Chương 190: Lại thấy Linh Tâm Khoáng
Chương 190: Lại thấy Linh Tâm Khoáng
Từ Phàm nhìn Lý Tinh Từ rơi vào ảo cảnh, khinh thường nói: “Dê con, dám nói giỡn với vi sư, tiểu tử ngươi còn chưa đủ trình.”
Lúc này hai phân thân đi làm bên ngoài đã trở lại, hai người đều u oán nhìn Từ Phàm.
Ban đầu đã nói là làm tám tiếng thôi.
“Trở về rồi à, mau mau trở về vị trí cũ đi.” Từ Phàm nói, ngữ khí giống hệt tra nam.
Đừng nói nhảm nữa, có giỏi thì tự mình làm đi.
Hai phân thân liếc Từ Phàm một cái, hóa thành huyền quang chui trở về trong cơ thể Từ Phàm.
Từ Phàm vội vàng ngồi xếp bằng xuống bắt đầu tiêu hóa những ảnh hưởng mà phân thân mang tới.
Một giờ sau, Từ Phàm mới chậm rãi mở mắt ra.
“Không ngờ rằng số một số hai phối hợp với nhau cũng tốt đấy, hiệu suất ít nhất phải tăng gấp đôi.”
“Xem ra giá trị của bọn họ còn có nghiền ép không gian.”
Giờ khắc này, Từ Phàm cực kỳ giống tư bản vô lương tâm.
“Bồ Đào, tình huống bên kia thế nào.”
“Trước mắt vẫn chưa phát hiện không gian dao động của trận bàn Truyền Tống Yêu tộc, đã có ba vị Trấn Thủ Sứ đã chạy tới Thiên Quyền quốc rồi.”
“Ừ, vì lý do bảo đảm, khu vực này điều động thêm 20% vệ tinh vũ khí Thiên Cơ.” Từ Phàm suy nghĩ một chút nói.
“Tuân lệnh.” Bồ Đào trả lời.
Lúc này hơn một nữa số vệ tinh vũ khí Thiên Cơ ở trên bầu trời Tiên Thành Lâm Sâm đã bắt đầu di chuyển, toán lực của Bồ Đào cũng phân phối 1% trên bầu trời Thiên Quyền quốc.
“Cảm giác Yêu tộc đã thông minh hơn rất nhiều.” Từ Phàm sờ càm nói.
“Thôi, lo lắng nhiều như vậy cũng chẳng ích gì.”
“Còn không bằng sớm ngày luyện chế ra được vệ tinh vũ khí Thiên Cơ cấp đạo khí.”
Từ Phàm vừa nói thì đã xuống tới không gian dưới đất.
Trong phòng luyện khí không gian dưới đất, Từ Phàm lấy linh khoáng Bàng Phúc đưa tới ra bắt đầu rèn luyện.
Bây giờ tài liệu của vệ tinh vũ khí Thiên Cơ cấp đạo khí vẫn chưa trọn vẹn, nhưng mà không ảnh hưởng tới việc rèn luyện linh khoáng trước.
“Cuối cùng mình vẫn phải động thủ một chút, nếu không thì hai tên phân thân kia sẽ phản kháng.”
Vốn là Từ Phàm định cho phân thân làm cái này, nhưng mà nghĩ đến gần đây bọn họ đã quá cực khổ rồi, cho nên hôm nay chỉ có thể tự mình động thủ thôi.
Tới gần trưa ngày thứ hai, trước tháp thí luyện của Ẩn Linh môn đã hội tụ nhất đại đệ tử, đều ở đây chờ trận chiến đấu sinh tồn thứ hai bắt đầu.
“Hôm nay ta nhất định phải huyết tẩy nỗi nhục lần trước.”
“Lần này đi vào ta chỉ giết con rối.”
“Tất cả con rối biết dùng pháo đều phải chết.”
Lúc này, điểm chính của tất cả đệ tử đã không phải là lấy được hạng nhất nữa, những con rối kia mới là địch nhân của bọn họ.
Từ Phàm nhìn màn hình livestream, cười nói: “Không biết lần này có tiến bộ hay không.”
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, mà giao việc cho hai phân thân kia, vì thế món ăn tinh thần của hắn lại tiêu hao không ít.
Trận đấu đã bắt đầu, lần này tất cả đệ tử đều vô cùng cẩn thận, hầu như đều phóng cảm giác lên mức cao nhất.
Lần này thời gian kiên trì rõ ràng đã lâu hơn lần trước, đáng tiếc cuối cùng vẫn không địch lại nổi quỷ kế thâm sâu kia.
“Tự xưa thâm tình không giữ được, chỉ có quỷ kế đắc nhân tâm.” 自古深情留不住, 唯有套路的人心
Từ Phàm vừa nói câu danh ngôn thiên cổ này vừa cảm thán lũ đệ tử không tiến bộ nhiều.
Lần này người thắng là Thiên Vạn Binh, đến nỗi Hùng Lực, cũng bị con rối mà hắn thao túng ném pháo ở phía xa.
Hùng Lực ra khỏi tháp thí luyện, nhìn Thiên Vạn Binh nói: “Lần này ta thua rồi.”
Mặc dù là hạng nhì, Hùng Lực cũng không ảo não lắm, chỉ cần không bị chết trong tay con rối là được rồi.
Cho dù đã từng là đệ nhất tông môn, hắn cũng phải đi đến nông nỗi này.
“Tiến bộ hơi chậm chút, nhưng mà vẫn chấp nhận được.”
“Bước tiếp theo là tăng thêm mưu kế.”
Lúc Từ Phàm đang suy nghĩ về việc thêm mưu kế, thì giọng nói của Bồ Đào vang lên.
“Chủ nhân, đã theo dõi kích hủy bốn cái trận bàn Truyền Tống của Yêu tộc.”
“Được, tiếp tục đi.” Từ Phàm nói.
Trước khi Thiên Quyền quốc vừa bị phá hủy nghiêm trọng天权国一处刚被摧毁的大坑前, một con Cự Xà ẩn thân mặt lộ vẻ không cam lòng bỏ chạy về nơi xa, nơi này có ba vị Trấn Thủ Sứ của trưởng lão hội, một Hợp Thể Kỳ như nó không phải là đối thủ.
Yêu Giới, dãy núi Vạn Trọng.
Lúc này toàn bộ căn cứ con rối không gian dưới đất đã bước đầu phát triển hoàn tất.
Một chỗ năm nghìn mét duới đất, có ba tuyến sản xuất con rối đang vận chuyển tốc độ cao, vô số linh thạch bị con rối công cụ cho vào trong tuyến sản xuất.
Năm phút một lần, thì có ba con rối tử yêu thiết đi ra từ trong tuyến sản xuất, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc khai thác.
Chỗ bảy nghìn mét dưới đất, một con rối khai thác đầu đội một quả cầu kim loại, lóe lên linh quang màu xanh, hòa sâu vào với bốn cánh tay向着四臂深处掺去.
“Không biết có thể tăng hiệu suất dò mỏ quặng lên không.” Từ Phàm vừa làm con rối vừa nói.
Lúc mà con rối khai thác đang tiến về phía trước dưới mặt đất, thì đụng phải một vách ngoài cứng rắn.
Từ Phàm đang làm con rối mà tinh thần cũng chấn động một cái.
“Lên hàng rồi!”
Vì vậy Từ Phàm bắt đầu hình thức khai thác, bắt đầu đào dọc theo cái vách ngoài đó.
Nửa giờ sau, cuối cùng Từ Phàm cũng điều khiển con rối tìm được cửa vào vách ngoài.
“Để cho ta nhìn xem bên trong có cái gì.” Từ Phàm xoa xoa tay nói.
Quả cầu trên đầu con rối khai thác, đổi thành hình thức chiếu sáng, trong nháy mắt toàn bộ không gian dưới đất sáng như ban ngày.
Từ Phàm vừa vào cửa của vách ngoài thì thấy cỗ yêu thi khổng lồ, nhìn hình dáng, giống như là một con bạch hổ.
Nhìn con bạch hổ thân dài ít nhất vạn thước, có chút khiếp sợ.
“Chưa từng nghe nói Yêu Giới có Yêu tộc hay thần thú như vậy nhỉ.” Từ Phàm nói.
Sau khi điều khiển con rối đi một vòng quanh cái con Yêu tộc không biết là phẩm loại gì này, Từ Phàm dùng Lưu Ảnh thuật ghi hình nó lại.
“Không có ngoại thương, vẻ mặt cũng là rất tự nhiên, dựa theo thời gian suy tính ra, căn mật thất này được chôn giấu ít nhất là vạn năm.”
Từ Phàm nói xong thì vén mí mắt của con kia bạch hổ kia lên, nhìn con ngươi của con cự thú này.
“Cỗ yêu thi này vẫn còn tươi phết nhỉ.” Từ Phàm nói xong còn dùng sức vỗ một cái lên cái bụng của yêu thi, thế mà vẫn còn độ co dãn.
“Chỗ này cứ để đây đã, đợi sau khi biết rõ đây là cái đồ chơi gì rồi hãy nói.”
Từ Phàm điều khiển con rối phong bế cửa vào xong, thì bắt đầu thăm dò xung quanh.
“Bồ Đào, hình dáng của con yêu thi này, chỗ ngươi có ghi chép gì không.” Từ Phàm hỏi,
“Không có, nhưng là có thể xác định là, đây chắc chắn là đại yêu có tiếng trong Yêu tộc.”
“Ở Yêu tộc những con có thể hình như này đều là đại yêu có tiếng.” Bồ Đào nói.
“Vậy ta trở về hỏi hội trưởng lão xem.”
Con rối khai thác tiếp tục dò xét dưới đất một lúc nữa xong, thì trở lại căn cứ chính, bởi vì linh thạch trong nội hạch hao hết sạch, cần phải trở về nạp năng lượng.
“Bồ Đào, báo cáo thu hoạch của những con rối do thám khác.” Từ Phàm hỏi.
“Hôm nay phát hiện một quặng mỏ Linh Tâm Khoáng nhỏ và một quặng mỏ linh thạch nhỏ.” Bồ Đào nói.
Nghe đến Linh Tâm Khoáng, hai mắt Từ Phàm sáng lên.
“Sản lượng đại khái của Linh Tâm Khoáng là bao nhiêu.” Từ Phàm hỏi.
“Dự tính có năm nghìn cân.”
“Quá tuyệt vời, năm nghìn cân Linh Tâm Khoáng này có thể luyện chế ra một ngàn con rối đặc thù Hóa Thần Kỳ.” Từ Phàm vui vẻ nói, nhiều năm như vậy, số Linh Tâm Khoáng Bàng Phúc nhận được tổng cộng mới nhiều hơn như này một chút, đều bị hắn dùng để thăng cấp cho Bồ Đào.
“Chủ nhân, có thể để cho ta một chút hay không.” Bồ Đào nói.
“Vậy thì giữ cho ngươi hai trăm năm mươi cân.”