờ sau này lâu dần ước chừng sẽ biết thôi.” Thiên Lạc nói.
Lúc này một luồng tiên vụ bốc lên, một thị nữ bưng bộ đồ trà xuất hiện.
Đến chỗ cách hai người không xa, bắt đầu pha trà.
“Ta có từng nghe nói về Tam Thiên giới các ngươi, cũng đã gặp chủ Nhân tộc các ngươi, Nguyên chủ.”
“Bởi vì vài chuyện, hắn còn nhận ta làm tỷ tỷ.” Thiên Lạc nhẹ nhàng nói.
“Thì ra là tiền bối, thất kính, thất kính.” Từ Phàm vội vàng nói.
“Cái gì tiền bối với không tiền bối, đạo hữu chúng ta ngang vai vế tương giao là được rồi.” Thiên Lạc nhận lấy trà thị nữ pha xong, đặt vào hư không.
“Vừa rồi trong ý niệm đạo hữu, ta cảm nhận thấy có ý câu cá, cho nên ta mới lên tiếng, bảo đạo hữu tiến đến, để tránh gây nên hiểu lầm gì đó.”
“Dù sao ở trong khe hở giữa hai đế quốc Đại Thần Ma này, Nhân tộc chúng ta không thể làm tổn thương hòa khí được.” Thiên Lạc ra hiệu Từ Phàm thưởng thức trà.
Từ Phàm nâng ly trà lên phẩm một ngụm, một mùi thơm ngát vào miệng, sau đó có một luồng cảm giác thanh tĩnh đi khắp toàn thân.
“Trà ngon, trà lấy pháp tắc đại đạo đặc biệt ngâm chế, quả nhiên là không chỉ có một hương vị.” Từ Phàm lộ vẻ hơi say mê.
“Vừa rồi không biết đây là hành thú của tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi.” Từ Phàm nhận lỗi nói.
Nếu người muốn sống tiếp, lúc nên nhận hèn thì nên nhanh chóng nhận hèn.
Nhưng nhìn nữ tử vân đạm phong khinh, chí thiện chí nhu trước mắt này, Từ Phàm cảm thấy chính mình không phải đối thủ.
“Không sao, trong vùng Hỗn Độn có thể lý giải.”
“Mục đích của chúng ta lần này hẳn là như nhau, đến Ám Nguyên giới còn cần một thời gian, không bằng chúng ta ở đây luận đạo một hồi, thế nào?” Thiên Lạc rất có hứng thú hỏi.
“Có thể luận đạo cùng tiền bối là vinh hạnh của vãn bối.”
Một luồng Hỗn Độn Thời Quang chi lực bao phủ khu vực chỗ hai người, sau đó thời gian bắt đầu gia tốc.
Hai người ở trong lĩnh vực thời gian gần như bất động này luận đạo.
Trong lĩnh vực Hỗn Độn Thời Quang, ngàn năm đã qua đi.
Hai người đều thu được lợi ích không nhỏ.
“Đạo Ngự Thú đặc hữu của Vạn Thú giới quả nhiên là khiến vãn bối mở rộng tầm mắt.”
“Kiến giải tinh túy về các loại đại đạo Hỗn Độn của đạo hữu cũng cho ta cảm nhận rất sâu sắc.”
Lúc này, trong tay Thiên Lạc xuất hiện một con Hỗn Độn Âm Dương Ngư như hổ kình.
“Con thú này có một tia huyết mạch cự thú Hỗn Độn Thánh Nhân, sau khi trở về dốc lòng bồi dưỡng, ngày sau tất thành cự thú cấp Đại Thánh Nhân đứng đầu, thậm chí còn có một tia hi vọng trở thành cự thú cấp Hỗn Độn.” Thiên Lạc giao Hỗn Độn Âm Dương Ngư cho Từ Phàm.
“Tiền bối, không có gì tốt để tặng, đây là kiến giải về Hỗn Độn Ngũ Hành đại đạo liên quan tới Hỗn Độn cơ sở nhất, hy vọng về sau tiền bối có thể dùng đến.”
Năm quyển Ngọc Linh thư màu sắc khác nhau xuất hiện trong tay Từ Phàm, mỗi quyển đều tản ra khí tức Hậu Thiên linh bảo, đây là do Từ Phàm chế gấp lâm thời.
Ánh mắt Thiên Lạc sáng lên, nhận lấy năm quyển Ngọc Linh thư.
“Đạo hữu, cũng sắp đến Ám Nguyên giới vỡ vụn rồi, chúng ta cứ vậy tách ra đi, ngày sau có duyên gặp lại.” Thiên Lạc tiễn biệt nói.
“Tiền bối bảo trọng, ngày sau có duyên gặp lại.”
Từ Phàm nói xong, bóng dáng hóa thành một làn sương mù biến mất.
Mà lúc này, trong tay Từ Phàm trong Thiên Địa Linh Lung tháp, một con Hỗn Độn Âm Dương Ngư trắng đen xen kẽ đang du động.
“Dùng Hỗn Độn chi khí tinh thuần nhất ngưng tụ một tiểu thế giới, trông nom tốt tiểu gia hỏa này, nuôi đến cấp Đại Thánh Nhân, chính là biểu tượng của tông môn chúng ta.” Từ Phàm cười nói.
“Tuân lệnh chủ nhân.” Giọng Bồ Đào vang lên.
Mà lúc này, Từ Phàm rõ ràng cảm giác được, càng đến gần Ám Nguyên giới, vùng Hỗn Độn xung quanh càng nóng.
Chỉ trong chốc lát, Từ Phàm liền phát hiện, có ba bốn đợt tọa giá đi đến Ám Nguyên giới.
“Gia hỏa này, cãi nhau không tốt, tầm bảo biến thành hội nghị, chuyện này thú vị đây.” Từ Phàm sờ cằm nói.
Mà lúc này, Từ Phàm cũng cảm nhận được khí tức của Nguyên chủ, mặc dù rất yếu ớt.
“Không nghĩ tới có nhiều đại thế giới để mắt tới nơi này như vậy, không có cách nào tầm bảo nữa, một món Tiên Thiên linh bảo đều có thể cướp bể đầu.” Tin tức than vãn từ Nguyên chủ được gửi tới.
“Không có cách nào tầm bảo, vậy xem cường giả Đại Thánh Nhân của các đại thế giới cũng tốt mà.” Từ Phàm cười hồi âm.