Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237: Chiếc Nhẫn Thứ Tư

Chương 237: Chiếc nhẫn thứ tư Chương 237: Chiếc nhẫn thứ tư



Hùng Lực đi ra khỏi Dục Tiên các, nhìn hoạch định khi đi ra ngoài mà tông môn phát ngày trước, xúc động cuối cùng lần này cũng bình thường rồi.

“Trong một năm, đánh chết một vạn con Yêu tộc cùng cấp.”

Nhìn hoạch định tông môn cho mình, Hùng Lực cười nói: “Rất tốt, rốt cuộc lần này cũng bình thường rồi.”

“Một vạn con Yêu Tộc, không biết có đủ cho ta giết hay không.”

Sau đó Hùng Lực dựa theo nhắc nhở trong những việc cần chú ý khi ra khỏi tông môn, đi về phía Vạn Sự các trong Tiên thành Hợp Hoan.

Vạn Sự các, là tổ chức tình báo lớn nhất của đại lục trung tâm, nhân viên tình báo của bọn họ rải rác khắp mọi nơi trong Tiên thành.

Còn có đến nghìn vạn thành viên phân bố ở các châu vực khác bên ngoài đại lục trung tâm, thực lực vô cùng hùng hậu.

Bình thường nếu muốn tin tức tư vấn, thì đem linh thạch đến Vạn Sự các là nghe được.

Dưới sự hướng dẫn của một gã sai vặt, Hùng Lực đi vào bên trong một căn phòng, Hùng Lực liếc qua, phòng giống như vậy, ít nhất cũng phải có hơn một ngàn gian.

Gã sai vặt dâng trà và điểm tâm xong, thì lui ra, không bao lâu, một vị tu sĩ mặc thanh y đi vào.

“Đạo hữu muốn biết cái gì, ta lấy giá tốt cho.” Tu sĩ mặc thanh y cười nói, nhưng trong lòng lại đang suy đoán vị đệ tử của tông môn lánh đời này đang làm gì.

“Ta muốn biết tòa Tiên thành nào mà Yêu Tộc gây nguy hại lớn nhất.” Hùng Lực hỏi.

“Có tổng cộng mười sáu tòa Tiên thành Yêu Tộc gây nguy hại tương đối nghiêm trọng.”

Tu sĩ mặc thanh y vừa nói, vừa gõ nhẹ ngón tay lên bàn một cái, một pháp trận truyền tống nhỏ, xuất hiện ở trên bàn, một cái ngọc giản được truyền tống đưa tới.

“Đây là tài liệu về mười sáu tòa Tiên thành và tài liệu về những địa phương bị Yêu tộc xâm phạm.” Tu sĩ mặc thanh y nói.

“Bao nhiêu linh thạch?” Hùng Lực hỏi.

“Hai nghìn linh thạch, đây là giá tiền thấp nhất của một tin tức.” Tu sĩ mặc thanh y giải thích, vốn là chút tài liệu này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng ai bảo bọn họ có chi phí thấp nhất chứ.

“Được.”

Hùng Lực lấy hai ngàn linh thạch ra đưa cho tu sĩ mặc thanh y, rồi bắt đầu tra cứu những tài liệu này.

Tu sĩ mặc thanh y ngồi tại chỗ chờ đợi, nhân tiện cung cấp dịch vụ nói chuyện cùng.

Sau khi tra cứu xong những tài liệu này, đột nhiên Hùng Lực nghĩ đến cái gì đó, tò mò hỏi: “Chỗ các ngươi có thể mua được tất cả các tin tức sao.”

“Đúng vậy, chỉ cần đạo hữu bỏ ra một cái giá tương ứng, tất cả tin tức đều có thể mua được.” Tu sĩ mặc thanh y tự tin nói.

“Chỗ các ngươi có tài liệu liên quan đến ta không.” Hùng Lực hỏi, dựa theo quy định của tông môn, lúc bọn họ đi ra ngoài đều sẽ đeo mặt nạ thay đổi tướng mạo và hơi thở linh hồn.

“Đạo hữu chắc chắn muốn biết sao.” Tu sĩ mặc thanh y hỏi.

Hùng Lực gật đầu.

“Được rồi.”

Tu sĩ mặc thanh y nhắm mắt trong khoảng thời gian một chén trà, mới chậm rãi mở mắt ra.

“Thiên Kiêu của Ẩn Linh môn, Hùng Lực.”

“Chiến tích, Thiên Kiêu đứng đầu bảng chiến lực, hạng nhất Trúc Cơ Kỳ.” Tu sĩ mặc thanh y kinh ngạc nói, không ngờ rằng mình tùy tiện tiếp một khách hàng thì lại có lai lịch lớn như thế.

“Lúc ta ra ngoài đã thay tên đổi họ che giấu hơi thở, sao các ngươi biết được chứ,”

Hùng Lực ngạc nhiên nói, không ngờ rằng chỉ là tò mò nên hỏi một chút, lại thật sự có thể nói trúng được.

“Đây chính là cơ mật của Vạn Sự các chúng ta, tin tức về thân phận của đạo hữu có giá một trăm vạn linh thạch, mời trả tiền.” Tu sĩ mặc thanh y cười nói.

Người đứng nhất tháng này sẽ là ta rồi, trong lòng tu sĩ mặc thanh y vui vẻ, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên thân thiện.

“…”

Giờ khắc này đột nhiên Hùng Lực cảm thấy miệng của mình, thật bỉ ổi, thế nhưng lấy được tin tức này cũng không tính là lỗ.

Một trăm linh thạch thượng phẩm cứ hết như vậy đó, sau khi ra khỏi Vạn Sự các Hùng Lực vô cùng đau lòng.

Ngay lúc này, một cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân Hùng Lực, đợi đến lúc Hùng Lực phục hồi tinh thần, thì phát hiện nhẫn không gian của mình đã bị đánh tráo.

Giờ khắc này, đột nhiên Hùng Lực cảm thấy, tiêu hết một trăm linh thạch thượng phẩm này cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Hùng Lực lấy pháp bảo truyền tin mang theo người ra, gửi một tin tức về cho tông môn.

Không lâu sau, một quản sự của thương hội Ẩn Linh, cầm một chiếc nhẫn không gian tới.



Ẩn Linh môn, Từ Phàm đang lĩnh hội tiên văn, thì nghe thấy báo cáo của Bồ Đào.

“Vạn Sự các, chuyện trên thế gian, chỉ cần chịu chi linh thạch, thì không gì không biết.”

“Nếu như cái này không có quan hệ với hội trưởng lão, ta…”

Những lời phía sau Từ Phàm không nói ra, nhỡ đâu bị ba món tiên khí kia của hội trưởng lão phát hiện ra thì phải làm sao.

“Kim Đan Kỳ, rốt cuộc thì che giấu thiên cơ vẫn hơi khó, cái giá dùng ý chí thương đạo và thiên đạo để giao dịch lại lớn.”

“Đợi thêm mấy trăm năm nữa, đợi khi ta lên Nguyên Anh Kỳ, sẽ cải tạo đảo Ẩn Linh hoàn toàn, che đậy nhân quả cơ duyên của đệ tử Ẩn Linh môn xong.”

“Đến lúc đó Ẩn Linh môn mới là tông môn lánh đời thật sự.” Từ Phàm nói.

“Còn chiếc nhẫn mà Hùng Lực bị mất kia, tính ra cái này còn kém năm lần.”

“Đến lúc đó chỉ sợ ngươi là Hợp Thể Kỳ, thì đến thần tiên cũng không cứu nổi.” Từ Phàm nói.

“Tiếp tục lĩnh hội tiên văn, tiếp tục con đường của thủ nghệ nhân.” Từ Phàm nói xong rồi nhắm mắt bắt đầu lĩnh hội tiên văn.



Học viện Thiên Kiếm, ở bên trong một đạo trường vô cùng lớn, trận so tài mỗi năm một lần của học viện Thiên Kiếm bắt đầu rồi.

Lúc này trên bầu trời của đạo trường, đã hội tụ các môn phái kiếm tu của Tiên thành Thiên Kiếm và các Tiên thành xung quanh, trong đó còn có một vài trưởng lão môn phái không hiểu sao mà đến.

Trận so tài mỗi năm một lần của học viện Thiên Kiếm, còn được gọi là trận đấu tốt nghiệp.

Lúc này, học viên tất cả cấp bậc đều phải tham chiến, để cho những tông môn kiếm tu kia chọn.

Lúc này, Vương Hướng Trì đang an ủi học viên của mình.

“Năm nay là năm thứ nhất, năm nay các ngươi chỉ học căn bản, vậy nên cho dù có thua hết tất cả trận đấu thì cũng đừng mất tinh thần.”

“Lão sư đồng ý với các ngươi, lúc các ngươi tốt nghiệp, sẽ phát ra ánh sáng nổi bật nhất.” Vương Hướng Trì nói.

Lúc sau khi khảo sát thiên phú của tất cả học viên xong, hắn nhanh chóng thay đổi phương thức dạy học.

Trừ Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực ra, các học viên còn lại sẽ chỉ học kiếm đạo căn bản nhất như nhau, để lúc tốt nghiệp bọn họ sẽ bộc phát ra tiềm năng lớn hơn, được các tông môn kiếm tu kia chọn trúng.

Còn cái chuyện lấy hạng nhất, cứ giao cho Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực là được rồi.

“Đã rõ ạ!” Năm mươi học viên đều cảm kích nhìn Vương Hướng Trì, bọn họ biết, may mắn lớn nhất cuộc đời này có thể chính là gặp vị lão sư trước mắt này.

“Được rồi, các ngươi biết là tốt rồi.”

Vương Hướng Trì phất tay một cái, trợ giáo bên cạnh đã nhanh chóng phát ngọc bài trong tay cho mỗi học viên.

Ngọc bài sẽ tiếp nhận tin tức của học viện Thiên Kiếm truyền đến, nó sẽ nói cho mỗi học viên phải đi đến sân thi đấu số mấy để thi đấu một cách chính xác.

“Được rồi, vẫn còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu thi đấu, các ngươi đã rõ đường đến sân thi đấu của mình chưa.”

“Dạ rồi, lão sư.”

Lúc này đạo trường học viện của Thiên Kiếm đã chia ra thành hơn một nghìn sân thi đấu, mỗi một sân thi đấu đều hơn bốn dặm, cho nên từ sân thi đấu này đến sân thi đấu khác mất rất nhiều thời gian.

“Đi đi.”

Vương Hướng Trì nhẹ nhàng vung tay lên, trên trời các học viên xuất hiện hư ảnh của kiếm ngự phong, sau đó hóa thành linh quang rơi vào trong người của học viên.

Ngay lập tức tất cả các học viên cảm thấy thân thể mình như nhẹ hơn phân nửa.

“Cảm ơn lão sư.” Các học viên nói.

Lúc này, trên bầu trời truyền tới ánh mắt cảm giác nhìn chăm chú.

Nhất thời vẻ mặt của Vương Hướng Trì trở nên nghiêm túc, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi kiếm mục nhìn về phía bầu trời, một đạo tâm kiếm bắn ra từ trong mắt Vương Hướng Trì.

Ở Tu Tiên giới, nhìn chăm chú vào tu sĩ khác chính là đại kỵ.
Bình Luận (0)
Comment