Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236: Thần Thông Luyện Thể Của Hùng Lực

Chương 236: Thần thông Luyện Thể của Hùng Lực Chương 236: Thần thông Luyện Thể của Hùng Lực



“Ha ha, ngươi quá lời rồi, vi sư nào dám sánh vai với thiên địa.” Từ Phàm cười nói, quả nhiên những người đã ra xã hội đều biết nói lời dễ nghe.

Trong lòng Lý Huyền Đạo vui mừng, cảm giác như tìm được chỗ dựa mà đi đường tắt.

“Lấy tư chất của sư phụ, tương lai nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương của thế giới Đại Thiên.” Lý Huyền Đạo tiếp tục nói.

Từ Phàm phất tay một cái tỏ ý không cần nói gì nữa, chuyện sau khi thành tiên này, cũng không biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa.

“Đúng rồi, không phải ngươi nói khi đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, thì sẽ dâng ý chí tiên văn lên à.” Từ Phàm vẫn nhớ chuyện này.

“Đúng vậy, đợi đến khi ta đến Nguyên Anh Hậu Kỳ, ta sẽ giao toàn bộ cảm ngộ và ý chí tiên văn mình biết cho sư phụ.” Lý Huyền Đạo thành khẩn nói, những chuyện đã đồng ý với chỗ dựa, thì nhất định phải làm thật tốt.

“Ngươi muốn đưa tất cả tiên văn cho ta sao, ngươi không tính đi trên con đường Luyện Khí à.” Từ Phàm hỏi.

Trong Tu Tiên giới, một Luyện Khí Sư có thể truyền tất cả phù văn và ý chí tiên văn mà mình lĩnh ngộ được cho người khác, hậu quả là chính mình sẽ hoàn toàn quên sạch những phù văn và ý chí tiên văn đó.

“Đời này, ta không có ý định đi theo con đường Luyện Khí, tất cả tiên văn đã học đã trải qua mười mấy kiếp luân hồi chuyển thế này, những ý chí tiên văn và cảm ngộ này bắt đầu từ từ trở nên ảm đạm.”

“Nếu như không truyền cho sư phụ, nói không chừng đời tiếp theo sẽ hoàn toàn tiêu tán.” Lý Huyền Đạo đã căn cứ theo nguyên tắc không lãng phí.

“Kiếp trước ngươi là Luyện Khí Sư cấp bậc nào.” Từ Phàm tò mò hỏi.

“Luyện Khí Tông Sư, suốt cả một đời, chỉ luyện chế mấy món đạo khí cao cấp, một đời đó, cũng coi như là trôi qua khá an nhàn.” Lý Huyền Đạo tựa như đang lâm vào hồi ức.

“Người có tay nghề mà, đi đến đâu cũng sẽ được ngưỡng mộ.” Từ Phàm cười nói, điều này làm cho hắn càng thêm kiên định với lựa chọn ban đầu của mình.

“Sư phụ nói đúng.” Lý Huyền Đạo cười nói.

“Sư phụ, sau khi ta thăng cấp lên Nguyên Anh Kỳ dâng tiên văn lên, có thể sẽ phải ra ngoài một khoảng thời gian, chắc là cần phải tầm một trăm năm.” Lý Huyền Đạo thỉnh cầu nói.

“Đi đi, đi đi, đến lúc đó có trở về hay không thì nói một câu là được.” Từ Phàm không để ý nói.

“Cảm ơn sư phụ ân chuẩn.”

Trong lòng Lý Huyền Đạo hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút không tự nhiên, nguyên nhân thở phào một hơi là chuyện quan trọng nhất mà hôm nay tới chỗ sư phụ nói chuyện cũng đã nói xong.

Còn chuyện không được tự nhiên, đó là mình cũng không nói ra nguyên nhân, những chuyện phía sau cũng không dễ làm.

“Sư phụ cũng không hỏi ta đi làm cái gì à.” Lý Huyền Đạo thử dò xét hỏi, ngươi phải để ta nói nguyên nhân ra chứ.

“Từ trước đến nay ta cũng không hỏi những chuyện đồ đệ phải làm, chỉ cần không thương thiên hại lý là được.”

“Tư chất đời này của ta quá kém, cần mấy món thiên địa linh bảo để đúc lại tư chất, trọng tu tán công.”

“Ta đã có manh mối của mấy món thiên địa trọng bảo kia rồi, bây giờ cần phải tốn thời gian đi tìm.” Lý Huyền Đạo nói.

“À, ta biết rồi.” Từ Phàm gật đầu nói.

“Ngươi cần cái gì, thì nói với Bồ Đào một tiếng, chỗ chúng ta bên này cũng tìm giúp ngươi, nếu như ở đây có tin tức thì cũng sẽ thông báo với ngươi đầu tiên.” Từ Phàm nói.

“Cảm ơn sư phụ.”

“Được rồi, chuyện gì cần nói thì cũng đã nói rồi, nếu còn nói nữa thì ngươi sẽ đột phá Nguyên Anh Kỳ luôn đấy.” Từ Phàm nhìn Lý Huyền Đạo như muốn tràn linh lực ra nói.

“Không có chuyện gì nữa, đồ nhi cáo lui.”

Từ Phàm phất tay một cái, tỏ ý lui xuống đi, lại bắt đầu thời gian thả câu cá mặn.

“Lại làm cá mặn mấy hôm nữa, những việc còn lại đều đã làm xong hết cả rồi.” Từ Phàm lắc đầu nói.

Lúc này, một đạo lưu quang xoẹt qua bầu trời, một đầu đâm vào trong tông môn đại trận của Ẩn Linh môn.

“Đây là lần thứ ba rồi.” Từ Phàm cười nói.

Đạo độn quang vừa nãy là Từ Nguyệt Tiên, đây đã là lần thứ ba trở về tông môn trong tháng này rồi.

“Sư phụ, ta đi đây ~~”

Sau khi lấy nhẫn không gian đi, độn quang đó lại bay ra từ trong tông môn đại trận, bay về hướng của Tiên Thành Lâm Sâm.

“Chính Phong đó cũng có chút bản lĩnh nhỉ, đây đã là lần thứ ba rồi.”

“Đứa ngốc kia không phát giác ra cái gì đó sai sai sao.” Từ Phàm vuốt cằm nói.

Lúc này, trong tiên thành nào đó, Chính Phong đang cố chịu đựng sự hôi thối của tu sĩ bên cạnh, đang kiểm tra những đồ vật lấy ra từ trong nhẫn không gian.

“Tài lực của nữ oa này cũng rất hùng hậu nhỉ, ra cửa đã bắt đầu đem theo linh thạch thượng phẩm rồi.” Chính Phong nhìn linh thạch thượng phẩm trong nhẫn không gian nói, đồng thời cảm giác được có chỗ nào đó sai sai.

“Nữ oa đó lúc này chắc là đang trốn trong cái ổ của nó một thời gian rồi.”

“Liệu có âm mưu gì không nhỉ.”

Nhớ đến thủ đoạn của sư phụ nữ tu tên Trương Mai Mai đó, trong lòng Chính Phong chợt thấy chột dạ, nhỡ đâu sư phụ của nàng ta lại ra tay một lần nữa thì phải làm sao.

Nghĩ đến đây Chính Phong nhìn tu sĩ đang phát ra mùi hôi thối bên cạnh, ghét bỏ nói: “Ngươi tìm một nơi hoang dã để tự mình bế quan đi, một thời gian nữa ta lại đến tìm ngươi.”

“Tuân mệnh.” Tu sĩ mà trên người đang tản ra mùi hôi thối cứng ngắc nói, trong mắt không có một chút thần thái nào.

Đúng vào lúc này, máy truyền tin của Chính Phong vang lên một tiếng.

Chính Phong vừa nhìn, thì trong mắt thoáng qua một tia khó hiểu.

“Nhất định là có vấn đề.” Chính Phong quyết định sẽ báo thù này sau, xem tình huống đã rồi nói, nhỡ đâu nữ oa đó ngốc thật, làm rắn lên thì làm thế nào.

Sau đó Chính Phong hỏi thăm qua pháp bảo truyền tin một chút, rồi chạy về hướng trung tâm truyền tống của Tiên thành.

Hắn có rất nhiều kẻ thủ, không chơi được cái này thì chơi cái khác.

Đồng thời lúc này, Từ Nguyệt Tiên đang đi lang thang trên phố cũng đang hoài nghi, sao Chính Phong vẫn chưa mắc câu nhỉ, đây mới là cái nhẫn không gian thứ ba, đằng sau vẫn còn năm cái lận.

“Hay là hắn đã nhận ra được cái gì rồi.” Từ Nguyệt Tiên hoài nghi nói.

Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng Từ Nguyệt Tiên quyết định thuận theo tự nhiên, tiếp tục tầm bảo, thăm dò di tích bí cảnh.

...

Dục Tiên các, Tiên thành Hợp Hoan.

Mấy nữ tử quyến rũ đều chuyển động hai tay đưa Hùng Lực như kim cương ra.

“Khách quan, nếu như nô gia xoa bóp cho ngài không thoải mái thì ngài có thể nói, có thể đổi sang tỷ muội khác, chuyện gì cũng thương lượng được.”

“Thế nhưng sao ngài lại đánh giá thấp tỷ muội chúng ta, hỏi xem sau này tỷ muội chúng ta làm sao có thể mưu sinh ở Dục Tiên các đây.”

“Vẫn là câu nói đó, lực quá nhẹ.”

“Đại gia à, làm gì có ai mở thần thông Luyện Thể để chúng ta xoa bóp đâu, chúng ta chỉ có tu vi Kim Đan Kỳ, sao ngươi lại làm khó tỷ muội chúng ta thế chứ.”

Hùng Lực không nói còn được, vừa mở mồm đã nói lực quá nhẹ, mấy vị nữ tử lớn tiếng khóc, như thể là nữ nhân đang mang thai bị tra nam vứt bỏ vậy.

Nghe thấy tiếng khóc tủi thân của mấy nữ tử đó, Hùng Lực nhớ tới một điều trong những việc cần chú ý khi ra khỏi tông môn.

Đó là không chọc vào nữ nhân, trẻ con và người già.

“Có thể hủy đánh giá thấp không.” Hùng Lực hờ hững hỏi, nói ra thì, mở thần thông Luyện Thể trong lúc xoa bóp cũng không phải là ý của hắn, thực ra là hắn không quen có linh lực khác di chuyển trong cơ thể hắn.

Cho dù là khai thông kinh mạch, phủ thương trừ tà cũng không được.

Nghe thấy lời này của Hùng Lực, trong nháy mắt mấy vị nữ tử đã nín khóc.

Một vị nữ tử trong đó hành lễ với Hùng Lực nói: “Đại gia mời đi theo ta, ta đưa ngươi đi hủy đánh giá thấp.”

Sổ tay khi ra ngoài của tông môn quả không sai, quả nhiên nữ nhân giỏi thay đổi.

Đang khóc như thế, ngươi dừng lại làm cái gì.

Những tu sĩ tới Dục Tiên các, đều buồn cười nhìn một màn này, đây chính là một trong những thủ đoạn của Dục Tiên các để hủy đánh giá thấp.”

Hùng Lực người mà ra khỏi Dục Tiên các một lần nữa cảm thán không ngừng, tốn nhiều linh thạch như thế cũng chỉ để xoa mấy cái lên người.
Bình Luận (0)
Comment