Chương 1468: Căn nguyên không có đời sau
Chương 1468: Căn nguyên không có đời sau
Tại biên giới hư vô của dòng sông thời gian Hỗn Độn, Từ Phàm nhẹ nhàng vươn tay.
Từng quang đoàn hội tụ lại trong tay Từ Phàm.
Cuối cùng ngưng tụ thành tượng thủy tinh của sư phụ Nguyên chủ.
Sau đó, thế giới vô tự triển khai, một bộ thể xác Đại Thánh Nhân trống rỗng tạo ra, dung hợp với tượng thủy tinh.
Hoàng Sơn ở bên cạnh rung động nhìn một màn này, sau khi Nguyên chủ trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân, cũng từng thử phục sinh sư phụ hắn.
Chỉ triệu hồi ra dòng sông thời gian Hỗn Độn đã hao hết lực lượng toàn thân.
Lúc này, thân thể sư phụ Nguyên chủ được đắp nặn thành chậm rãi mở mắt.
“Đây là nơi nào?”
“Các ngươi là ai?”
“Tam Thiên giới bây giờ thế nào?”
Sư phụ Nguyên chủ tò mò người quan sát xung quanh, sau khi nhìn thấy Tam Thiên giới đã mở rộng gấp mấy lần, trong ánh mắt toát ra cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Vĩnh Xương tiền bối, còn nhớ ta không?” Hoàng Sơn kích động đi tới bên cạnh sư phụ Nguyên chủ.
“Ngươi là, Hoàng Sơn?” Sư phụ Nguyên chủ nghi hoặc nói.
“Đúng vậy, ta là Hoàng Sơn đây.”
“Là Thánh chủ Nhân tộc phục sinh ngươi.” Hoàng Sơn giải thích.
“Thánh chủ Nhân tộc, cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân!” Sau khi cảm nhận được tu vi sâu không lường được của Từ Phàm, sư phụ Nguyên chủ hưng phấn nói.
“Ngươi là môn chủ đời thứ mấy của Nguyên Thủy tông?!”
“Tiểu tử thối Nguyên chủ kia thế nào rồi?” Sư phụ Nguyên chủ nhìn Từ Phàm hỏi.
Nghe được lời này, Hoàng Sơn bên cạnh lúng túng, lặng lẽ truyền âm một câu cho sư phụ Nguyên chủ.
Thoáng cái sư phụ Nguyên chủ cũng lúng túng.
“Thánh chủ, lời nói vừa rồi có hơi thất lễ, Vĩnh Xương ở đây tạ lỗi.” Sư phụ Nguyên chủ hành lễ với Từ Phàm nói.
“Không sao, ngươi cũng là tiền bối Nhân tộc ta mà, hiện tại các ngươi đi tìm Nguyên chủ đi thôi.” Từ Phàm cười phất tay tỏ vẻ không thèm để ý, sau đó về lại Ẩn Linh môn.
Trong tiểu viện, Từ Phàm nhìn Trương Vi Vân đang hí hoáy một chậu hoa, cười hỏi: “Ngươi định đưa gốc Đan Nguyện hoa này cho ai?”
“Chuẩn bị đưa cho sư phụ, nàng đã dừng lại ở cảnh giới Đại Thánh Nhân lâu như thế rồi, xem thử Tiên Thiên linh căn này có thể làm nàng đột phá hay không.” Trương Vi Vân nói.
“Quá sức, sư phụ ngươi không có mệnh đó, Đại Thánh Nhân đã là cực hạn.” Từ Phàm nằm lên ghế dựa, nhẹ đung đưa.
“Dùng hết tấm lòng là được.” Trương Vi Vân không để ý nhiều như vậy.
Sau khi hí hoáy chậu hoa xong, Trương Vi Vân nằm xuống bên cạnh Từ Phàm.
“Phu quân, bây giờ ngươi đã là cấp Hỗn Độn Thánh Nhân, ta bây giờ cũng thế, hai người chúng ta bây giờ có thể...” Trương Vi Vân nhìn Từ Phàm, mong chờ hỏi.
“Vi Vân, ta biết vì sao chúng ta không thể sinh hạ hài tử rồi.” Từ Phàm nghiêm túc nhìn Trương Vi Vân nói.
“Vì sao?” Trương Vi Vân cũng nghiêm túc lên.
“Còn nhớ trước kia lúc chúng ta đều ở tông môn không, ta từng nói quê nhà của ta ở một nơi rất rất xa.”
“Chúng ta muốn để lại đời sau, chỉ có quay về quê nhà trước, tìm kiếm căn, mới có thể.” Từ Phàm nhẹ nhàng nói.
“Vậy ta sẽ cùng phu quân tìm kiếm quê nhà, vĩnh viễn bầu bạn với phu quân.” Trương Vi Vân chôn đầu trong ngực Từ Phàm.
Thời gian vạn năm, dưới bầu không khí hòa bình này trôi qua.
Trong vạn năm này, Từ Phàm vừa tu luyện, vừa mang theo Trương Vi Vân, đi khắp các đại thế giới trong cương vực Nhân tộc.
“Bản thể, món Hồng Mông chí bảo ngươi muốn đã luyện chế xong, ngươi có muốn hay không tới xem thử không?” Giọng số hai vang lên trong lòng Từ Phàm.
Đang Từ Phàm thưởng thức phong cảnh với Trương Vi Vân chợt dừng lại một thoáng.
Cuối cùng một cánh cửa không gian mở ra, Từ Phàm mang Trương Vi Vân bước vào cánh cửa truyền tống.
Trong không gian dưới lòng đất, Từ Phàm nhìn Hồng Mông chí bảo như ao nước.
“Vĩnh Hồn trì, đủ để dung nạp nhân quả của tất cả cường giả Nhân tộc cấp Thánh Nhân trở lên.”
“Ngâm dưới nước ao ẩn chứa pháp tắc chí cao trong Vĩnh Hồn trì, Hỗn Độn Thánh chủ tuyệt đối không xóa đi được nhân quả trong dòng sông thời gian Hỗn Độn.” Phân thân số hai giải thích.
“Nếu ta đoán không sai, nước trong ao này cần thủy tinh pháp tắc chí cao bổ sung!” Từ Phàm thong thả nói.
“Đã sớm cân nhắc đến, nước trong ao này đủ để chống đỡ ngàn vạn năm, đến khi đó, vấn đề này còn là vấn đề sao?” Phân thân số hai đắc ý nói.
“Được, coi như ngươi qua ải.”
Trung tâm Hỗn Độn, trong cương vực tộc Tinh Hải, ba sư đồ Vương Hướng Trì đang tầm bảo chợt nhận được tin tức của Bồ Đào.
“Sư phụ, phân thân của tông môn đã đổi mơi, bây giờ chúng ta có thể trở về thay đổi phân thân cấp bậc cao hơn.” Hàn Phi Vũ hưng phấn nói.
“Quan trọng nhất là có thể lấy hình thái Nhân tộc xuất hiện.” Kiếm Vô Cực hưng phấn nói.
“Được, bây giờ chúng ta trở về.”
Lúc này, tất cả Nhân tộc rời đi cương vực Nhân tộc đều nhận được tin tức, thế là sôi nổi lên đường, trở về Tam Thiên giới.
Một cánh cửa ánh sáng mở ra, phu thê Từ Cương từ đó đi ra.
“Rốt cuộc có thể trở về tông môn!” Từ Cương phấn khích nói.
Từ Cương ở trung tâm Hỗn Độn du đãng vạn năm, trong lòng có một loại cảm giác mỏi mệt dị thường.
Nhưng những cảm giác mỏi mệt này sau khi nhìn thấy Tam Thiên giới nháy mắt hóa thành hư vô.
Trong tiểu viện, hai phu thê Từ Cương bái kiến Từ Phàm.
“Đứng lên đi, vạn năm này ở trung tâm Hỗn Độn chơi thế nào?” Từ Phàm cười ha ha hỏi.
“Quan sát chiến lực của cường giả cảnh giới Hỗn Độn Đại Thánh Nhân của mười ba đại tộc, bất chợt cảm giác bản thân còn thiếu sót rất nhiều, cần tiếp tục tu luyện.” Từ Cương nói.
“Thôi, để ngươi ở bên ngoài du đãng vạn năm, chỉ có chút thu hoạch ấy.” Từ Phàm cười khổ.
“Nếu đã vậy, trở về tu luyện cho tốt đi, tranh thủ sớm ngày trở thành cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đứng đầu.” Từ Phàm phất tay nói.
Không bao lâu sau, ba sư đồ Vương Vũ Luân cũng về đến tông môn, việc đầu tiên là đến tiểu viện bái kiến Từ Phàm.
“Bái kiến sư phụ!”
“Bái kiến sư tổ!”
“Đứng lên đi, những năm này ở bên ngoài có thu hoạch gì không?” Từ Phàm hỏi.
“Vạn năm này, thu hoạch lớn nhất của bọn ta là đã tìm ra lối vào khu vực vùng Hỗn Độn Kính tàn phá còn chưa bị cắn nuốt.”
“Nhưng trong đó cách một tầng thông đạo rất dày vật chất Hỗn Độn chưa khai hóa, bọn ta không có biện pháp tiến vào.” Vương Hướng Trì nói.
“Đổi một phân thân, chờ khi đến cửa vào, xin Bồ Đào Hỗn Độn chi chu, các ngươi ngồi Hỗn Độn chi chu đi qua.” Từ Phàm nói.
“Đa tạ sư phụ.”
Sau khi ba sư đồ Vương Hướng Trì rời đi, một bóng người không mặt đứng sau lưng Từ Phàm.
“Lại thêm ba vạn năm nữa là có thể tấn cấp đến Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, khoảng này thời gian tốt nhất đừng xảy ra nhiễu loạn gì lớn.”
Từ Phàm ngẩng đầu xuyên thấu qua Tam Thiên giới nhìn về vùng Hỗn Độn nơi xa.
Hắn cảm giác trong đầu nguồn dòng sông thời gian Hỗn Độn có một lực lượng cường đại sắp sửa khôi phục.
Tại cương vực Minh tộc ở trung tâm Hỗn Độn, lại có một lực lượng không hề che giấu cũng đang dựng dục, chờ đợi chấn động toàn bộ vùng Hỗn Độn.
“Điểm thời gian này, kẹt thật là cmn chuẩn.” Từ Phàm không khỏi mắng một câu.
Ngay lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhìn về hướng động phủ của Chu Khai Linh.
Lúc này một đại đạo Hỗn Độn to lớn đang chậm rãi hội tụ, một luồng ánh sáng từ chỗ sâu vùng Hỗn Độn bắn tới bao phủ trong động phủ Chu Khai Linh.
“Tiểu tử thối này, thế mà tự mình sáng tạo ra một con đường đại đạo từ phàm nhân đến Hỗn Độn Thánh Nhân, thật là có kiên nhẫn.” Từ Phàm không khỏi nở nụ cười.