Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134: Pháp Bảo Cũng Là Thực Lực Đấy.

Chương 134: Pháp Bảo cũng là thực lực đấy. Chương 134: Pháp Bảo cũng là thực lực đấy.

“Đại Lang Thao Thiên!”

Chớp mắt phảng phất nguyên cái biển cả vô bờ biến ập đến.

Trong mắt Từ Cương hiện lên một chút nghiêm nghị, đối phương chiêu lớn như thế cũng đã sử ra, không đáp trả lại thì làm sao đối mặt với danh xưng pháo đài mà sư phụ đã đặt cho mình đây.

Sau lưng Từ Cương xuất hiện lên Thiên Thủ Hư Tượng, trăm cánh tay kết pháp ấn, nhất thời điều động toàn bộ dung nham của cả thế giới đến đây.

“Thần Thông: Nham Tương Chi Họa.”

Đồi mặt với Thao Thiên Đại Lang, một cánh tay khổng lồ được hình thành bởi nham tương vung lên từ dung nham, chấm nhẹ nhàng lên trên ngọn sóng khổng lồ.

Phút chốc nguyên ngọn sóng khổng lồ và khu vực nước bên cạnh tên đệ tử Thiên Kiêu, toàn bộ đều biến thành nham tương.

Một con cá mập khổng lồ được hình thành từ nham tương vút lên từ dưới chân của tên đệ tử Thiên Kiêu, mở to cái miệng đầy máu sắp nuốt chửng lấy hắn ta.

Con cá mập khổng lồ ngoạm một cái, kết quả phát hiện ra chỉ là một đống gỗ.

Từ Nguyệt Tiên đứng quan sát từ xa gật đầu và nói: “ Ái chà, là một tòa pháo đài chuẩn đấy.”

Trong lý giải của cô ta, một pháo đài chuẩn không những biết oanh tạc, mà còn biết bảo vệ bản thân một cách tốt nhất, pháo đài mà cần người khác bảo vệ là bia đỡ đạn sống, đây là lời bản gốc của Từ Phàm.

Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện hư ảnh của Vô Lượng Chi Hải, bên dưới nham tương lại đột nhiên mọc lên rừng cây khổng lồ, ngay lập tức bao phủ hết tất cả các khu vực có nham tương.

“Thủy Nhuận, Vạn Vật Trường Sinh.”

Nhất thời toàn bộ thế giới nham tương bị bao phủ bởi khu rừng khổng lồ, vô số cây to lớn và dây leo mọc chi chít, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì đó.

Nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu như vậy, trống không không một bóng người, nhưng các loại Thần Thông Pháp Thuật đều khai triển liên tục, nếu như TỪ Phàm mà nhìn thấy thì nhất định sẽ la lên một tiếng đồ già gian lận.

Lúc này, Từ Cương đang núp trong bóng tối lại sực nhớ đến lời dạy bảo của sư phụ, nếu như ngươi tìm không được vị trí của kẻ địch, vậy thì ngươi cứ oanh tạc theo phương hướng mà ngươi có cảm giác nhất.

Từ Cương nhìn quanh nguyên chiến trường thấy đâu cũng có cảm giác cả, Thiên Thủ Hư Tượng sau lưng thoát ly khỏi Từ Cương, xuất hiện trong không trung.

Lúc này Thiên Thủ Hư Tượng hóa thành Tam Trượng Pháp Tướng, sau lưng trăm tay kết pháp ấn, ngay lập tức linh lực của đạo khí bất đầu ào ào lên.

Luyện Hư Kỳ Tu sĩ đứng ngoài xa quan sát đột nhiên lại có một chút cảm giác nguy cơ.

Từ Nguyệt Tiên thấy được màn ấy.

Rất quen thuộc, lấy ra ba bộ mắt kính râm đeo vào cho Tiểu Tịch và cháu mình.

Cũng đứng xem trận đấu bốn tên đệ tử đều không hiểu hành động của Từ Nguyệt Tiên.

“Đạo hữu, ngươi đây là làm gì thế hả…” một trong đám đệ tử lên tiếng hỏi.

“Ờ, thì phòng ánh sáng cường độ cao đó, các ngươi tí nữa tối nhất là nhắm mắt lại đi.” Từ Nguyệt Tiên không giải thích quá nhiều.

Lúc này, trong trận đấu, Thiên Thủ Hư Tượng đã tiếp xong pháp ấn.

Vô số linh lực trên chiến trường bay lên đều đều hình thành mười quả cầu lửa hình như tên lửa.

‘Hạch Bạo Thuật’

‘Đùng!!’

Đất nứt núi lở, nhật nguyệt điên đảo.

Trời đất phút chốc bị ánh sáng trắng, nơi cách xa chiến trường bay lên mười đụm mây như nấm rơm.

“Á, mắt của ta….” Bốn tên đệ tử Nguyên Anh đang quan chiến, bọn chúng đều cảm thấy là mình đã mù rồi.

Sóng xung kích sau vụ nổ, lập tức xuyên thủng lá chắn linh lực mà Hợp Thể Kỳ tu sĩ đã bố trí trước đó.

“Không ổn rồi.”

Khu bên ngoài lá chắn linh lực đều là những linh dược mà bản thân đã dày công nuôi trồng.

Một lớp lá chắn linh lực kiên cố hơn đã chắn lấy làn sóng xung kích đang hoành hành.

“Trời đất ơi, đây là chiến đấu cấp Nguyên Anh sao, làm quá thiệt chớ.” Bốn vị đễ tử quan chiến, vừa dụi mắt vừa than dài kinh ngạc.

Một trong những đệ tử mà cho rằng mình chỉ thua một tí xíu, giờ mới phát hiện ra rằng, đối với kẻ ngoại tông này mà nói, bản thân mình thậm chí đến món khai vị cũng không bằng.

Với loại Pháp Thuật Thần Thông uy lực như thế, bản thân đến bao nhiêu thằng thì cũng phải chết ngắc thôi.

Khi khói tan, một quả cầu gỗ nguyên chất khổng lồ có đường kính mười mét xuất hiện ở ngay giữa chiến trường.

Bên ngoài của quả cầu khổng lồ bị cháy đen, biến thành lồi lõm, lại còn nứt ra vài đường sâu.

Linh quang màu xanh lục sáng lên, quả cầu gỗ biến thành một tượng người bằng gỗ, tay cầm thanh thương gỗ đứng ngay trên chiến trường cằn cỗi.

Vốn trốn trong bóng tối, Từ Cương cau mày nhìn người gỗ.

Pháp thuật tầm xa đã yếu đi chút, xem ra phải dùng pháo thôi.

Lúc này Từ Cương lập tức hít toàn bộ linh lực đã tồn trong cái lắc tay Linh Lực, lại bắt đầu một làn sóng công kích.

Trên giữa bầu trời xuất hiện mười quả cầu sắt đặc ruột khắc đầy phù văn.

“Ngươi thật lợi hại, dưới Thần Thông của ta mà vẫn có thể duy trì thời gian lâu như thế.” Giọng Từ Cương vang khắp chiến trường.

“Ngươi cũng không tệ, xem ra sau này chúng ta có thể làm bạn với nhau.” Giọng của đệ tử Thiên Kiêu cũng xuất hiện trên chiến trường.

“Ngươi còn chiến tiếp được không, ta ra tay tiếp có thể sẽ làm ngươi bị thương đấy.” Từ Cương nói.

“Ha hahah, khó mà gặp được đối thủ ngang tầm ngang sức như thế.”

“Tiếp tục nào, chiến thôi!”

Đệ tử Thiên Kiêu vừa nói, tượng gỗ lại lần nữa bắt đầu biến hóa, toàn cảnh chiến trường như vạn vật trùng sinh, lại phục hồi khu rừng rậm rạp, mà người gỗ như là đã biến thành cao lớn mười trượng, thanh thương gỗ trong tay cũng biến hóa thành bảo khí khổng lồ thật sự.

Một mặt khiên gỗ khổng lồ xuất hiện trên cánh tay còn lại của tượng gỗ.

“Trên ta có một bảo vật quan trọng được tặng bởi tiền bối, tên gọi là Bách Linh Tuyền, có thể cung cấp cho ta chiến đấu mười ngày mười đêm, Linh Tuyền không cạn, chiêu thức ta bất tuyệt.”

“Nói ra, tính ra ta chiếm lợi thế hơn người rồi.” Đệ tử Thiên Kiêu nói với giọng rất bình thản, không có một chút gì đắc ý, phảng phất lại nói một chuyện rất bình thường.

Từ Nguyệt Tiên đứng từ xa nghe thấy câu nói này xong, xem tí cười ra tiếng, nhưng nàng không thể không thừa nhận, đối thủ này của đại ca nàng, thật là một pháo đài ưu tú.

Nàng biết, trong Ẩn Linh Môn ngoài Từ Phàm ra, sở hữu nhiều pháp bảo nhất là đại ca của nàng, pháp bảo mà Từ Phàm luyện chế cho đại ca nàng cũng là có tâm nhất, chí ít Áo Giáp Linh Lực loại lớn mà lúc trước Từ Phàm mặc, trong số các huynh đệ, cũng chính chỉ có đại ca nàng có mà thôi.

“Không sao, Pháp bảo cũng chỉ là một bộ phận của thực lực thôi.” Từ Phàm âm thầm mặc lên người Áo Giáp Linh Lực trong Pháp Bảo Tứ Hình Phản Trang.

“Ngươi muốn chiến. chúng ta cứ tiếp tục thôi.”

Lúc này Thiên Thủ Ảo Tượng tiếp tục kết ấn, quả cầu linh lực đặc ruột sau lưng đồng loạt bắn đến.

‘Binh binh binh binh binh ~~~~’

Một lúc mười pháo, trực tiếp đập cho tượng gỗ hàng trăm ngàn lỗ, đến chỗ đặc ruột nhất cũng bị xuyên qua, nhưng tượng gỗ dùng hết sức phang cho một thương, cũng phang bể nát Thiên Thủ Hư Tượng.

“Xem ra ngươi không có trốn trong tượng gỗ, lại phải tiếp tục một phen.”

Bên sau lưng Từ Cương đang trốn lại xuất hiện Thiên Thủ Hư Tượng, trăm tay cùng nhau kết ấn, đến ngay cả Từ Cương đang mặc trên người Áo Giáp Linh Lực cũng đang kết ấn.

Ngay lập tức ngay trên khu rừng khổng lồ xuất hiện một trăm quả cầu lửa hình dáng như tên lửa, dường như còn to hơn lúc nãy.

Lúc này Hợp Thể tu sĩ đứng quan sát từ nơi xa đã không còn nhịn được nữa, phẩy tay một cái hút hết toàn bộ linh lực trên chiến trường, đồng thời phân giải toàn bộ Thần Thông Pháp Thuật trên chiến trường.

“Cho là hòa thôi, đánh tiếp tục nữa cũng không có ý nghĩa nữa.” Hợp Thể tu sĩ bình thản buông lời, thực ra là hắn đang đâu lòng bởi ruộng linh dược ở nơi xa, Cái Không Gian Đạo Khí này, vốn hắn dùng để làm nơi nuôi trồng linh dược và lưu giữ pháp bảo.

Dùng để làm chiến trường chiến đấu cũng chỉ là ý tưởng nhất thời, nhưng không ngờ hai tên tiểu bối này lại hung tàn đến thế, hai tên cấp Nguyên Anh nho nhỏ, lại có thể cố đánh ra khí thế của ấp Hóa Thành Tông Môn Đại Chiến.

Lúc này , Từ Cương từ từ hạ xuống từ trên trời, đệ tử Thiên Kiêu đang trốn trong mặt đất thì lại từ từ ngoi lên từ dưới đất.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lộ ra cảm giác gặp phải tri kỷ của mình trong biển người cuộc đời, như là Quản Trọng gặp phải Bào Thúc Nha.

Đời người có được một tri kỷ, như là có được một chuyện vui nhất trong cuộc đời.
Bình Luận (0)
Comment