Chương 147: Cổ yêu
Chương 147: Cổ yêu
“Từ sư đệ đâu rồi? Ta tìm hắn ở Thịnh Linh Châu rất lâu cũng không tìm thấy, các ngươi đến đại lục khác rồi sao?” Sa Điêu nói.
“Bọn ta và sư phụ đã đến đại lục trung tâm, hơn nữa còn thành lập một môn phái ở đó.” Từ Nguyệt Tiên nói, sau khi nàng gặp được Sa Điêu thì lập tức gửi một tin nhắn cho Từ Phàm.
Nhận được tin trả lời mời Sa Điêu đến tông môn.
“Thành lập môn phái.” Hai mắt Sa Điêu sáng lên, phụ thân và tiểu muội của hắn đang ở trong môn phái của đại lục trung tâm.
“Ừm, tên môn phái là Ẩn Linh môn, là một tiểu môn phái ẩn thế, đệ tử trong môn cũng hơn hai trăm người, nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng không đua chen với đời.” Từ Nguyệt Tiên nói.
Lời của Từ Nguyệt Tiên khiến ánh mắt của Sa Điêu càng sáng hơn, đây không phải là nơi lý tưởng để hắn nghiên cứu con đường luyện khí sao, huống hồ nơi đó còn có Từ sư đệ mà hắn xem là tri kỷ cả đời này của mình.
“Ta có thể gia nhập tông môn của các ngươi, bây giờ Yêu tộc ở Tượng Châu đã không còn lớn mạnh, cái tiệm nhỏ này của ta cũng không cần tồn tại nữa.” Sa Điêu nói.
“Rất hoan nghênh, ta vừa báo cho sư phụ biết tin đã gặp được Sa sư thúc.”
“Sư phụ lập tức bảo ta mời sư thúc gia nhập Ẩn Linh môn để cùng nhau tìm kiếm con đường luyện khí.” Từ Nguyệt Tiên mỉm cười nói.
Nhưng nàng không biết là, sư phụ nàng chỉ cần một công cụ, giúp hắn giải quyết nhiệm vụ luyện khí mà Bổ Đào không làm được.
Lúc này Sa Điêu vung tay, tất cả pháp bảo trong tiệm đều được thu vào trong nhẫn không gian.
“Nhìn dáng vẻ của các ngươi chắc cũng chưa định trở về, nói cho ta biết Ẩn Linh Môn ở đâu, tự ta đi được rồi.” Sa Điêu sốt ruột nói.
Hắn ở một mình trong cửa tiệm nhỏ suốt bốn năm, hắn thực sự rất cô đơn, bạn bè chẳng có được mấy người, tri âm càng không, bây giờ ngay cả con đường luyện khí mà hắn suốt đời theo đuổi cũng bắt đầu chênh vênh, mấy năm nay chẳng tiến bộ gì.
“Đại lục trung tâm, Thiên Lam châu, Tiên Thành Sâm Lâm, trên cái hồ mười vạn dặm, sư thúc đến đó tự nhiên sẽ có người ra đón.” Từ Nguyệt Tiên cười nói.
Lúc này Sa Điêu đột nhiên bật cười ngại ngùng, hắn quên mất mấy năm nay hoạt động kinh doanh thua lỗ, cộng thêm cha hắn và tiểu muội khi đến đại lục trung tâm đều đã lấy đi gần hết linh thạch của hắn.
Bây giờ hắn mới ngượng ngùng phát hiện ra, không đủ phí di chuyển đến đại lục trung tâm.
Từ Nguyệt Tiên rất chu đáo gửi một túi linh thạch cho hắn, đủ để Sa Điêu dùng trong suốt hành trình di chuyển đến Tiên Thành Lâm Sâm, trên đường đi còn có thể thưởng thức một số món ngon đặc biệt của chính các Tiên Thành lớn.
Cái gọi là ở nhà thì thanh đạm, ra ngoài thì bắt buộc phải mang theo lộ phí, khi Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên rời đi, linh thạch trong nhẫn không gian mà Từ Phàm đưa cho bọn họ chí ít một người hai mục tiêu nhỏ.
“Đây là sư phụ căn dặn, nếu sư thúc muốn trả thì trả cho sư phụ là được.” Từ Nguyệt Tiên nói trước.
“Được.” Sa Điêu gật đầu nói, thân là luyện khí sư thiên tài, hắn cũng chẳng quan tâm đến linh thạch, nếu nợ, sau này trả lại là được.
Người phóng khoáng, làm việc cũng phóng khoáng.
Sau khi đóng cửa tiệm, Sa Điêu biến mất ở cuối con phố dài.
“Sa sư thúc vẫn cứ tự nhiên như trước đây.” Từ Cương xúc động nói.
“Nếu không sao có thể kết bạn với sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên đáp.
...
Mười lăm tôn giả Đại Thừa Kỳ của Nhân tộc lúc này đang bao vây tấn công yêu tôn của Yêu Tộc ở cấm địa Cổ Yêu.
“Cự Đồ, đến đây, dùng máu của Yêu tộc các ngươi khởi động phong ấn của cấm địa Cổ Yêu đi.”
“Để ta xem Cổ Yêu mà Yêu tộc các ngươi dựa dẫm rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.”
Kiếm Đạo Pháp Tướng vụt ngang bầu trời nhìn cấm địa Cổ Yêu nói.
“Ha ha, Nhân tộc, không ngờ thủ đoạn ẩn nấp của các ngươi còn nhiều hơn ta tưởng.”
“Đừng tưởng lấy được tiên khí Trảm Yêu Kiếm thì có thể thiên hạ vô địch, tiên khí, ta cũng có.”
“Tin chắc lần sau cảnh tượng bổn tôn ta và các ngươi gặp nhau nhất định rất thú vị.”
Một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên, như muốn giao chiến với cả thế giới.
“Nhân tộc, nếu muốn tiêu diệt phân thân của ta thì phải trả giá, ba cấm địa Cổ Yêu ở Tượng Châu, ta hi vọng ngươi thích món quà này.”
“Khà khà khà…”
Lúc này ba cấm địa Cổ Yêu của Tượng Châu đồng thời sáng lên huyết quang, sau đó ba luồng huyết quang cực lớn phóng lên trời, như muốn liên kết biên giới của thế giới.
Ầm ầm ầm.
Toàn bộ Tượng Châu đang chấn động, giống như một con hung thú thượng cổ sắp sinh ra vậy.
Grừ…
Cả Tương Châu rung chuyển càng thêm trầm trọng.
Kiếm Đạo Pháp Tướng trên bầu trời, lúc này trên người toát ra một luồng uy áp như muốn trấn áp thiên hạ, trong tay Kiếm Đạo Pháp Tướng xuất hiện một thanh tiên kiếm.
“Các vị đạo hữu, trước khi tôn thượng trở lại, chúng ta phải trấn áp Cổ yêu này trước, mới có thể ra tay trấn áp hai con còn lại.”
“Thập Phương Tịch Diệt Kiếm Trận, ta là chủ kiếm, chúng đạo hữu hỗ trợ ta!”
Lúc này, toàn bộ cấm địa Cổ Yêu bắt đầu sụp đổ, một bàn tay to lớn như núi đập mạnh xuống mặt đất, tựa như sắp trèo ra khỏi vực sâu.
Ầm.
Một cái đầu to lớn màu đỏ tươi từ từ nhô ra khỏi mặt đất, đôi mắt khát máu và hung ác lớn như mặt trăng kia đang từ từ chuyển động, như thể đôi mắt chưa từng được chuyển động suốt mấy mươi vạn năm.
Khi toàn bộ con Cự Yêu hoàn toàn ló mình hiện ra khỏi cấm địa, không ít cường giả Đại Thừa đang quan sát cách đó không xa đều hít sâu một hơi.
Đây là yêu thân vạn mét hàng thật, những đám mây chỉ dài đến đầu gối của Cổ Yêu.
“Máu.”
“Thịt.”
“Cả thế giới đều là của ta.”
Giọng nói cổ quái, thăng trầm và như vực thẳm lan truyền khắp Tượng Châu.
“Chư vị đạo hữu, hỗ trợ ta!”
Lúc này Kiếm Đạo Pháp Tướng phình to vạn met, tiên kiếm trong tay hóa thành cầu vồng dài chém vào Cổ Yêu.
Thanh kiếm này đã ngưng tụ toàn bộ uy lực của mười lăm tôn giả Đại Thừa.
Bịch!
Trảm yêu kiêm dài hàng nghìn mét đã găm vào cổ Cổ Yêu.
“Nực cười.”
“Lũ kiến, chết đi!”
Cổ yêu trực tiếp gạt Trảm Yêu Kiếm trên cổ sang một bên, lòng bàn tay khổng lồ kia nắm lấy Kiếm Đạo Pháp Tướng trên không trung.
Lúc này thân thể của nam nhân trung niên trong Kiếm Đạo Pháp Tướng bị lực lượng kỳ dị trói buộc, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn lòng bàn tay to lớn đang nắm lấy mình.
Với tư cách là cửu trưởng lão trong hội trưởng lão nắm giữ tiên khí Trảm Yêu Kiếm, đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ về thanh kiếm trong tay mình.
“Ta sắp chết sao?”
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một chiếc thuyền khổng lồ dài hàng vạn mét, có một khẩu pháo cực lớn màu đen tỏa ra linh quang rợn người.
“Ầm.”
Một cột sáng từ bầu trời chiếu thẳng vào đầu của con Cổ Yêu, một bông sen vàng khổng lồ nở ra ở chính giữa Cổ Yêu.
Vô số tiên văn lập lòe trên đài sen vàng, càng lúc càng sáng, sau đó đài sen vàng khép lại, trực tiếp bao vây Cổ Yêu cường hãn kia bên trong nó.
Cuối cùng, nó biến thành một bông sen vàng nhỏ.
“Tôn thượng.”
Đây là, mười lăm thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, hành lễ với con thuyền lớn kia.
Một thiếu niên ánh mắt sáng ngời xuất hiện giữa không trung, cầm lấy hoa sen vàng, sau đó nhẹ nhàng ném về nơi sâu nhất của cấm địa Cổ Yêu.
“Thực lực của Cổ Yêu mạnh hơn ta nghĩ, cơ thể nó thực sự có thể chống lại Trảm Yêu Kiếm.”
“Lần này cực khổ cho các ngươi.” Thiếu niên mắt sáng nói với các tôn giả đang ngăn chặn Cổ Yêu.