Chương 1508: Tiểu bối! Tiểu hữu!
Chương 1508: Tiểu bối! Tiểu hữu!
“Đại trưởng lão, khoản nợ muội ta thiếu tông môn...” Nhị Thiết có chút ngại ngùng gãi đầu.
“Ngươi dù sao cũng là Hồng Mông Luyện Khí sư, tùy tiện nhận việc là kiếm lại được thôi.”
“Không biết xấu hổ, cạo lông cừu tông môn.” Từ Phàm bĩu môi nói.
Nghe được lời này, Nhị Thiết ngượng ngùng hành lễ cáo lui.
“Ta cảm thấy Nhân tộc các ngươi quả thật là đoạt tạo hóa của Hỗn Độn.”
“Tùy tiện là có thể nhiều ra một vị Hồng Mông Luyện Khí sư.” Nước miếng của Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang suýt nữa chảy ra.
“Trong Đế quốc Thánh Quang, cũng không phải là không có chủng tộc am hiểu luyện chế linh bảo, nhưng Luyện Khí sư cấp Huyền Hoàng xuất hiện cho ta một đống lớn, Luyện Khí sư Hồng Mông chí bảo, vô số kỷ nguyên qua lại chưa xuất hiện cho ta một người.”
“Bây giờ Nhân tộc hẳn là có mấy Hồng Mông Luyện Khí sư rồi nhỉ?” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang hâm mộ nói.
Nghe được lời này, Từ Phàm cẩn thận tính toán, bỏ hắn và phân thân ra, dường như thật đúng là không có mấy người.
“Cũng không nhiều, Nhân tộc vùng lên vẫn chưa tới một kỷ nguyên, sao có thể so nội tình với Đế quốc Thánh Quang các ngươi.” Từ Phàm cười nói.
“Không nói nữa, ta cảm giác đại Thánh tộc thứ mười bốn của vùng Hỗn Độn, sau này nhất định là Nhân tộc các ngươi.”
Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang nói đến đây bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó thần bí nói với Từ Phàm: “Dựa theo tính cách của lão Thương, nhất định đã từng tìm ngươi, ta biết hắn có biện pháp để danh ngạch rơi trên người Nhân tộc các ngươi.”
“Nói ta nghe, các ngươi muốn danh ngạch thì đã trả ra đại giới gì?” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang cực kỳ nhiều chuyện hỏi.
“Không có chuyện này.” Từ Phàm lắc đầu nói.
Từ Phàm không tin một ông tám có thể giữ được bí mật.
s
“Ta hiểu, dựa theo tính cách của lão Thương, nhất định là liên minh với các ngươi, sau đó lại thêm năm, sáu, bảy, tám món thần vật chí cao.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang nhìn Từ Phàm nói.
“Nếu tính như vậy, thật ra thì còn rất có lời.” Từ Phàm bình tĩnh nói.
“Không sao, có hay không cũng không sao cả.”
“Ngày sau nếu có cơ hội, lúc loại danh ngạch này xuất hiện, ta sẽ xuất thủ giúp Nhân tộc các ngươi cướp lấy.”
“Đến lúc đó, Nhân tộc, Thiên Thương, Thánh Quang, Linh Hi, bốn phương hợp nhất cùng nhau, nhất định có thể xưng bá vùng Hỗn Độn này.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang hào khí nói.
“Lão Quang, ta thấy ngươi không có chút tâm tư độc chiếm nào nha.” Từ Phàm đột nhiên nở nụ cười.
“Muốn tâm tư tranh bá này làm gì, nhận rõ chính mình là quan trọng nhất.”
“Ở trong vùng Hỗn Độn này ta đã sớm nhìn rõ, hai bên Thần Ma và sinh linh trong giới là cùng tồn tại, cho dù thực lực trên dưới không phải quá cân đối.”
“Nhưng cuối cùng, đều sẽ trở về đến trên cân bằng.” Dáng vẻ Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang như nhìn thấu tất cả.
“Vẫn là lão Quang ngươi nhìn thấu đáo.”
“Thấu đáo cái gì, còn không phải bởi vì thực lực bản thân không đủ mới có loại nghĩ gì này.”
“Ngươi xem Thánh chủ Minh Tộc, chỉ cần có thực lực, hắn có thể làm ra mọi chuyện.” Ánh mắt Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang phức tạp nói.
“Không nói nhiều như vậy nữa, qua một khoảng thời gian nữa đi xem náo nhiệt với ta.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang nói.
“Còn có náo nhiệt?”
“Đương nhiên là có, đến lúc đó hai bên nhất định sẽ đánh lên ở khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa.”
“Khi đó chính là lúc hai bên buông ra toàn lực.”
“Đến lúc đó xem thử át chủ bài của hai bên.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang mặt đầy mong đợi.
“Được, đến lúc đó có tin tức chính xác, cho ta biết là được.” Từ Phàm gật đầu.
Sau khi hai bên phẩm trà một hồi, Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang bèn cáo lui rời đi.
“Chủ nhân, Từ Cương ở vùng Hỗn Độn Đạo xảy ra chút vấn đề.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Vấn đề gì?”
“Ở vùng Hỗn Độn Đạo, chiến trường đấu cược nổi danh nhất, Từ Cương đánh vỡ đạo tâm đời sau của một vị Thánh chủ.”
“Thánh chủ bên đó tương đối có ý kiến, nhưng ngại tình cảm nên còn chưa xuất thủ với Từ Cương.” Bồ Đào nói.
“Đạo tâm của một Hỗn Độn Đại Thánh Nhân còn có thể bị phá vỡ?” Từ Phàm kỳ quái hỏi.
“Lúc Từ Cương chiến đấu với Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đó lần thứ sáu, sau khi nói một câu hoa hoè loè loẹt, đạo tâm của Hỗn Độn Đại Thánh Nhân liền bắt đầu tan vỡ.”
“Trong mấy trận chiến đấu sau đó, đều là bị Từ Cương dùng cùng một loại thần thuật lấy góc độ bất đồng đánh chết.”
“Cuối cùng lúc kết thúc còn nói một câu, hố kẻ ngốc đều có thể tránh được, hắn lại không tránh được.”
Nghe báo cáo từ Bồ Đào, Từ Phàm không khỏi bật cười.
“Lão Đại khi nào thì có thiên phú miệng pháo rồi, thú vị.”
“Không cần quản nhiều, Thánh chủ đó không dám xuất thủ với Từ Cương.” Từ Phàm nói.
Lúc này trong vùng Hỗn Độn Đạo.
Từ Cương có phần nghi hoặc nhìn cường giả cấp Thánh chủ trước mắt.
“Tiểu bối, giao thủ thì giao thủ, nhưng lời ngươi nói quá đáng quá rồi, làm cho nhi tử ta đạo tâm tan vỡ, ngươi nói nên làm sao đây!” Uy áp to lớn thi triển đến trên người Từ Cương.
“Giết chết ta đi, một Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, được nuông chiều đến mức nào, có thể bị mấy câu nói làm vỡ đạo tâm.”
“Lại nói nếu thật sự muốn che chở nhi tử của ngươi, trước khi đánh ngươi nên nói với ta một tiếng, nể mặt tiền bối, ta sẽ xem xét chuyện thất thủ thua quý công tử.”
“Bây giờ, đạo tâm của quý công tử tan vỡ, nếu tiền bối thật sự muốn nói làm sao đây, một tay đập chết ta là được.” Từ Cương không sao cả nói.
“Tiểu bối, ngươi sẽ không sợ ta theo nhân quả của ngươi tìm đến dòng sông thời gian Hỗn Độn của ngươi, mạt sát ngươi sao!” Một lão giả thuần từ pháp tắc chí cao ngưng tụ xuất hiện trước mặt Từ Cương, ánh mắt có phần lạnh băng.
“Tiền bối có thể đi thì đi, có thể mạt sát ta, đây là số mệnh của ta.” Từ Cương híp mắt nói.
Từ Cương biết bây giờ sư phụ nhất định đã nhận được tin tức.
Nhưng hắn không muốn thêm một kẻ địch cho tông môn.
Lúc này, Từ Phàm vừa nhận được báo cáo mới từ Bồ Đào.
“Chủ nhân, cường giả Thánh chủ cảnh đó đã tìm tới Từ Cương, còn uy hiếp muốn tìm tới dòng sông thời gian Hỗn Độn mạt sát hắn.”
Nghe được lời của Bồ Đào, Từ Phàm yên lặng lấy ra quyển sổ nhỏ.
Chỉ thấy trên bìa ngoài là Thánh chủ Minh tộc, lật ra trên trang đầu tiên vẽ một tròng mắt lớn, đánh dấu như Thiên Mâu Thánh chủ.
Từ Phàm suy nghĩ một lúc, ở phía sau Thiên Mâu Thánh chủ lại thêm một trang.
“Cường giả Thánh chủ đó tên là gì?” Trong tay Từ Phàm nhiều ra một cây bút.
Ngay lúc Từ Phàm vừa dứt lời, ở Hỗn Độn Đạo nơi xa, Thánh chủ đang nhìn Từ Cương chợt rùng mình.
Gần như là trong nháy mắt, Thánh chủ đó cảnh giác lên.
Nhìn Từ Cương trước mắt, sắc mặt vừa rồi còn có phần âm lãnh đột nhiên biến thành như gió xuân.
“Tiểu hữu, vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngươi thôi.”
“Nhi tử kia của ta cực kỳ bướng bỉnh, từ nhỏ nâng niu cưng chiều, ngươi tôi luyện đạo tâm của hắn như thế, ta còn phải cảm ơn ngươi.”
“Gặp mặt chính là duyên phận, ít đồ này ngươi nhận lấy.”
Lão giả cấp Thánh chủ vung tay, lấy ra một khối thuỷ tinh pháp tắc chí cao phạm vi đường kính hai mươi trượng.
“Tiền bối, những chuyện này đều là ta nên làm, ngươi tặng ta những lễ vật này thì khách khí quá.” Từ Cương vội vàng từ chối nói.
“Không khách khí, không khách khí chút nào hết, nhiều năm như vậy ta là lần đầu gặp được người có thể quản nhi tử này của ta.”
“Sau này hai bên các ngươi nên khiêu chiến hơn, tôi luyện đạo tâm của nhi tử ta nhiều hơn.”
Thuỷ tinh pháp tắc chí cao phạm vi hai mươi trượng bị lão giả kia cưỡng ép nhét vào trong linh bảo không gian của Từ Cương.