Chương 1450: Sống chết là nhỏ, chết xã hội mới là lớn
Chương 1450: Sống chết là nhỏ, chết xã hội mới là lớn
Lúc này trong Ẩn Linh môn, Từ Phàm và mấy đồ đệ đang cắn hạt dưa nhìn màn sáng.
“Sư phụ, ngươi nói lúc này có thể từ trong đầu hắn vớt ra được tin tức hữu dụng gì?” Từ Nguyệt Tiên nhìn Đại Thánh Nhân Nhân tộc lộ ra vẻ mặt tà ác trong màn sáng, ánh mắt tựa như đang nhìn hộp mù.
“Ai biết được, chờ sau khi hắn tấn cấp đến Hỗn Độn Thánh Nhân lại nói.”
“Trong những năm này, tin tức khai quật ra được mấy tàn hồn Hồn Độn trưởng thành đều rất không tệ, không biết người này có thể cho ta niềm vui bất ngờ gì không.” Từ Phàm cắn hạt dưa, trong lời nói tựa như Đại Thánh Nhân trước mắt là suối nguồn niềm vui.
“Sư phụ, sau khi Đại Thánh Nhân này tấn cấp giao thì cho ta đi.” Chu Khai Linh cười hì hì nói.
“Người lần trước cho ngươi, ngươi lại giết chết?” Từ Phàm có chút hiếm lạ nhìn Chu Khai Linh.
“Ta chỉ thử một chút, Hỗn Độn Thần thuật ta mới sáng tạo ra còn chưa nghiên cứu được bao nhiêu, bản thân hắn liền xảy ra sự cố.” Chu Khai Linh có phần bất đắc dĩ nói.
“Vậy được, thử nghiệm đồ vật này phải tiến hành tuần hoàn, nhào lên trực tiếp hạ mãnh dược thì không được.” Từ Phàm không lo nhiều lắm.
Đối với những cường giả tà ác muốn cắn nuốt sinh cơ sinh linh Nhân tộc, trước giờ Từ Phàm đều không nhân từ nương tay.
“Đa tạ sư phụ.” Chu Khai Linh vui vẻ nói.
“Vậy sau khi tấn cấp, trước hết để ta xem xét một phen lại giao cho Ngũ sư đệ.” Lý Tinh Từ nói.
Bắt loại cường giả này, công việc sưu hồn đều do hắn làm.
“Làm phiền sư huynh.”
Đúng lúc này, đại trận huyết tế Đại Thánh Nhân Nhân tộc trong màn sáng thiên tân vạn khổ mới bố trí xong khởi động.
Trong nhất thời, một Tiên giới bị pháp trận màu đỏ tươi vây quanh.
“Thế giới này rất cường đại, sau khi đột phá đến Hỗn Độn Thánh Nhân cảnh phải tranh thủ rời đi, nếu như bị Thánh chủ Nhân tộc chú ý tới, vậy thì xong đời.”
Đại Thánh Nhân Nhân tộc đó hơi căng thẳng nhìn đại trận huyết tế bao trùm cả Tiên giới thành hình.
“Đại trận huyết tế này rất có ý mới, tỉ lệ sử dụng cực kỳ cao, gần như đạt đến chừng bảy mươi ba phần trăm.” Từ Phàm nhìn pháp trận này thành hình, suy tính nói.
“Những tàn hồn ngoài vực này quả nhiên là một chút cũng không niệm tình bồi dưỡng Nhân tộc đối với hắn, sinh linh Nhân tộc một Tiên giới nói huyết tế là huyết tế.” Từ Cương mặt đầy lạnh lẽo nói.
“Ngươi trông cậy vào những tàn hồn có thể tồn tại trong vật chất Hỗn Độn chưa khai hóa coi trọng những thứ này, trừ khi là cường giả loại thận trọng thôi.” Từ Phàm cười nhìn đại đồ đệ của mình nói.
“Ta cảm thấy ngoài thận trọng ra, hành động trả giá còn lại đều ngu ngốc.” Vương Hướng Trì nói.
Khoảng thời gian hắn rảnh đến không có việc gì này sẽ đến trong tiểu viện của sư phụ xem kịch, nghe sư phụ bình luận về những đồ vật bẩn lén vào, cảm giác rất thú vị.
“Bồ Đào, ghi chép lại đại trận huyết tế này, ta cảm thấy rất có ý nghĩa tham khảo.”
“Loại phong cách này cùng có chút không giống với phong cách vùng Hỗn Độn chúng ta.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh chủ nhân!”
Trong màn sáng, theo đại trận huyết tế khởi động, toàn bộ Tiên giới cũng bắt đầu kêu rên.
Vô số sinh linh trong Tiên giới chậm rãi bị kéo ra sinh cơ trong tuyệt vọng, toàn bộ Tiên giới đều đang từ từ khô héo.
Khắp người Đại Thánh Nhân Nhân tộc ban đầu bắt đầu hóa thành biển máu, trong biển máu ẩn chứa sinh cơ thuần túy nhất.
“Thánh chủ Nhân tộc lại thế nào, cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân lại thế nào, dưới sự giấu thiên cơ của ta, bất cứ cường giả nào cũng đừng nghĩ đến chuyện phát hiện ta.”
Nhìn biển máu thành hình, vẻ mặt Đại Thánh Nhân Nhân tộc càng thêm kinh khủng, âm thanh cũng bắt đầu trở nên cuồng vọng.
Lúc này, đám người ngồi trước màn sáng đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
“Nhớ kỹ, bất cứ là ở đâu, khi nào, dù là lúc ngươi thành công nhất, đắc chí nhất, cũng không thể nói ra lời dưới đáy lòng nhất.”
“Nếu không sống chết là nhỏ, chết xã hội là lớn, như vậy sẽ bị cười cả đời.”
Giọng Từ Phàm rất vui sướng, bầu không khí trong sân cũng vui vẻ lên.
Theo toàn bộ Tiên giới trong màn sáng đều hóa thành biển máu, Đại Thánh Nhân Nhân tộc được phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu tấn cấp.
“Nhìn thấy chưa, đây chính là sự khác nhau giữa Hỗn Độn Đại Thánh Nhân và Hỗn Độn Thánh Nhân.”
“Nếu Hỗn Độn Thánh Nhân sử dụng loại huyết tế này, ít nhất cần sáu Tiên giới mới có thể.”
“Mà Hỗn Độn Đại Thánh Nhân chỉ cần một cái.” Từ Phàm bắt đầu dạy học tại chỗ.
Đại Thánh Nhân Nhân tộc trong màn sáng vẫn còn đang tiếp tục tấn cấp.
Lúc này, theo cả biển máu bị hấp thu, Nhân tộc Đại Thánh Nhân kia cũng lặng yên vô tức tấn cấp đến cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân.
Sau đó bèn lặng lẽ xuất hiện bên ngoài Tam Thiên giới, chuẩn bị đột phá không gian tiến vào khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa.
Lúc Hỗn Độn Thánh Nhân đó cho rằng sắp thành công đột phá không gian, một đại thủ ngưng tụ từ đạo Luân Hồi thình lình xuất hiện, trong chớp mắt, vị vừa tấn cấp Hỗn Độn Thánh Nhân này lập tức bị trấn áp.
Trong Luân Hồi giới, vị vừa tấn cấp Hỗn Độn Thánh Nhân bị Lý Tinh Từ dỡ ra đến tan tành, tất cả ký ức trong Hỗn Độn Thánh hồn đều bị lục soát ra.
“Sư phụ, đây là một Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đứng đầu của vùng Hỗn Độn Thắng, lúc tranh đoạt một vị trí với cường giả cùng cấp bậc thì bị liên thủ chém giết.”
“Trong ký ức có rất nhiều đồ vật quan trọng, một là tọa độ của vùng Hỗn Độn Thắng.”
“Thứ hai, hắn đạt được vị trí đại khái của một thần vật pháp tắc chí cao.”
“Thứ ba, đạt được bí pháp khống chế tộc bọn họ, chỉ cần đến vùng Hỗn Độn Thắng, toàn tộc bọn họ có thể dễ dàng bị ta khống chế.”
Lý Tinh Từ báo cáo thành quả với mọi người.
“Không tệ, quả thật là có đồ tốt.” Từ Phàm cười nói.
“Được, mau ngưng tụ về lại Tiên giới ngươi hư ảo ra, ta để Sinh Cơ tinh thần rót vào sinh cơ lần nữa.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh, sư phụ.” Lý Tinh Từ gật đầu nói.
Trong Tam Thiên giới, Tiên giới bị huyết tế hóa thành hư vô xuất hiện lần nữa, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Chủ nhân, ý niệm tồn tại cấp Quốc chủ bố trí đã khống chế mấy Tiên giới, tạo thành một thế lực không nhỏ, khi nào chúng ta xuất thủ?” Bồ Đào hỏi thăm.
“Đối với điệu bộ của những ý niệm biến thành Nhân tộc này có thể phán đoán, hẳn là ý niệm của đám Quốc chủ đế quốc Thần Ma.”
“Trước hết cứ để cho bọn họ từ từ phát triển đi, cũng không vướng đại sự gì, thời khắc mấu chốt có thể vì giữ thân phận của bọn họ, còn phải giúp Nhân tộc.” Từ Phàm quan sát đám Nhân tộc do ý niệm chuyển sinh nói.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
“Đúng rồi, còn bao nhiêu năm nữa mới có thể tới vùng Hỗn Độn?” Từ Phàm hỏi.
“Căn cứ vào tọa độ để suy tính, dự tính còn có ba ngàn năm, có cần gia tốc không?” Bồ Đào hỏi.
“Không cần, cứ đi chậm rãi như vậy là được, chuyện khi về đến vùng Hỗn Độn đủ nhiều rồi.” Từ Phàm khoan thai nói.
Có lúc hắn nghĩ, cứ mang Tam Thiên giới lưu lạc trong khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa cũng rất không tệ, ít nhất cuộc sống trôi qua rất tự tại.
Thậm chí còn nghĩ, nếu mang Tam Thiên giới đi tìm quê quán cũng không phải không thể.
Chẳng qua suy nghĩ đó chỉ vừa loé qua liền bị Từ Phàm ném ra sau đầu.
Vùng Hỗn Độn của mình còn chưa vượt ải xong, mà đã muốn vượt qua khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa không biết bao xa tìm kiếm quê nhà, đây không phải là tìm đường chết à?
Lúc Từ Phàm đang nghĩ năm ngàn năm sau nên tiến vào vùng Hỗn Độn thế nào, đột nhiên nghe được báo cáo từ Bồ Đào.
“Chủ nhân, phía trước phát hiện một vùng Hỗn Độn cỡ nhỏ.”