Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211: Chưởng Thiên Châu

Chương 211: Chưởng Thiên Châu Chương 211: Chưởng Thiên Châu

Kiếm Vương tông.

“Diệp đại ca, đây là sáu bảo khí linh kiếm ngũ giai mà ta luyện chế gần đây.” Một thanh niên thật thà gãi đầu nói.

“Sư đệ, ngươi đã vất vả rồi.” Diệp Tiêu Dao mỉm cười nói, sau đó lấy một khối Ngọc Điệp ra đưa cho thiếu niên thật thà kia.

“Đây là khối Ngọc Điệp mà ta lấy được trong di tích. Trên đó là một số kinh nghiệm và thần thông về cách luyện khí.”

“Ta không có thiên phú luyện khí, cho nên ta đưa nó cho ngươi, chúc sư đệ mau chóng thăng cấp Luyện Khí Tông sư.” Diệp Tiêu Dao nói, hắn cảm thấy mình rất may mắn khi quen biết được vị tiểu sư đệ luyện khí thiên tài này, nếu không thì đi đâu để tìm bảo khí linh kiếm ngũ giai hời như vậy.

“Đa tạ Diệp đại ca.” Thanh niên thật thà nhận Ngọc Điệp của Diệp Tiêu Dao.

“Lần trước Diệp đại ca đưa cho ta Thiên Viêm Linh Thiết, nó vẫn còn có thể luyện chế thêm 14 bảo khí linh kiếm Thiên Viêm ngũ giai nữa.”

“Diệp đại ca, sau ba tháng thì ngươi có thể qua đây lấy nó.” Thanh niên thật thà cười nói.

“Sư đệ, ngươi vất vả rồi.” Diệp Tiêu Dao cảm kích nói.

“Diệp đại ca, ngươi đừng khách sáo như vậy. Trước đó ngươi đã cứu mạng ta, sau đó lại cho ta biết rất nhiều bí mật bất truyền về luyện khí, ngươi đối xử với ta như người thân vậy.”

“Dù ta có luyện chế pháp bảo đến chết vì Diệp đại ca thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”

“Gì mà chết với không chết chứ, sau này ta còn cần ngươi luyện chế tiên khí cho ta đấy.” Diệp Tiêu Dao vừa cười vừa nói.

“Diệp đại ca, ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ có ngày ta luyện chế ra tiên khí cho Diệp đại ca.” Thanh niên thật thà nghiêm túc nói.

“Được rồi, ta sẽ đợi.” Diệp Tiêu Dao cười nói.

Trong động phủ của Diệp Tiêu Dao, hắn trịnh trọng đặt sáu bảo khí linh kiếm ngũ giai vào trong hộp kiếm Càn Khôn.

“Tiểu tử, đã đến lúc ngươi nên đổi hộp kiếm bảo khí rồi đấy.” Lão Khiếm ở trong lòng Diệp Tiêu Dao nhắc nhở.

“Hầy, Luyện Khí Tông sư hoàn toàn không muốn luyện chế bảo khí cấp thấp như thế này.”

“Còn Luyện Khí Đại sư cao thâm thì, bọn họ chẳng thể luyện chế tới danh sách mà họ có trong tay nữa là.”

“Còn Tiểu Vân, hắn vừa mới luyện chế được bảo khí linh kiếm ngũ giai, những cái khác thì thôi khỏi nói.”

“Không nghi ngờ gì nữa, muốn tìm một Luyện Khí Đại sư luyện chế hộp kiếm chất lượng cao như vậy càng khó hơn.”

Diệp Tiêu Dao thở dài nói, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến người huynh đệ tốt của mình ở Khuyết Thiên Môn.

“Không biết bây giờ Tiểu Phàm thế nào rồi.” Diệp Tiêu Dao nói.

“Ngươi đừng cứ lo cho hắn làm gì, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là tốt hơn ngươi, nói không chừng bây giờ hắn đã thành Luyện Khí Tông sư rồi.” Lão Kiếm nói ở trong lòng Diệp Tiêu Dao.

“Chắc vậy.”

Lúc này, pháp khí truyền tin của Diệp Tiêu Dao vang lên.

“Cuộc thi đấu chiến lực thiên kiêu đại lục trung tâm do Thiên Luyện Tông chủ trì, cái tên ở vị trí thứ nhất sẽ có phần thưởng là đạo khí.” Diệp Tiêu Dao nhìn thông tin trên pháp khí truyền tin rồi nói.

“Tìm cách tham gia đi, chiến lực của ngươi vẫn còn tốt ở Hóa Thần Kỳ, ta chiếm vị trí thứ nhất không phải là vấn đề nữa rồi.” Lão Kiếm nói.

“Lão Kiếm, ngươi phải hiểu rõ là, đến lúc đó, những tài năng hàng đầu của toàn bộ đại lục trung tâm sẽ đến tham gia trận đấu này.”

“Phải tự biết mình, chưa nói đến top 100, thậm chí top 1000 cũng không có phần của ta.” Diệp Tiêu Dao lắc đầu nói.

“Chẳng phải ngươi còn có ta sao?”

“Trong lúc chiến đấu, có ta ở bên cạnh nhắc nhở ngươi, ngươi lọt vào top 100 cũng không thành vấn đề.”

“Sau đó nếu gặp người ngươi đánh không lại, ta sẽ chiến đấu thay ngươi, giúp ngươi có được vị trí thứ nhất cũng không thành vấn đề.” Lão Kiếm nói.

“Ngươi chiến đấu thay ta?” Diệp Tiêu Dao cau mày nói.

“Sao nhiều năm rồi mà ngươi vẫn không yên tâm về ta vậy hả?” Giọng Lão Kiếm có chút buồn bã.

“Nếu ta muốn giành lấy, thì còn đợi tới bây giờ à.”

“Cái ta lo lắng không phải cái này, mà là chuyện sau khi giành vị trí hạng nhất kìa.” Diệp Tiêu Dao nói, nếu giành được vị trí thứ nhất, phía sau sẽ có nhiều chuyện hơn.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, sau khi đoạt vị trí thứ nhất, ngươi sẽ lợi dụng con đường của hội trưởng lão tiến vào Yêu giới, ở Yêu giới vơ vét 100 năm rồi hãy nói tiếp.”

“Đến lúc đó, khi hai giới giao tranh, ai còn nhớ đến ngươi đâu.” Lão Liếm coi nhẹ nói.

“Bây giờ ta phải đi tìm chưởng môn để xin một chân.” Diệp Tiêu Dao nói xong thì hóa thành kiếm khí độn quang bay về chủ phong Kiếm Vương Tông.

Ở Thiên Luyện tiên thành, Từ Cương đưa Từ Linh Đài, Hùng Lực, Hạng Vân và Chu Đồng đi ra trung tâm Truyền Tống Trận của Thiên Luyện tiên thành.

Chu Đồng là cái tên đại bỉ thứ hai của tông môn Ẩn Linh Môn, đệ tử của trường phái ảo thuật, được xem như là người kế tục của Lý Tinh Từ, mặc dù Lý Tinh Từ không dạy dỗ bao nhiêu.

Ngay khi năm người vừa ra trung tâm Truyền Tống Trận, họ đã nhìn thấy Huyễn Tâm tháp ở đằng xa.

“Đó là Huyễn Tâm tháp sao? Có phải giống với tháp thí luyện của tông môn chúng ta không?” Từ Linh Đài nhìn Huyễn Tâm tháp ở phía xa.

“Cô Cô của ngươi đã từng đến nơi này. Huyễn Tâm tháp này là một đạo khí đỉnh cấp, cũng được xem như pháp bảo để tu luyện.”

“Nghe nói nó có thể mô phỏng nhiều hoàn cảnh tu luyện và kẻ địch ở chiến trường.”

“Điều khác biệt duy nhất là mô phỏng ở trong tháp đều rất thật.” Từ Cương nói.

“Ồ, ta hiểu rồi, một lúc nữa chúng ta đi xem đi.” Từ Linh Đài nói, bọn người Hùng Lực bên cạnh hắn cũng lộ ra ánh mắt mong đợi.

Từ Cương liếc nhìn mặt trời giữa trưa, sau đó hắn dùng pháp khí truyền tin gọi cho chủ quản của thương hội Ẩn Linh ở Thiên Luyện tiên thành.

Thương hội Ẩn Linh có chi nhánh tại một số tiên thành nổi tiếng ở đại lục trung tâm, mục đích là để có được giá thị trường và tin tức kinh doanh mới nhất.

“Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ta sẽ dẫn các ngươi đi xem bên trong, ta cũng có chút tò mò.” Từ Cương cười nói.

“Hay quá.”

Ngay khi Từ Linh Đài vừa nói xong, một tu sĩ Kim Đan ăn mặc như một thương nhân đi đến chỗ bọn họ.

“Tiền bối, hội trưởng Bàng đã dặn dò ta, phòng và tửu lâu cho buổi tối đã được sắp xếp xong cả rồi.”

“Tiền bối đi theo ta.”

Tu sĩ Kim Đan ăn mặc như thương nhân đưa Từ Cương và năm người đến một tửu lâu.

“Đây là tửu lâu nổi tiếng nhất ở Thiên Luyện tiên thành. Rượu và thức ăn đều do một đạo khí tên là Thiên Thực Lô làm ra. Hương vị tuyệt đối là hạng nhất.”

Tu sĩ Kim Đan nói xong thì đưa năm người đến ghế lô ở tầng giữa, đặt một bàn tiệc Thiên Bảo, nhân tiện giới thiệu cho năm người về Thiên Luyện tiên thành.

Mọi người nghe xong đều thầm kinh ngạc, không ngờ toàn bộ Thiên Luyện tiên thành đều là Chuẩn Tiên khí.

“Nói thế thì bây giờ chúng ta đang ở trên một Tiên khí?” Từ Cương hỏi.

“Đúng vậy, không chỉ vậy, chỉ riêng trong Thiên Luyện tiên thành này đã có hơn 20 đạo khí cỡ lớn, bao gồm cả Huyễn Tâm tháp.” chủ quản thương hội Ẩn Linh nói.

Đúng lúc này, một giọng nói xa xăm truyền đến.

“Thánh nữ Bách Nguyên muốn nhìn thấy cảnh tuyết rơi, thưởng 100.000 linh thạch thượng phẩm cho tứ quý khí linh và thưởng thức tuyết rơi trong mười ngày ở Thiên Luyện tiên thành.”

Người đó vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, tuyết cũng bắt đầu rơi trên bầu trời.

Năm người nhìn bầu trời bên ngoài đột ngột thay đổi, bọn họ đều có chút sửng sốt.

“Đây là một đạo khí khác ở Thiên Luyện tiên thành, Chưởng Thiên Châu, có thể điều khiển thời tiết trong bán kính rất xa.” Chủ quản của thương hội Ẩn Linh nói như đã thành thói quen.

“Lợi hại!.” Năm người lẩm bẩm nói.

“Mỗi đạo khí cỡ lớn ở Thiên Luyện tiên thành đều có những nét độc đáo riêng. Tiền bối và các thiên kiêu ở Thiên Luyện tiên thành một thời gian thì sẽ biết cả thôi.” Chủ quản của thương hội Ẩn Linh cười nói.

Từ Cương gật đầu, tỏ vẻ rằng mình đã biết.

Những gã sai vặt bên ngoài bắt đầu dọn món ăn, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Đúng lúc này, một con thú nhỏ màu trắng như tuyết bay vào từ cửa sổ ghê lô và bắt đầu quay xung quanh Từ Cương, nó vừa bay quanh vừa mùi hương trên người Từ Cương.

“Trên người ngươi có mùi quen thuộc.” Giọng nói của thú nhỏ giống như đứa trẻ ba tuổi, là giọng sữa.

“Ngươi là.” Từ Cương nhìn thú nhỏ vây quanh mình, hắn nghi ngờ nói.

“Đây là khí linh của Chưởng Thiên Châu mà ta vừa nói lúc nãy.” Chủ quản của thương hội Ẩn Linh nhìn thú nhỏ đang quay xung quanh Từ Cương và nói với vẻ kinh ngạc.

Tất cả những ai sống lâu năm ở Thiên Luyện tiên thành đều biết khí linh của Chưởng Thiên Châu, bởi vì khí linh này là một tên quỷ gây sự, giống như một đứa bé bướng bỉnh và thường thích trêu chọc người khác.

“Mùi trên người của ngươi còn nồng hơn của nữ nhân đó.”

“Nhà ngươi cũng có một khí linh đáng yêu như ta sao?” Thú nhỏ trắng như tuyết đậu trên vai Từ Cương hỏi.

Nghe thú nhỏ nói, thứ đầu tiên Từ Cương nhớ đến là Bồ Đào.

Đúng lúc này, một giọng nói quái lạ truyền đến.

Thú nhỏ nhìn thoáng qua Từ Cương rồi nói: “Lần sau ta tìm ngươi chơi cùng nhé.”

Nó nói xong thì bay ra ngoài cửa sổ.

“Cha, thú nhỏ đó có liên quan gì đến Bồ Đào của tông môn chúng ta không?” Từ Linh Đài truyền âm nói.

“Hình như là vậy, khi nào trở về ta sẽ nói với sư phụ ngươi.”

Vì mọi người đều muốn đến Huyễn Tâm tháp nên bọn họ ăn rất nhanh, không mất nhiều thời gian thì bàn thức ăn đã sạch sẽ.

Bên ngoài tửu lâu, chủ quản của thương hội Ẩn Linh đã gọi một chiếc xe thú đến đây.

“Đây là xe thú của Thiên Luyện tiên thành, phu xe đánh xe đều là người phàm lớn lên ở Thiên Luyện tiên thành.”

“Bọn họ rất quen với Thiên Luyện tiên thành, các ngươi đi đâu thì đi với hắn là được.” Chủ quản thương hội Ẩn Linh nói.

“Được rồi, ngươi bận thì cứ đi đi.” Từ Cương nói, hắn có thể nhìn ra chủ quản này có chuyện cần giải quyết.

“Đa tạ tiền bối lượng thứ cho ta không thể đi cùng.”

Chủ quản thương hội Ẩn Linh nói xong thì gọi một chiếc xe thú vừa đi ngang qua, hắn ngồi lên xe rồi đi xa.

“Năm vị tiên trưởng muốn đi đâu, ta sẽ đưa các ngươi đến đó.” Phu xe xe thú nói.

“Huyễn Tâm tháp.”

Sau khi năm người lên xe, Từ Linh Đài sốt ruột nói.
Bình Luận (0)
Comment