Chương 1449: Tiết mục
Chương 1449: Tiết mục
Nhìn tất cả đệ tử Ẩn Linh môn đều tề tụ, Từ Phàm cao giọng nói: “Tụ họp tông môn hiện tại bắt đầu.”
Trong chốc lát, một luồng vật chất Hỗn Độn chưa khai hoátạo thành hàng dài phá vỡ ngoại bích vùng Hồn Độn tạm thời, bay đến phía trên Tam Thiên giới hợp thành một hòn đảo tiên linh cẩm tú.
Tất cả đệ tử Ẩn Linh môn nhập tọa trong tiên cảnh, cùng hưởng dòng sông mỹ thực Thiên Thủ Hư Tượng biến hóa ra.
Vương Vũ Luân hơi say nhìn cảnh tượng này, tâm trạng bỗng thấy khá hơn.
“Ta nói cảm giác tông môn chúng ta thiếu chút gì đó, thì ra là thật lâu chưa liên hoan.” Vương Vũ Luân cười ha ha nói.
“Đúng vậy, có vài đệ tử ta đều sắp nhận không ra.” Từ Phàm nhìn đệ tử tông môn tươi cười dào dạt trên từng bàn nói.
Lúc này Trương Vi Vân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Từ Phàm ngồi xuống.
“Rượu của phu quân hôm nay nồng như thế, ta uống cùng phu quân một chén.” Trương Vi Vân cũng lấy ra một bình rượu tự rót cho mình.
“Đúng lúc kỳ hội, an ủi Vũ Luân.” Từ Phàm nâng ly rượu cộng ẩm với Trương Vi Vân.
Theo tiệc rượu tiến hành, tất cả đệ tử Ẩn Linh môn đều hơi ngà say.
“Đệ tử Ẩn Nguyệt tông Thiên Nguyệt Hi muốn hiến múa một khúc, trợ tửu hứng của mọi người.” Một âm thanh mềm mại mang theo men say vang lên.
Từ Phàm vừa nghe lập tức vui vẻ.
“Chuẩn!”
Từ Phàm vung tay lên, một sân khấu hư không hoa lệ xuất hiện.
“Có múa, phải có nhạc hay làm bạn, đệ tử Ẩn Nguyệt tông Phương Hoa nguyện tấu âm thanh đại đạo cùng múa.” Lại một âm thanh dễ nghe xuất hiện.
“Chuẩn!”
Tức khắc, một khúc nhạc tươi đẹp vang lên, cuối cùng một vũ nữ dáng người tuyệt nhiên xuất hiện trong sân khấu hư không, theo tiết tấu âm nhạc mà múa.
Âm thanh đại đạo đi kèm với vũ đạo như vậy, trong nhất thời lòng đệ tử Ẩn Linh môn đều say.
Theo một khúc kết thúc, lại có nữ đệ tử Ẩn Nguyệt tông dâng lên tài nghệ.
Chỉ thấy sáu nữ tử Đại Thánh Nhân cảnh Kiếm đạo bắt đầu múa kiếm trên sân khấu hư không.
Kiếm ý làm cho người ta thả lỏng khuếch tán ra, làm mọi người phiêu phiêu dục tiên, cùng với âm thanh đại đạo, trong chốc lát, đều làm cho mọi người đắm chìm trong trong hải dương Kiếm đạo ôn nhu.
Một khúc múa kiếm giành được tiếng reo hò nồng nhiệt của đệ tử tất cả tông môn.
Sau đó lại có đệ tử Ẩn Nguyệt tông lên đài, lần này biểu diễn mỹ cảnh dị tượng khi Ngũ Hành Hỗn Độn đại đạo giao hòa sinh ra, mọi người xem như si như say.
“Ca, ngươi có thể sử dụng Ngũ Hành Hỗn Độn đại đạo giao hòa tạo thành loại cảnh tượng này không?” Từ Nguyệt Tiên đụng Từ Cương bên cạnh.
“Có thể, nhưng không cần thiết.” Từ Cương nhìn thoáng qua, sau đó lại bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
“Ba tiết mục trước đều là của Ẩn Nguyệt tông, mặc dù không phân khác biệt, nhưng bên ta cũng nên có tiết mục gì đó nha!” Từ Nguyệt Tiên nói, bắt đầu âm thầm phân phó Bồ Đào.
“Cũng phải, nhưng bên chúng ta có chút không am hiểu loại biểu diễn này.” Từ Cương nhìn đệ tử xung quanh nói.
Lúc này Hùng Lực và Tráng Linh đang ăn cơm ngẩng đầu lên, lộ ra hàm răng trắng tinh cười nói: “Từ Đại đường chủ yên tâm, tiết mục sau để phu thê bọn ta ta tới.”
Sau đó Hùng Lực nắm tay Tráng Linh trực tiếp nhảy lên sân khấu hư không.
Lúc này, các đệ tử lớn tiếng khen hay chợt yên tĩnh lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn đôi phu thê mạnh nhất tông môn này, không biết bọn họ muốn biểu diễn cái gì.
“Đại trưởng lão, các sư đệ, lần này đê phu thê ta biểu diễn Lực chi đại đạo cho các ngươi xem.”
Hùng Lực nói, trực tiếp đưa tay phá vỡ ngoại bích vùng Hỗn Độn tạm thơi, nắn ra một đoàn vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá.
“Cực hạn của lực lượng, mọi vật đều có thể tạo ra.”
Hùng Lực và Tráng Linh đồng thời triển khai Hỗn Độn Luyện Thể Kim Thân, sau đó đánh vào đoàn vật chất Hỗn Độn chưa khai hóa.
Mỗi quyền đều bày ra lực lượng cực hạn, chấn động đến toàn bộ vùng Hỗn Độn tạm thời cũng theo đó mà chấn động, hơn nữa còn là chấn động có tiết tấu.
Hùng Lực nhìn qua Tráng Linh, đồng thời truyền âm nói: “Bắt kịp tiết tấu của ta.”
Sau đó chấn động sinh ra từ mỗi quyền Hùng Lực đấm vào vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá phát triển về một hướng kỳ quái.
Theo chấn động khuếch tán ra, các đệ tử đều cảm giác được huyết mạch của mình theo chấn động bắt đầu biến hóa.
Từ Phàm cảm nhận loại chấn động này, ánh mắt nhìn Hùng Lực tràn đầy cổ vũ.
“Đây là nhịp đập tầng sâu nhất vùng Hỗn Độn, nắm chắc cho tốt cơ hội lần này.” Giọng Từ Phàm vang lên.
Theo tốc độ Hùng Lực và Tráng Linh đập vào đoàn vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá càng nhanh, chấn động cũng bắt đầu biến hóa.
Theo chấn động này, có vài đệ tử Ẩn Linh môn chân chính phát hiện, vùng Hỗn Độn tạm thời chỗ Tam Thiên giới vậy mà bắt đầu chậm rãi tăng cường.
Mà huyết mạch của mọi người chấn động theo đợt chấn động này, thể xác của bản thân cũng bắt đầu tăng cường.
Lúc mọi người đang đắm chìm trong cảm giác thể xác tăng cường, dao động này bất chợt ngưng lại.
Chỉ thấy Hùng Lực nâng lên một khối vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá bị đập đến cực hạn.
Khối vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá trong tay Hùng Lực lúc này đã bị loại bỏ tất cả tạp chất, cho dù là Đại Thánh Nhân cũng có thể tuỳ tiện hấp thu.
“Bồ Đào, sắp xếp rút thưởng, chia đồ vật này thành mười phần ngẫu nhiên.” Hùng Lực phân phó.
Cho dù chia đoàn vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá trong tay mười phần, một phần cũng đủ cho Đại Thánh Nhân hấp thu hơn mấy vạn năm.
“Thu được.”
Trước mặt các đệ tử xuất hiện giao diện một bàn quay rút thưởng, bắt đầu ngẫu nhiên rút thưởng.
Tông chủ Ẩn Nguyệt tông Triệu Phỉ Nhi nhìn một màn này, trong lòng không khỏi oán giận.
“Bọn ta chỉ muốn biểu diễn tiết mục lộ mặt thôi mà, ghen tức gì chứ.”
Sau khi rút thưởng xong, Hùng Lực mang Tráng Linh xuống đài.
Ngay sau đó Lý Tinh Từ đi tới.
“Ta vì mọi người biểu diễn tiết mục, tên là Luân Hồi chi mộng.”
Lý Tinh Từ nói, trong tay xuất hiện một đoàn quang ảnh như ảo như mộng.
Trong quang ảnh này lóe ra vô số bóng dáng.
Dưới đài, cảnh tượng mỗi đệ tử nhìn thấy trong quang ảnh đều không giống nhau.
Sau đó, dưới chỉ dẫn của quang ảnh, các đệ tử đều cảm giác chính mình tựa như tiến vào một giấc mơ.
Mộng cảnh chia làm mười thế, một thế mỹ mãn hơn một thế, cuộc sống trong mộng cảnh đã trở thành thành trạng thái lý tưởng nhất của các đệ tử.
Giữa lúc mọi người ở đây ngẩn ngơ, mộng cảnh kết thúc, các đệ tử sau khi tỉnh lại đều có cảm giác dường như đã có mấy đời, lại kiểm tra bản thân, phát hiện tâm cảnh của mình đã viên mãn như ý, tựa như lưu ly tinh khiết.
“Mộng đẹp mười thế, chúc các ngươi tâm ý viên mãn.” Lý Tinh Từ nói, đi xuống sân khấu.
“Không tệ, Luân Hồi đạo của ngươi xem như đạt tiêu chuẩn rồi.” Từ Phàm cười khích lệ nói.
Lúc này huynh đệ tốt Vương Vũ Luân bên cạnh vẫn còn đang ở trong mộng đẹp, miệng chảy nước miếng, không biết mơ thấy chuyện gì tốt đẹp.
Yến hội tiếp tục, các đệ tử thay nhau lên sân khấu biểu diễn tiết mục, đệ tử dưới đài vừa thưởng thức mỹ thực vừa xem tiết mục, trong nhất thời dường như quên đi thế giới của mình còn đang lưu lạc.
Yến hội qua đi, Ẩn Linh môn tiến vào thời gian bình tĩnh.
Tam Thiên giới lưu lạc cũng không gặp phải bất cứ cơn sóng nào.
Bốn vạn năm sau, một Đại Thánh Nhân Nhân tộc xuất hiện trong một tiên giới xa xôi của Tam Thiên giới, trên mặt mang theo nụ cười khủng bố.
“Chỉ cần ta đột phá đến cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân là có thể rời khỏi này lồng giam lưu lạc này, đến khi đó chính là trời cao mặc chim bay.”