Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243: Ra Ngoài Lăn Lộn, Sớm Muộn Gì Cũng Phải Trả Thôi

Chương 243: Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả thôi Chương 243: Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả thôi



Sau khi Kiếm Vô Cực đứng dậy, cầm một chiếc hộp bạch ngọc ra, đưa cho Vương Hướng Trì.

“Đây là một phần tâm ý học sinh tặng lão sư.” Kiếm Vô Cực nói, thanh đạo khí linh kiếm này là thanh đứng sau chín thanh đạo khí linh kiếm mà hắn truyền thừa.

Khi hắn vừa mới lựa chọn từ trong bảo khố ra, hắn đã muốn đưa thanh đạo khí linh kiếm này cho Vương Hướng Trì.

“Đạo khí linh kiếm, xem ra ngươi đã lấy được truyền thừa của Thương Kiếm môn, không tệ, tiên lộ sau này có thể mong đợi.”

“Hay là ngươi cứ giữ thanh đạo khí linh kiếm này để dùng đi, vi sư không thiếu đạo khí.” Vương Hướng Trì vui mừng nói, thấy học sinh mình dạy cảm ơn như vậy, hắn cảm thấy cái giá trước kia phải trả cũng đáng.

Còn đạo khí linh kiếm, mặc dù trân quý, nhưng trong bảo khố tông môn có một thanh đạo khí linh kiếm sư phụ đặc biệt luyện chế cho mình, lúc nào cũng có thể lấy từ trong bảo khố ra.

“Lão sư, đây là một phần tâm ý của học sinh. Đồng thời cũng là lễ bái sư của học sinh.”

“Lão sư, học sinh muốn bái ngươi làm sư.” Kiếm Vô Cực quỳ xuống nói.

Vào cái lúc mà Kiếm Vô Cựu nói muốn bái Vương Hướng Trì làm sư kia, con sông vận mệnh trước mặt Vương Hướng Trì đã tách ra làm hai, chỉ đợi Vương Hướng Trì lựa chọn.

Lúc này, Vương Hướng Trì nhớ tới lời nói lúc đầu của Từ Phàm.

“Tông môn có quy định, ta không thể thu đồ đệ bên ngoài.” Vương Hướng Trì khổ tâm nói.

“Sư phụ không cần nhận cái tên đồ đệ này, chỉ cần trong lòng sư phụ có đồ đệ như ta là được.” Kiếm Vô Cực dập đầu ba cái với Vương Hướng Trì, đồng thời trong tay xuất hiện một ly linh trà, là do hắn đã chuẩn bị từ trước.

“...”

Vương Hướng Trì bất đắc dĩ tiếp nhận lễ bái sư của Kiếm Vô Cực, hắn vốn định dùng linh lực đỡ Kiếm Vô Cực dậy, thế nhưng Kiếm Vô Cực đã quyết tâm bái sư, kiên quyết không chịu đứng lên, nếu như cứng rắn, sẽ làm Kiếm Vô Cực bị thương căn cốt.

Sau khi Kiếm Vô Cực ba gõ chín lạy, đứng dậy cung kính gọi một tiếng sư phụ.

Vương Hướng Trì chỉ cảm thấy trà trong tay mình như nặng ngàn cân, theo như Từ Phàm nói, đây chính là mùi vị tràn đầy vận mệnh.

“Sau này Vô Cực chỉ gọi sư phụ khi không có người ngoài.”

“Cho nên sư phụ không cần sợ xúc phạm môn quy.” Kiếm Vô Cực có một tia oán niệm với tông môn đằng sau Vương Hướng Trì.

“Xin sư phụ hãy nhận lấy lễ vật bái sư này.” Kiếm Vô Cực cầm chiếc hộp bạch ngọc từ dưới đất lên nói.

“Haiz, đây chính là số mệnh.” Trong lòng Vương Hướng Trì thở dài nói.

“Lễ vật bái sư này ngươi thu lại đi, sau này giữ lại tự mình dùng, vi sư có đạo khí linh kiếm mình.” Kiếm Vô Cực nói.

Thấy Vương Hướng Trì kiên quyết như vậy, Kiếm Vô Cực cũng không cứng rắn cưỡng cầu nữa.

Buổi tối, nương Kiếm Vô Cực làm một bàn dạ tiệc vô cùng phong phú, hội tụ đủ tất cả nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp có thể mua được trên đường.

“Vô Cực, Học viện Thiên Kiếm tổn thất nghiêm trọng, nhất thời chắc là chưa mở được.”

“Sau này ngươi định làm như thế nào.” Vương Hướng Trì kẹp một miếng thịt bò kho tàu bỏ vào trong miệng.

Vương Hướng Trì híp mắt, cảm thụ cảm giác tuyệt vời đến từ nụ vị giác, thì ra thức ăn bình thường nhất, lại có thể làm ra món ngon như vậy.

“Nếu như sư phụ không dạy ta, thì ta sẽ trở lại bí cảnh Thương Kiếm môn tu luyện.” Kiếm Vô Cực nói, đồng thời dùng mong đợi ánh mắt nhìn Vương Hướng Trì, hy vọng có thể tiếp tục dạy mình.

Vương Hướng Trì nhìn Kiếm Vô Cực, trầm tư một chút nói: “Bây giờ kiếm đạo của ngươi chưa thành, vẫn chưa thích hợp tự tu luyện.”

“Hay là như này, trước tiên ngươi hãy theo ta du lịch Tu Tiên giới, đợi sau khi ngươi thăng cấp lên Trúc Cơ Kỳ, thì lại trở về bí cảnh kia tu luyện cũng không muộn.” Vương Hướng Trì suy nghĩ một chút nói.

Lúc hắn ở Luyện Khí Kỳ, Từ Phàm đã dạy hắn như vậy, Luyện Khí Kỳ dẫn dắt phương hướng của kiếm đạo, đến sau Trúc Cơ Kỳ là thuộc về trạng thái thả nuôi, trên phương diện kiếm đạo có chỗ nào không hiểu, trực tiếp hỏi là được.

“Thật có thể theo sư phụ du lịch Tu Tiên giới sao.” Kiếm Vô Cực cao hứng nói.

“Đúng vậy, tu kiếm tu không chỉ là tu mỗi kiếm, mà còn là cảm ngộ với thế gian này.”

“Đến lúc nào ngươi dung nhập được cảm ngộ với thế gian này vào trong kiếm đạo, đến lúc đó mới là đại thành kiếm đạo.” Vương Hướng Trì nói nguyên lời của Từ Phàm nói cho mình ra.

“Đã hiểu.” Kiếm Vô Cực cái hiểu cái không gật đầu một cái, sau đó lại hỏi: “Sư phụ có đạt tới cái cảnh giới kia hay không.”

“Ha ha, vi sư vẫn còn sớm lắm.”

“Thế nhưng sư phụ ta xem như là đã đạt tới.” Vương Hướng Trì cười nói, hắn đã nhìn thấy sự biến hóa của thế gian vạn vật từ một kiếm cuối cùng Từ Phàm đưa cho mình kia, khi đó hắn mới hiểu được, kiếm đạo không chỉ riêng gì kiếm đạo.

“Được rồi, ngươi hãy bên cạnh nương ngươi một thời gian đi, vi sư cần trở về tông môn sắp xếp một ít chuyện, sau đó lại đến tìm ngươi.” Vương Hướng Trì nói.

Hắn cần trở về tông môn để lĩnh hội xong những kiếm đạo mà hắn chưa hiểu thấu còn lại, quan trọng nhất là nói với sư phụ chuyện hai đồ đệ bái sư.

“Khoảng ba tháng.”

“Được, ta ở nhà chờ sư phụ.” Kiếm Vô Cực nói.

Sau khi Vương Hướng Trì và một nhà Kiếm Vô Cực cơm nước xong, thì chạy về Ẩn Linh môn.

Trong Ẩn Linh môn, Từ Phàm lại ngồi vào bên cạnh Thiên Cát Quy, lần này không nói gì, mà là an tĩnh ngẩn người ở đó.

Lúc này Từ Phàm đang thiết kế đạo khí cho lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, làm đồ đệ của mình, trang bị nhất định phải cao cấp nhất.

“Đạo khí của Từ Cương thì làm cho hắn năm viên linh châu cấp đạo khí, tối ưu hóa thần thông, tăng cường uy lực, cộng thêm trữ linh, những cái khác cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Còn dư lại thì bổ sung thêm mấy món đạo khí nhỏ là được.” Trong lòng Từ Phàm đã vạch ra mấy món đạo khí thích hợp với lão đại.

“Lão nhị thì không cần phải nói, đầu tiên là một đại thương, trữ linh che giấu đạo khí có mấy món là được.”

“Lão tam có kiếm rồi, lại thêm mấy món đạo khí gia tăng thân pháp là được.”

“Còn lão tứ, thôi đi, hắn có phú bà rồi cũng không cần ta chuẩn bị đạo khí cho hắn nữa.” Từ Phàm suy nghĩ nói.

Ngay lúc này, Thiên Cát Quy bên người Từ Phàm, chậm rãi đứng dậy, đi về phía hồ Linh Dịch.

“Haiz, lần này ta cũng không nói gì. Sao ngươi lại muốn đi chứ.” Từ Phàm hô.

Ông ~~

Một âm thanh kỳ dị truyền đến tai Từ Phàm, mặc dù chưa từng nghe loại ngôn ngữ Trương Nhạc này, nhưng là trong nháy mắt hắn đã hiểu ý trong đó.

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi??”

“...” Từ Phàm.

Lúc này, một đạo kiếm quang xoẹt qua, Vương Hướng Trì xuất hiện trước mặt Từ Phàm.

“Sư phụ, ngươi nói xem hai Thiên Mệnh Chi Nhân kia cũng đã bái ta làm sư rồi, đây cũng chẳng là việc lớn gì nhỉ.” Vương Hướng Trì nói.

“Không có chuyện gì lớn, cùng lắm thì cuộc sống sau này của ngươi đặc sắc hơn chút thôi.” Trương Nhạc khoát khoát tay nói.

Ngay tại lúc sau khi Kiếm Vô Cực gọi hai tiếng sư phụ kia, Từ Phàm đã phát hiện nhân quả của tên đồ đệ ngốc này của mình đã bị thiên cơ che giấu, đi về một hướng phát triển nào đó không biết.

“Cuộc sống đặc sắc một chút là ý gì.” Vương Hướng Trì nghi ngờ nói.

“Sau này ngươi sẽ hiểu, bây giờ vi sư nói cho ngươi một câu, sau này gặp phải cục diện hai đồ đệ kia của ngươi hẳn phải chết, cần ngươi phải hy sinh chính mình để cứu, thì ngươi đừng có đi cứu.”

“Ngươi chỉ cần nhớ những lời này là được.” Từ Phàm nghiêm túc nói.

“Tại sao.”

“Bởi vì loại Thiên Mệnh Chi Nhân đó sẽ không chết, nhưng ngươi sẽ chết, chính là đã chết thật sự.”

“Sư phụ cũng không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.” Từ Phàm nói.

“Đã rõ sư phụ.” Vương Hướng Trì nói.

“Nhớ câu nói kia là được.” Từ Phàm nói.

Sau đó Vương Hướng Trì trở lại đỉnh núi của mình, bắt đầu tiếp tục lĩnh hội xong một kiếm kia.

Từ Phàm đang định tìm một chỗ tiếp tục thiết kế mình chưa hoàn thành xong, thì lúc này, pháp khí truyền tin nhận được một tin.

“Sư phụ, trong sạch của đồ nhi không còn nữa rồi.”

Đây là tin tức của Lý Tinh Từ.

“Trong sạch, trong sạch cái rắm.” Lão xử nam Từ Phàm khinh thường nói, đó là trong sạch giả của ngươi, lúc ngươi Bách Thế Luân Hồi, không biết ngươi đã triền miên với bao nhiêu thê tử và mỹ nữ rồi.

Thế nhưng trong sạch của vi sư mới đúng là lão xử nam hai đời.

Nghĩ tới đây, Từ Phàm có chút khóc không ra nước mắt.

“Tức phụ ơi, lúc nào ngươi mới có thể thăng cấp lên Hóa Thần Kỳ đây.”

...

Lúc này, ở trong bí cảnh Hoa Cốc cách Tiên thành Nguyên Linh không xa, Lý Tinh Từ u oán nhìn Tô Nhiễm Thiên.

“Câu nói kia của sư phụ là muốn khuyên ngươi, chứ không phải để ngươi đến đây hủy trong sạch của ta.” Lý Tinh Từ bất đắc dĩ nói.

Hắn đang chú tâm dưỡng sinh trong bí cảnh, chuẩn bị cho lần luân hồi lịch luyện tiếp theo.

Nhưng đang lúc đạo tâm của hắn vững chắc, khí thuận linh bình, thì Tô Nhiễm Thiên đã vọt tới, hơn nữa còn cầm cái loại linh đan nham hiểm đến Hợp Thể Kỳ cũng không chịu nổi để ép mình đi vào khuôn khổ.

“Dù thế nào đi nữa, thì cả đời này của Thiên Nhi đều là người của Tinh Từ rồi.”

Tô Nhiễm Thiên rúc vào trong ngực Lý Tinh Từ hạnh phúc nói.

Lời đại trưởng lão nói, quả nhiên là chân lý. Đây là cách nghĩ của Tô Nhiễm Thiên sau khi lấy được trong sạch của Lý Tinh Từ.

Dưa có ngọt hay không, cũng chẳng liên quan gì đến việc ta có được ngươi, hơn nữa dưa từ từ cũng ngọt được.

“...” Bây giờ Lý Tinh Từ chỉ muốn biết sư phụ mình đang nghĩ cái gì không biết, sao lại có thể hãm hại đồ đệ như vậy được chứ.

“Phu quân, lúc ta đi vào, thì nhìn thấy phu quân đang tu luyện, ta không quấy rầy ngươi chứ.” Tô Nhiễm Thiên ngươi mềm mại nói.

“Xem như cũng được, uổng phí cả một năm tĩnh dưỡng đạo tâm rồi.”

“Trong mười năm, cảnh giới của ta coi như là không lên được nữa.” Lý Tinh Từ than thở một tiếng nói.

Hắn chuẩn bị tiến hành lần luân hồi tu luyện thứ mười sáu, mặc dù Từ Phàm đã sửa lại tác dụng phụ của thế giới Luân Hồi, thế nhưng vẫn còn tác hại không nhỏ.

Người cũng không phải là cỏ cây, ở một thế giới lâu rồi, cũng khó tránh được sẽ nảy sinh tình cảm, cái loại tình cảm này dưới sự tích lũy của mấy lần luân hồi tu luyện, cũng cần phải tốn nhiều thời gian để bình phục đạo tâm.

“Phu quân cần pháp bảo, linh vật gì. Bây giờ ta có thể mua cho phu quân.” Tô Nhiễm Thiên lộ ra nửa cái vai, như chim non tựa vào người nói.

“Được rồi, thời gian mười năm cũng chỉ là chuyện chớp mắt.” Lý Tinh Từ nói.

“Đây là họa ta gây ra, đương nhiên ta phải gánh vác rồi.” Tô Nhiễm Thiên kiên định nói, cũng tiện tay đổi linh bảo trong danh sách nội bộ của hội trưởng lão, đổi lấy rất nhiều pháp bảo có lợi cho tịnh dưỡng đạo tâm.

Lúc này, Lý Tinh Từ nhìn Tô Nhiễm Thiên nói: “Nếu chúng ta đã có vợ chồng chi thực, sau này ngươi chính là nữ nhân của ta.”

“Tìm một cơ hội, ta sẽ đưa sính lễ rước ngươi vào cửa.” Lý Tinh Từ nói.

“Rước ta vào cửa!” Tô Nhiễm Thiên vui vẻ nói.

“Đúng vậy, bây giờ ngươi chính là nương tử của ta rồi.” Lý Tinh Từ nhìn cái người Tô Nhiễm Thiên có tình cảm rất sâu đậm với mình nói, trong lòng Lý Tinh Từ xuất hiện một loại tình cảm phức tạp kỳ diệu, có yêu cũng có trách nhiệm..

“Cũng được, từ nhỏ phụ mẫu ta đã không còn, ngươi chỉ có thể đưa sính lễ cho sư phụ ta thôi.” Tô Nhiễm Thiên ngại ngùng nói.

“Được, đến lúc đó ta bảo sư phụ đến cửa cầu hôn.” Lý Tinh Từ nói.

“Được, sư phụ ta là Hư Linh Tôn Giả của hội trưởng lão, đến lúc đó ta sẽ nói với sư phụ trước, các ngươi trực tiếp tới là được.” Tô Nhiễm Thiên hạnh phúc nói.

“Được.” Lý Tinh Từ mỉm cười nói.

Lúc này, Tô Nhiễm Thiên nhìn Lý Tinh Từ nam sắc mê người, híp mắt đẩy Lý Tinh Từ xuống giường lần nữa.



Từ Phàm đang ở Ẩn Linh môn xa xa nhìn tin tức thứ hai của Lý Tinh Từ có chút sững sờ.

“Sính lễ, đến cửa cầu hôn.” Còn chưa chuẩn bị đạo khí cho các đồ đệ xong, lại phải bắt đầu chuẩn bị sính lễ cho đồ đệ.

“Hư Linh Tôn Giả, ta đến chỗ Ninh đại ca nghe ngóng một chút.” Từ Phàm nói.

Tiên thành Lâm Sâm, tổng bộ hội trưởng lão.

Từ Phàm bị Ninh Đạo nhiệt tình đưa vào phòng tiếp khách, tự mình châm trà cho Từ Phàm.

“Đại trưởng lão, có chuyện gì thì trực tiếp phát cái tin là được rồi, sao lại phải đặc biệt chạy đến đây một chuyến.” Ninh Đạo cười nói.

Gần đây Ninh Đạo có chút được thời đắc ý, bởi vì lúc hội trưởng lão tổ chức đại hội Trấn Thủ Sứ, hắn đã được khen thưởng biểu dương.

Trong tất cả Tiên thành ở đại lục trung tâm, Tiên thành Lâm Sâm là Tiên thành có tổn thất nhỏ nhất, tất cả đều là nhờ vào công lao Tuần Thiên Vệ của Từ Phàm.

“Ta muốn nghe ngóng một người ở chỗ Ninh đại ca.” Từ Phàm nói.

“Đại trưởng lão mời nói, cho dù là vận dụng điểm tích lũy, ta cũng sẽ nghe ngóng chi tiết người này.” Ninh Đạo bảo đảm nói.

“Hư Linh Tôn Giả.” Từ Phàm nói.

“Hư Linh Tôn Giả, là sư phụ của Tô đạo hữu, chiến lực Vô Song, tính khí nóng nảy, cuộc đời này yêu quý nhất là Tô đạo hữu kia của ta, hận nhất chính là có người đánh chủ ý lên bảo bối của mình.”

“Thần thông là...”

“Pháp bảo là...”

“Bằng hữu có…”

Ninh Đạo một hơi nói ra hết những gì mình biết có liên quan đến Hư Linh Tôn Giả ra.

Từ Phàm nghe Ninh Đạo nói, sắc mặt càng ngày càng kém, đặc biệt là khi nghe được hắn hận nhất là có người đánh chủ ý lên bảo bối của hắn.

“Hư Linh Tôn Giả đó, vì sao bảo bối quý giá nhất lại là Tô trưởng lão.” Từ Phàm hỏi.

“Hư Linh Tôn Giả và cha của Tô đạo hữu là huynh đệ tốt, còn đã từng cứu hắn một mạng.”

Lúc này Ninh Đạo phát hiện có gì đó không đúng, chần chừ nói: “Có phải các ngươi muốn đi cầu hôn cho đồ đệ của ngươi hay không.”

“Trước khi đi, ngươi nên viết di thư luôn, nếu không đoán chứng ngươi đến trước mặt Hư Linh Tôn Giả vừa mở miệng đã bị đánh chết rồi.” Ninh Đạo nói giỡn.

“Bá đạo như thế à.” Từ Phàm hỏi.

“Đã đánh chết hai người rồi, ngươi nói có bá đạo hay không.”

“Ngươi thật sự định đi à.” Ninh Đạo khiếp sợ nói.

Lúc này, Từ Phàm đang suy nghĩ một vấn đề khác, không biết đồ đệ của mình có thể chờ thêm chút thời gian hay không, ví dụ như tám ngàn năm sau mới đi cầu hôn.

“Ừm.” Từ Phàm gật gật đầu nói.

“Đù, trước khi đại trưởng lão đi, có thể luyện chế thanh đạo khí linh kiếm kia cho ta xong rồi hẵng đi không.” Ninh Đạo ngượng ngùng nói, chỉ cần Từ Phàm dám tới, thì Hư Linh Tôn Giả dám giết chết Từ Phàm.

“...”

“Ta đã rõ tình huống rồi, cho ta trở về nghĩ thêm một chút.” Từ Phàm nói xong, thì rời khỏi tổng bộ của hội trưởng lão.

Trong không gian dưới lòng đất.

“Đây không phải là đẩy vấn đề khó cho ta à.” Từ Phàm nói.

Chuyện này mặc dù nói linh tinh, nhưng mà Từ Phàm vẫn phải nhắm mắt đi cầu hôn, cũng không thể nào để cho người cha xui xẻo kia của hắn đi được.

Từ Phàm hiểu tính khí của Lý Tinh Từ, nếu hắn nói, thì thật sự muốn cưới Tô Nhiễm Thiên về, đừng có hỏi tại sao, hỏi chính là trách nhiệm của một nam nhân, và còn mặt mũi làm sư phụ.

Nhưng sau đó Từ Phàm tĩnh tâm lại, ngẫm chuyện này lại một lần, thì phát hiện thì ra là mình tự hãm hại mình.
Bình Luận (0)
Comment