Chương 241: Dưa hái xanh không ngọt
Chương 241: Dưa hái xanh không ngọt
Thời gian trôi qua nhanh, xuân hạ một năm đã qua.
Bí cảnh Thương Kiếm môn, cuối cùng Kiếm Vô Cực cũng đã trải qua được khảo nghiệm quan thể của cửu đại kiếm ý.
Chín thanh đạo khí linh kiếm đại diện cho chín loại kiếm ý, bắt đầu thân thiết xoay tròn quanh Kiếm Vô Cực.
“Có thể có được loại cơ duyên vô thượng như thế này, vẫn là phải cảm ơn lão sư.” Kiếm Vô Cực nói.
Hắn ở Thương Kiếm môn chừng khoảng một năm, mới có được sự công nhận của cửu đại kiếm ý của Thương Kiếm môn, rồi lấy được cửu đại đạo khí linh kiếm.
Thân phận bây giờ của hắn là chưởng giáo Thương Kiếm môn, chỉ cần tu luyện tới Hợp Thể Kỳ, thì toàn bộ bí cảnh Thương Kiếm môn đều là của hắn cả.
Kiếm Vô Cực nghĩ tới mình đã lấy được mấy món trọng bảo trong tay Trận Linh, trong mắt ngập tràn vẻ tịch mịch.
“Cho dù sau này vô địch thì làm sao chứ, đến cả nương thân mình cũng không bảo vệ được.”
“Trận Linh, bây giờ ta có thể rời khỏi bí cảnh được chưa.” Kiếm Vô Cực nói.
“Được rồi, thế nhưng những người đã trở thành đệ tử ngoại môn của Thương Kiếm môn kia, vẫn cần phải tu hành trong bí cảnh, không đạt đến Kim Đan Kỳ thì không thể ra ngoài.” Một con bướm tản ra linh quang bay lượn quanh người Kiếm Vô Cực.
“Ta biết.” Kiếm Vô Cực gật đầu nói, hắn đã ghi hết địa chỉ gia đình và tin tức phụ mẫu của những người đó vào trong ngọc giản, sau khi ra ngoài, hắn muốn tìm lão sư và nương thân, sau đó sẽ sắp xếp ổn thỏa cho phụ mẫu của những người kia.
Những đệ tử ngoại môn của Thương Kiếm môn kia, đều đã bị in lên con dấu của tâm kiếm, cả đời này chỉ có thể nghe lệnh của chưởng môn Thương Kiếm môn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn làm vậy.
Một đạo quang môn xuất hiện trước người Kiếm Vô Cực.
Kiếm Vô Cực vừa ra khỏi bí cảnh thì đã nhìn thấy pháp trận ẩn núp xung quanh.
Sau đó một con công cụ con rối xuất hiện trước mặt của Kiếm Vô Cực.
“Đây là con rối của lão sư sao?” Kiếm Vô Cực nói.
Trong tay công cụ con rối lấy ra một viên ngọc giản, đưa cho Kiếm Vô Cực, tỏ ý hắn tiếp nhận con rối.
“Đây chắc là tin tức mà sau khi lão sư ra ngoài gửi cho ta.” Kiếm Vô Cực cảm động nói. Không ngờ rằng sau khi ra ngoài lão sư vẫn nghĩ tới mình.
Sau đó thì kiểm tra xem xét ngọc giản.
Nửa tiếng sau, sau khi Kiếm Vô Cực xem hết tin tức mà Vương Hướng Trì để trong ngọc giản, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
“Nương thân của ta vẫn còn sống!”
Lúc này, một con Linh thuyền xuất hiện trước mặt Kiếm Vô Cực, bên trên có một con rối lái.
“Lên đi, đây là Linh thuyền đi về phía Tiên thành Thiên Kiếm.”
Vương Hướng Trì biết Luyện Khí Sơ Kỳ vẫn chưa thể ngự kiếm phi hành, vì vậy vẫn đặc biệt chuẩn bị Linh thuyền, đến khi biết đã đón hết những học sinh kia mới thôi.
Tiên thành Thiên Kiếm, hai tay Kiếm Vô Cực run rẩy đút một viên thiên cơ sinh linh đan vào trong miệng một lão thái bà đang nằm liệt giường.
Vào lúc bọn Yêu Tộc xâm phạm Tiên thành Thiên Kiếm mới bị đuổi đi, lúc nương thân biết Học viện Thiên Kiếm không còn ai sống sót, trong lòng đã có ý muốn chết, muốn đi theo nhi tử, việc này dẫn đến sinh cơ bị hút đi với tốc độ nhanh gấp mấy lần.
Đúng lúc đang muốn chết ngay lập tức, thì Vương Hướng Trì kịp thời đuổi tới, dùng hết tất cả linh dược tăng sinh cơ trên người, mới có thể ổn định được bệnh tình của nương thân Kiếm Vô Cực.
Biết được nhi tử mình vẫn còn sống, lại còn gặp được cơ duyên lớn, thì mới có ý niệm tiếp tục sống, nhưng bệnh lại nặng thêm, đã hoàn toàn nằm liệt trên giường rồi, không thể cử động nữa, cho dù là Vương Hướng Trì có đem sinh cơ đan do Từ Phàm luyện chế đến thì cũng vậy.
“Vô Cực, để cho nương nhìn ngươi một lần cuối cùng thì nương cũng đã mãn nguyện rồi.” Nàng vốn là mỹ phụ trung niên, mà bây giờ đã hoàn toàn biến thành lão thái bà rồi.
“Ta sẽ không để cho nương thân nhìn ta một lần cuối cùng đâu, mà muốn tiếp tục nhìn mãi.” Hốc mắt Kiếm Vô Cực rưng rưng, nghĩ đến cảnh tượng từ nhỏ hai mẹ con đã nương tựa nhau mà sống.
Lúc này, một cỗ lực lượng sinh mệnh đột nhiên bật ra từ trên người nương của Kiếm Vô Cực, bắt đầu hồi phục từng ngóc ngách trên thân thể.
“Nương, ta đã biết bệnh của ngươi là chuyện gì rồi, bây giờ nương ăn linh đan này là có thể hoàn toàn trừ tận gốc bệnh này.” Kiếm Vô Cực thấy nương thân đang từ từ hồi phục cười nói.
Tựa như thời gian đang ngược lại, vốn là lão nhân có sinh cơ đã cạn nay lại bắt đầu nghịch sinh trưởng nhanh chóng, không lâu sau, nương thân trong ký ức của Kiếm Vô Cực lúc nhỏ đã quay trở lại rồi.
…
Từ Phàm đang luyện chế đạo khí nghi hoặc nhìn về phía đỉnh núi của tam đồ đệ, cảm giác vừa rồi có một sức mạnh nhân quả khổng lồ rơi xuống trên đầu đồ đệ ngốc của mình.
Sau đó nhận được tin tức Kiếm Vô Cực đã ra khỏi bí cảnh rồi.
“Đồ đệ ngốc, nói kết thiện duyên là được, còn ngươi thì giỏi lắm, đã sắp trở thành phụ mẫu tái sinh của những nhân vật chính rồi luôn.”
“Cẩn thận sau này trở thành thời cơ bạo phát năng lực của nhân vật chính.” Từ Phàm nghĩ đến vô số cảnh tượng kinh điển của Anime kiếp trước.
Sau khi bằng hữu tốt, người thân, ân nhân của nhân vật chính bị chết, thì sẽ bắt đầu bạo phát năng lực, đột phá, rồi giết chết nhân vật phản diện cuối cùng.
Lúc đó Từ Phàm rất muốn châm biếm, sự tồn tại của những người đó có ảnh hưởng gì đến việc ngươi phát huy hay không.
Khắc xong phù văn cuối cùng, một món đạo khí để tiêu thụ ra bên ngoài nữa đã được luyện chế thành công.
Lúc này con rối phân thân số một lại phát ra một âm thanh thoải mái không kìm nén được.
Từ Phàm đứng dậy, vươn người một cái theo thói quen.
“Thời gian của cá mặn vui vẻ tới rồi.”
Thân ảnh của Từ Phàm xuất hiện trong đạo trường của ngọn núi chính.
Nhìn đệ tử đang nỗ lực tu luyện phía dưới, Từ Phàm vui vẻ cười lên.
Quả nhiên, cầm chắc ngọn nguồn chiêu sinh rồi, những chuyện phía sau, cũng không cần tận lực đi giục nữa.
Trong một năm này, Ẩn Linh môn liên tiếp có hơn năm mươi vị đệ tử thế hệ đầu đột phá đến Kim Đan Kỳ, tất cả đều là người bị Từ Phàm đuổi ra ngoài, đi trải nghiệm thế gian hiểm ác.
Nhưng mà điều khiến Từ Phàm thấy hơi kỳ quái đó là, những đệ tử mới vào Tu Tiên giới, đều giống như là lão giang hồ vậy, ai ai cũng lăn lộn đến phong sinh khởi thủy, có những đệ tử còn lăn lộn ra được danh tiếng không nhỏ trong Tu Tiên giới.
Điều này đi ngược lại với mục đích của Từ Phàm, sau đó mới phát hiện là do sổ tay những việc cần chú ý khi ra khỏi tông môn do hắn và Từ Nguyệt Tiên biên tập quá chi tiết, lại có những phẩm chất tốt đẹp mà trò chơi chiến đấu sinh tồn huấn luyện ra, lại làm cho bọn họ có cảm giác như cá gặp nước ở Tu Tiên giới.
Chuyện bên ngoài không hiểu thì xem sổ tay, chuyện bên trong không hiểu thì hỏi Bồ Đào.
Đúng vậy, những đệ tử Ẩn Linh môn bên ngoài đều có đặc quyền được hỏi ý kiến của Bồ Đào.
Một lần Từ Phàm muốn khóa cái công năng này lại, sau đó lại không tìm ra được lý do, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Đảo Ẩn Linh, bên cạnh hồ Linh Dịch.
Từ Phàm lấy một cái ghế nằm ra, ngồi lên bên cạnh Thiên Cát Quy.
Từ lúc sau khi tông môn đại trận có thêm Tụ Linh trận thăng cấp lên đến đạo khí, con Thiên Cát Quy này đã trở nên sinh động hẳn lên, có thể là bởi vì linh khí quá thuần Thiên Cát Quy có chút không chịu nổi.
Tình cờ trong một dịp, Từ Phàm chờ bên người Thiên Cát Quy một lúc, sau đó liền phát hiện chờ bên cạnh Thiên Cát Quy có một loại cảm giác như vạn vật yên tĩnh, tốc độ trôi chảy của thời gian cũng nhanh hơn.
Chỉ một cái ý niệm của Từ Phàm, thì phát hiện trời đã tối rồi.
“Lão Quy, ta đã tra tài liệu rồi, hình như tuổi thọ của Thiên Cát Quy các ngươi là vô hạn, chỉ có vào lúc đại kiếp phi thăng mới có nguy hiểm.”
“Mười con Thiên Cát Quy, thì cũng chỉ có một hai con có thể chịu đựng qua đại kiếp.”
“Vậy nên trong lúc rảnh rỗi ta giúp ngươi suy diễn ra một bộ công pháp, có thể tăng cường lực phòng ngự vỏ rùa của ngươi.”
Từ Phàm lấy một cái ngọc giản ra, không chế linh lực rơi xuống trước mặt của Thiên Cát Quy.
“Nhìn hình dáng của ngươi vẫn còn trẻ như thế, đừng có mà lười nhớ, nếu không thì sau này sao có thể trở thành Thụy Thú trong Ẩn Linh môn của ta ở thế giới Đại Thiên.” Từ Phàm cười nói.
Thiên Cát Quy nhìn cái ngọc giản trước mặt, chậm rãi đứng lên, đổi một phương hướng khác nằm xuống.
Ngươi phải nhám chán đến mức nào mới tới quấy rầy rùa đen ra, yên tĩnh chờ đợi không được à.
“Đừng có mà giả ngu, Thụy Thú các ngươi đều là khải linh trời sinh, đừng tưởng rằng ta không biết.” Từ Phàm nhìn Thiên Cát Quy đổi vị trí để nằm nói.
‘Phịch~~’
Một ngum bong bóng linh khí được Thiên Cát Quy phun ra, sau đó chầm chậm rơi xuống đất, lăn về phía xa.
Từ Phàm nhìn bong bóng đang lăn, lại nhìn Thiên Cát Quy nói: “Giỏi lắm Thiên Cát Quy ngươi, ta có lòng tốt suy diễn công pháp cho ngươi, ngươi đã không cảm kích lại còn bảo ta cút.”
“Ngươi quá đáng lắm rồi.”
Thiên Cát Quy chầm chầm đứng dậy, chầm chậm đi vào trong hồ Linh Dịch, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
“Thái độ của ngươi là thế nào đấy.” Từ Phàm buồn bực nói.
Từ Phàm quyết định, lần sau gặp lại Thiên Cát Quy, nhất định phải cho hắn biết ai mới là chủ nhân của đảo Ẩn Linh.
Lúc này, hai con nai con từ trước mặt Từ Phàm chạy qua.
Vân Hoa Lộc trong đó còn quay đầu cười với Từ Phàm một cái.
Ríu rít ríu rít~~~
Từ Phàm nghe hiểu được ý trong đó.
“Tại sao ta không thể nói chuyện với con rùa đen kia nhỉ.” Từ Phàm nhìn nai nhỏ đã chạy xa nói.
Lúc này, một đạo độn quang xoẹt qua, Từ Cương rơi xuống chỗ cách Từ Phàm không xa.
“Sư phụ, ngươi không luyện khí nữa à.” Từ Cương hỏi.
“Mới luyện thành công một món, bây giờ ra ngoài giải sầu một chút.” Từ Phàm nhìn dáng vẻ mặt đầy gió xuân của Từ Cương, hơi xem xét, thì biết tên đồ đệ ngốc này lại đến để khoe khoang rồi.
“Nói đi, lĩnh hội được thần thông hệ nào rồi.” Từ Phàm cười nói.
“Kim ô lâm thế.” Từ Cương vuốt đầu cười hì hì nói, giống như trẻ con lấy được một trăm điểm về khoe với phụ huynh vậy.
“Ái chà, được đấy, cuối cùng cũng lĩnh hội được thần thông thuộc tính hỏa rồi.”
“Đi, đi lên Thập Vạn Lý Cự Hồ, thử uy lực xem.”
Từ Phàm vung tay lên, một con Linh thuyền xuất hiện trước mặt hai người.
Trên Thập Vạn Lý Cự Hồ, Từ Cương lăng không mà đứng, Thiên Thủ Hư Tượng sau lưng cao gần trăm mét.
Từ Phàm nhìn uy năng mà quanh thân Từ Cương tản mát ra, hài lòng gật đầu một cái, sau đó thì gửi một tin tức cho Từ Nguyệt Tiên.
“Trở lại đưa đại ca ngươi đi, nên dừng chân rồi.”
Từ Phàm biết rất rõ thiên phú của Từ Cương, có thể nói là có thể đạt tới trình độ này, đã chứng minh những năm gần đây, Từ Cương vẫn luôn trong trạng thái tu luyện, không nghỉ một ngày nào.
Môn thần thông “kim ô lâm thế” này, dựa theo hắn tính toán, đồ đệ ngốc này của mình cũng phải mất mười đến hai mươi năm mới lĩnh hội được, cho dù là hắn có phân giải Hỏa Chi Bản Nguyên tăng tốc độ, cũng là cái thời gian này.
Theo Thiên Thủ Hư Tượng sau lưng Từ Cương kết ấn tăng tốc độ, tất cả linh lực hệ hỏa trong chu vi ngàn dặm đều hội tụ về phía húc quang.
Chiêm chiếp.
Một tiếng ré dài, trong nháy mắt linh lực thuộc tính hỏa vờn quanh ở bên người Từ Cương sôi trào, một con kim ô giương cánh ngàn thước xuất hiện trong thiên địa.
Giống như vương giả dục hỏa sống lại vậy, ngay cả đến Thiên Dương Tinh trên trời cũng mờ đi không ít.
“Phóng chiêu này ra, cường giả Hóa Thần Kỳ trong phạm vi trung tâm đoán chừng cũng không còn.” Từ Phàm nhìn kim ô giống như mặt trời vậy nói.
“Tấn công kim ô về phía ta.” Từ Phàm nói.
Theo Thiên Thủ Hư Tượng sau lưng Từ Cương, trong nháy mắt kim ô hóa thành một con liệt hỏa trường hà, vọt về phía Từ Phàm.
Lúc này Từ Phàm giống như một con con kiến nhỏ đối mặt với cơn sóng lớn vạn thước vậy.
Lúc này một con rối Nguyên Anh Kỳ xuất hiện ở bên cạnh Từ Phàm, sau đó nhanh chóng làm phép, nhất thời toàn bộ Thập Vạn Lý Cự Hồ đều bắt đầu xao động hẳn lên.
Oanh ~~
Chín con băng tinh trường long lao ra từ mặt hồ của Thập Vạn Lý Cự Hồ, trực tiếp vây kim ô đánh về phía hướng Từ Phàm lại.
Một hơi thở có thể đông kết không gian được phun ra từ chín con cự long, trong nháy mắt, hỏa diệm trường hà trực tiếp bị đông cứng giữa không trung.
Từ Cương hưng phấn đi tới bên cạnh Từ Phàm, cặp mắt sáng lên nhìn kim ô, hỏa diệm trường hà mà kim ô kéo ra bị đóng băng.
“Sư phụ, cái này Nguyên Anh Kỳ là có thể thi triển ra sao.” Từ Cương nhìn con rối Nguyên Anh Kỳ bên người Từ Phàm nói, hắn biết sư phụ luôn luôn thi triển ra thần thông cấp bậc gì thì sẽ lấy ra con rối cấp bậc đó.
“Đúng vậy, Nguyên Anh Kỳ là có thể thi triển ra.” Từ Phàm nói.
“Ngươi nhìn thấy cái thần thông này, ngươi có cảm tưởng gì.” Từ Phàm hỏi.
“Sư phụ lợi hại, muốn học.” Từ Cương nói.
“Trừ những cái này ra thì còn cảm tưởng nào khác không.”
“Không có.”
“Haiz ~” Từ Phàm thở dài một tiếng, trực tiếp nói với Từ Cương: “Ngươi học được thần thông này, thì còn có thần thông cùng cấp bậc lợi hại hơn đang chờ ngươi.”
“Những thần thông này, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không học hết.”
“Cho mình một cái mục tiêu, sau khi đạt tới thì ngươi nên nghỉ ngơi một chút.”
“Có phải sau khi trở lại tông môn thì vẫn luôn tu luyện không.” Từ Phàm hỏi.
“Không phải, thỉnh thoảng ta cũng sẽ dạy dỗ Linh Đài, ở bên cạnh Tiểu Tịch .”
“Một giờ cũng gọi ở bên cạnh hả.” Từ Phàm liếc Từ Cương một cái nói.
“Ta đã phát tin tức cho muội muội ngươi rồi, sau khi trở về thì ngươi hãy đưa Tiểu Tịch và muội muội ngươi đi ra ngoài một chút.”
“Con đường tu tiên dài đằng đẵng, chỉ tu luyện không thì không thú vị gì.”
“Tu tiên là phải kết hợp cả làm việc và nghỉ ngơi.”
“Ngươi hãy đưa Tiểu Tịch đi ra du ngoạn một thời gian đi.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.” Vẻ mặt Từ Cương đau khổ nói.
Lúc này, Vương Hướng Trì đã bay tới.
“Ra mắt sư phụ.”
“Chúc mừng đại sư huynh, đã tu được thần thông vô thượng.” Vương Hướng Trì nói.
“Ha ha, thần thông lợi hại hơn nữa cũng không địch nổi một ngón tay của sư phụ.” Từ Cương nói.
“Ngươi muốn xuất môn sao.” Từ Phàm nhìn Vương Hướng Trì võ trang đầy đủ nói.
“Ra ngoài thăm học sinh của ta, Vô Cực cũng muốn gặp ta.” Vương Hướng Trì nói.
“Đi đi, đi đường cẩn thận.” Từ Phàm nói trong kho tài liệu của Bồ Đào đã có tài liệu chi tiết của hai nhân vật chính, sau đó chú ý quan sát, phòng ngừa ngày nào đó đồ đệ ngốc này của mình không cẩn thận bị tế thiên luôn.
“Vâng, tạm biệt sư phụ, tạm biệt đại sư huynh ~~ “
Vương Hướng Trì hóa thành kiếm quang bay về hướng Tiên thành Lâm Sâm.
“Được rồi, ngươi trở về thu dọn chuẩn bị đi.” Từ Phàm nói với Từ Cương.
Sau khi Từ Cương đi, trong lúc vô tình Từ Phàm thấy Tô Nhiễm Thiên đang thả câu trên một chiếc thuyền lớn ở phía xa.
“Tô trưởng lão, nhã hứng không tệ nha, thích câu cá từ lúc nào thế.” Từ Phàm hỏi.
“Từ năm đầu tiên đồ đệ ngươi không trả lời tin nhắn của ta.” Tô Nhiễm Thiên thản nhiên nói.
“Có thể là do đã đi vào bí cảnh thánh địa gì đó rồi.” Từ Phàm cười khan nói, đồ đệ không trả lời tin nhắn cũng không liên quan gì đến ta.
“Ta đã tăng cường quyền hạn pháp khí truyền tin của Tinh Từ, bí cảnh thánh địa, lúc nào cũng có thể trả lời tin nhắn của ta.” Vẻ mặt Tô Nhiễm Thiên có chút hơi tịch mịch.
“Có phải là đã ra khỏi đại lục trung tâm, đi tới khu vực khác rồi hay không.” Từ Phàm nói.
“Ta sợ Tinh Từ xảy ra chuyện, cho nên đã vận dụng quyền hạn nhìn một chút, Tinh Từ vẫn còn ở đại lục trung tâm.”
Có thể nói chuyện hắn hoi rồi.
“Hắn không đến. Ngươi có thể đi tìm hắn nha ~” Từ Phàm nói.
“Dưa hái xanh không ngọt.” Tô Nhiễm Thiên ưu thương nói.
“Dưa mình thích còn phải chắp tay nhường người khác, nếu đổi lại là ta, không ngọt thì cũng phải chờ trong tay ta.” Từ Phàm không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên.
Tô Nhiễm Thiên sửng sốt một chút, sau đó hóa thành một đạo độn quang, bay về phía Tiên thành Lâm Sâm.
“Đại trưởng lão nói có lý.” Trong giọng nói của Tô Nhiễm Thiên có một tia hiểu ra, như mây mù thấy trăng sáng.
“Hình như ta nói sai thật rồi.” Từ Phàm nhìn độn quang phía xa lẩm bẩm nói.