Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191: Chúng Đệ Tử Vững Vàng Ngân Tệ稳健银币的弟子们

Chương 191: Chúng đệ tử vững vàng ngân tệ稳健银币的弟子们 Chương 191: Chúng đệ tử vững vàng ngân tệ稳健银币的弟子们

Ẩn Linh môn, tháp thí luyện, trong trò chơi chiến đấu sinh tồn.

Thiên Vạn Binh đã mai phục ở khu vực này trong thời gian rất lâu với con rối trại lính kia của hắn, bây giờ độc chướng trong toàn bộ thế giới giả định của trò chơi chiến đấu sinh tồn đã rút nhỏ lại một nửa.

“Cái tên gấu ngốc kia sao vẫn chưa đến nhỉ.” Thiên Vạn Binh cau mày nói.

Sau khi trải qua trò chơi chiến đấu sinh tồn mấy lần, Thiên Vạn Binh vô cùng hiểu, nếu như con gấu ngốc kia không bị đào thải trước, thì đến lúc đánh trận chung kết cuối cùng, người bị chết đầu tiên nhất định là hắn.

“Sớm biết thế, ban đầu đã đánh một trận đường đường chính chính với ngươi rồi.”

“Không ngờ chiến lực đứng đầu Ẩn Linh môn tương lai, lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, không phải ta chỉ lấy pháo nổ ngươi mấy lần thôi sao, đến nỗi phải đối phó với ta như vậy không.”

Thiên Vạn Binh vừa nói quay đầu nhìn pháo Băng Tinh sau lưng mình, hắn đã phải trả giá bằng ba con rối Trúc Cơ Kỳ nguyên thủy mới có được.

Mặc dù dùng pháo để thắng thì có chút không anh hùng, nhưng mà sau cái lần đầu tiên Thiên Vạn Binh dùng pháo nổ Hùng Lực thành một đống bã, hắn không khỏi cảm thán, khoái khoái!

Thiên Vạn Binh nhìn về chùm sáng linh lực mạnh mẽ ở phía trước, chứng tỏ nơi này có pháp bảo khá quan trọng trong thế giới trò chơi chiến đấu sinh tồn hoặc là linh đan có thể khôi phục toàn diện.

Cho dù là cái nào đi nữa, thì cũng có tác dụng vô cùng quan trọng trong trận chung kết cuối cùng.

Mà thứ quan trọng như vậy, cũng chỉ có mấy đệ tử có tu vi cao nhất trong số tham gia trò chơi mới dám đến lấy.

Thế giới trò chơi chiến đấu sinh tồn có một định luật bất di bất dịch, bảo vật càng quan trọng thì mạo hiểm lại càng lớn.

Nguy hiểm xuất hiện bằng phương thức ngươi không ngờ tới, lần nào cũng làm ngươi không kịp đề phòng.

“Nếu như Hùng Lực không tới, ta rất muốn đi xem đó là bảo vật gì.”

“Nếu là một món bảo khí đỉnh cấp thì không còn gì tốt hơn.”

“Nhưng mà không thể manh động, lần này khó khăn lắm mới lấy được pháo Băng Tinh lúc đầu trò chơi, đến cuối cùng nhất định có thể được hạng ba trở lên.”

“Nếu có thể xử lý Hùng Lực trước thời hạn, vậy thì khả năng đạt hạng nhất là 50%.”

“Như vậy ước mơ con rối trại lính lớn của ta lại gần thêm một bước rồi.” Thiên Vạn Binh nói.

Từ sau khi hắn nhìn thấy một kiện tinh phẩm bảo khí cấp ba con rối trại lính trong bảo khố, ngay lập tức hắn đã thích kiện bảo khí này.

Bởi vì món bảo khí cấp ba con rối trại lính kia có thể giúp hắn gọi ra hai trăm con rối, hơn nữa con rối trại lính kia còn có chức năng tu bổ đơn giản, chỉ cần không phải là thiếu linh kiện, con rối sẽ tự động hồi phục như cũ trong trại lính.

Nghe nói đây là bảo khí mà Đại trưởng lão tiện tay luyện chế ra cho mình, đặt ở trong bảo khố, đợi mình đi đổi.

Chỉ là một vạn điểm thưởng thì quả thật là quá nhiều, thế nhưng hắn lại nhìn thấy hy vọng trong trò chơi chiến đấu sinh tồn, bây giờ hắn đã có hơn bốn ngàn điểm thưởng rồi, chỉ cần lần nào cũng có được thứ hạng cao trong trò chơi chiến đấu sinh tồn, vậy thì có thể nhanh chóng gom đủ được một vạn điểm thưởng.

Thiên Vạn Binh kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài chùm ánh sáng linh lực, con rối ở đằng sau lưng lại càng không thở hổn hển chút nào.

Ở trong trò chơi chiến đấu sinh tồn, hắn lĩnh ngộ được một đạo lý vô cùng quan trọng, đó chính là ở nhứng nơi nguy hiểm không có chuyện gì thì đừng có mà đi lung tung, trừ khi ở nơi này thực lực của ngươi là vô địch.

Với cả lúc đang ẩn núp, cho dù núi Thái Sơn có đổ xuống cũng không được biến sắc.

Trong mấy lần trò chơi, nếu như lúc đầu hắn không gặp được Hùng Lực, lúc trận chung kết cuối cùng, xuất hiện muộn một chút, vậy thứ hạng của hắn thường là đều trên hạng năm.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Thiên Vạn Binh đợi đến khi một vị đệ tử kiếm tu xuất hiện.

“Hạng Sơ Đông, kiếm tu, khinh thường.”

“Thận trọng chút, trêu chọc kiếm tu, cẩn thận bị đâm sau lưng đấy.” Thiên Vạn Binh nói.

Cách đó không xa, Hạng Sơ Đông nghi hoặc nhìn trụ linh quang chói mắt phía trước.

“Đây chắc không phải là bẫy nhỉ.” Hạng Sơ Đông liếm liếm môi nói, trong mấy lần chơi trước, hắn đã phải ăn rất nhiều thua thiệt.

Hạng Sơ Đông cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh một chút, sau đó cũng tìm một chỗ ẩn núp.

Cái vị trí có trụ linh quang rõ ràng như thế này, nếu như không có ai mai phục, hắn dám ăn đất ở đây luôn.

Thiên Vạn Binh nhìn Hạng Sơ Đông đang ẩn núp, thầm mắng một tiếng lão ngân tệ老银币, sau đó tiếp tục ngồi xổm, cũng chỉnh lại phương vị của pháo Băng Tinh một chút, đảm bảo rằng sau khi đánh gục được Hùng Lực, thì có thể nhanh chóng đánh bại hắn.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng Thiên Vạn Binh cũng nhìn thấy bóng dáng của Hùng Lực.

Ngay lập tức tim Thiên Vạn Binh đập nhanh, chỉ cần có thể nổ được tên gấu ngốc này thì hắn sẽ có cơ hội dành được hạng nhất.

Dưới sự thao túng của con rối, họng đại bác của pháo Băng Tinh từ từ thay đổi phương hướng, phong bế vị trí phía trước của Hùng Lực.

Lúc này đồng thời, ở khu vực phụ cận Thiên Vạn Binh, cùng lúc đó có ba chỗ cũng xảy ra dị động, dường như đều có ý muốn xuất thủ.

Trong trò chơi chiến đấu sinh tồn, thường đều là chiến đấu đơn lẻ, nhưng chỉ cần là chiến trường có sự xuất hiện của Hùng Lực, vậy trong nháy mắt tất cả các đệ tử đều hợp lực chống lại Hùng Lực.

Bởi vì nếu để cho Hùng Lực cùng tham dự chiến đấu, mọi người không liên hiệp, vậy thì ai cũng không có khả năng lấy được vị trí đầu tiên, đây là nhận thức chung của tất cả các đệ tử dự thi.

Lúc này toàn thân Hùng Lực bị cương khí bao phủ, ngũ hành luyện thể quyết vận chuyển tới trình độ cao nhất, chỉ vì phòng ngừa nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ vô địch ngang dọc khi lần đầu tham gia trò chơi chiến đấu sinh tồn kia nữa.

Nhìn trụ linh quang cách đó không xa, hắn nhíu mày một cái, vẻ mặt có chút xoắn xuýt.

Vị trí rõ ràng như vậy, nếu như nói không có mai phục, thì đến kẻ ngốc cũng không tin, nhưng điều để cho Hùng Lực xoắn xuýt là không biết trong này có ai đang đặt pháo chờ hắn không.

“Có cược không.” Hùng Lực tự nói một mình, nếu như trong tay mình có thêm một món pháp bảo nữa, vào trận chung kết phía sau khi đối diện với đám người vây công, hắn có lòng tin chiến được đến cuối cùng, điều kiện tiên quyết là không có pháo oanh hắn.

Hắn đã nghiên cứu qua, ở trong trò chơi chiến đấu sinh tồn, lúc bắt đầu cả trò chơi nhiều lắm cũng chỉ có một quả pháo, hơn nữa còn có đông đảo con rối bảo vệ, người bình thường sẽ không đâm đầu vào rủi ro này, dẫu sao thì có khả năng bị pháo oanh.

Suy nghĩ đến đây, Hùng Lực cắn răng, trừ cái tiểu tử Thiên Vạn Binh kia, từ sau một lần mình bị hắn nổ pháo loại ra kia, tiểu tử kia đã mở ra thuộc tính kỳ quái, vừa vào trò chơi chiến đấu sinh tồn, trước tiên là đi thu pháo vào tay, sau đó thì tìm một chỗ mai phục mình.

Bây giờ Hùng Lực dám xác định, phía trước trăm phần trăm có mai phục, phân nửa là Thiên Vạn Binh đang đặt pháo ở đó chờ mình mắc câu.

“Dê con, ta không chơi với ngươi đâu.”

Hùng Lực nói xong liền lấy ra một tấm ẩn thân phù vừa mới lấy được dán lên người mình.

“Mẹ nó, lần này phiền toái rồi, Hùng Lực gặp được tẩu ổn kiện lưu走稳健流.” Một thanh âm cách Thiên Vạn Binh không xa vang lên.

“Haiz, lần này hạng nhất chắc là Hùng Lực rồi.”

“Thiên sư huynh ở đây không.” Một cái âm thanh vang lên.

“Có.” Thiên Vạn Binh có chút thất vọng nói.

“Lần này ngươi có pháo không.” Cái âm thanh kia hỏi.

“Không có.” Buồn cười thật, ta sao có thể lộ át chủ bài cho ngươi được.

“Ha ha.”

Sau đó những người mai phục ở đây cũng rối rít rời đi, bắt đầu tiếp tục vơ vét những vật liệu xung quanh.

Đến nổi pháp bảo linh đan dưới trụ linh quang kia cũng không ai thèm đi lấy.

Những bảo vật cấp bậc như vậy, không ai chắc có thể lấy được trăm phần trăm, trừ cái tên biến thái Hùng Lực kia ra.

Năm giờ sau, vòng chung kết.

Lúc này chỉ còn lại ba mươi vị đệ tử, tất cả đều núp ở những vị trí khác nhau chờ người khác ra sân.

Hùng Lực ẩn núp trong một bụi cỏ, lẳng lặng nhìn về phía trước.

Hắn biết đám người kia đang chờ mình xuất hiện, đây cũng là dấu hiệu bắt đầu mấy trận chung kết trước kia.

Bình thường đều có hai kết quả, nếu không phải là một mình hắn chiến với đám người kia đến cuối cùng, thì cũng là bản thân bị đào thải, những người còn lại chiến đấu đơn lẻ.

“Lần này, ta muốn chơi theo cách khác.”

Trên mặt Hùng Lực lộ ra nụ cười hờ hững, hắn muốn nhìn xem, nếu như hắn không xuất hiện thì sẽ xảy ra điều gì.

Từ Phàm đang xem livestream thì nhìn thấy cảnh này: “Rất tốt, đã có mùi vị kia rồi.”

Sau khi trải nghiệm trò chơi chiến đấu sinh tồn một thời gian, hắn phát hiện tất cả đệ tử đều đang tiến bộ nhanh chóng, mặc dù chiến lực tu vi không tăng lên bao nhiêu, nhưng mà cẩn thận dè dặt, bản lĩnh âm nhân thì tăng rất nhanh.

“Sư phụ, cái trò chơi này sẽ không dạy hư các đệ tử chứ.” Từ Nguyệt Tiên nói.

“Chính trực, vô tư, dũng cảm, trước nay chưa từng có, có thể mài ra ăn ở giới Tu Tiên này không.” Từ Phàm hỏi.

“Có thể bảo vệ cái mạng nhỏ đã là tốt lắm rồi.” Từ Nguyệt Tiên nói theo bản năng.

“Như vậy, có thể sống sót ở giới Tu Tiên không.” Từ Phàm chỉ vào màn hình livestream nói.

“Hẳn có thể sống rất dễ chịu.” Từ Nguyệt Tiên đã hiểu ý của Từ Phàm.

“Những đệ tử này, rồi sẽ có lúc phải ra ngoài giới Tu Tiên xông xáo một phen, ta cũng không muốn những đệ tử mà ta cực khổ lựa chọn, vừa ra giới Tu Tiên đã bị những thủ đoạn đê hèn làm hại.”

“Cho nên thà như vậy, còn không bằng dùng loại phương thức này để nhắc nhở bọn chúng biết giới Tu Tiên hiểm ác thế nào.” Từ Phàm nói.

“Vậy sao lúc đầu ngươi không để cho ta biết chứ.” Từ Nguyệt Tiên hỏi.

Từ Phàm liếc Từ Nguyệt Tiên một cái, chậm rãi nói: “Tính tình của ngươi trời sinh đã hợp với cái giới Tu Tiên này, ngươi nghĩ xem trừ cái lần ngươi bị tu sĩ Luyện Hư Kỳ mai phục ra, thì có lần nào ngươi phải chịu thiệt thòi không.”

Từ Nguyệt Tiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ha ha, trước kia không chú ý, hình như là như vậy thật.”

“Còn nữa, cái pháp thuật thần thông mà ta dạy ngươi.”

“Những thứ này đều có thể làm ngươi tương đối an toàn trong giới Tu Tiên.” Từ Phàm nói.

“Đại ca ngươi, Tam sư đệ, Tứ sư đệ ngươi.”

“Thủ đoạn bảo vệ tính mạng của bọn họ yếu, nhưng sư phụ đã bỏ ra một nửa thời gian để các ngươi hoàn thiện bản lĩnh chạy trốn, đều là muốn các ngươi có thể tự bảo vệ mình trong giới Tu Tiên.”

“Ân của sư phụ, đồ nhi sẽ phụng dưỡng ngươi cả đời.” Từ Nguyệt Tiên cảm kích nói.

“Thay từ ngữ nào mới mẻ hơn đi, cái này nghe ngán rồi.” Từ Phàm vừa xem livestream vừa dương dương tự đắc nói.

“...” Từ Nguyệt Tiên phát hiện sư phụ mình càng ngày càng khó chiều rồi.

Trong màn hình livestream, đã có người không chịu được, bắt đầu tìm những người còn lại quyết đấu.

Sau đó trận chung kết chính thức bắt đầu, trong nháy mắt toàn bộ trận chung kết sôi trào lên.

Pháp thuật, ảo thuật, kiếm trận, con rối, bùa chú, ngự thú các loại thủ đoạn đều rối rít xuất hiện.

Hai vị xây dựng lưu phái rất gây sự chú ý của mọi người, bọn họ nhanh chóng dùng vật liệu vơ vét được kiến tạo năm cái tháp phòng ngự ngũ hành bảo vệ bọn họ ở giữa, ai tới công kích bọn họ thì phải đối mặt với công kích của năm cái tháp phòng ngự.

“Nhân tài của tông môn cũng nhiều nhỉ, cái này hẳn gọi là lưu phía kiến trường?” Từ Phàm khá hứng thú nhìn năm cái tháp phòng ngự kia nói.
Bình Luận (0)
Comment