Chương 256: Anh Hùng Mộ
Chương 256: Anh Hùng Mộ
Cuộc giải đáp diễn ra trong sáu ngày, Từ Phàm chỉ điểm cho tất cả các đệ tử, ngoại trừ Trương Học Linh.
“Ta chỉ điểm cho bọn họ, ngươi có hiểu được không?” Từ Phàm hỏi Trương Học Linh.
“Không hiểu rõ lắm.” Trương Học Linh kính cẩn nói.
“Nếu như ngươi muốn đi theo con đường của ta, ngươi có biết sẽ phải chịu bao nhiêu không?” Từ Phàm nói.
“Nếu có thể hiểu được đại đạo thế gian huyền diệu, buổi sáng nghe đạo buổi tối chết cũng đáng lắm.” Trương Học Linh với vẻ mặt kiên định nói.
“Tư chất của ngươi bình thường, nhiều nhất cả đời ngươi chỉ có thể hiểu được một chút bề mặt.”
“Chút bề mặt là đủ.”
Từ Phàm nhìn tiểu tử ngay thẳng thế này nên trong lòng hắn rất là tán thưởng. Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc tâm hướng đạo đã kiên định hơn so với mình rồi.
Còn hơn hắn chỉ muốn làm cá mặn, Từ Phàm cảm thấy mình phải giúp vị đồ đệ này một phen.
Lúc này, Từ Phàm nghiêm túc nhìn Trương Học Linh nói: “Những gì ngươi nói có giống với những gì ngươi nghĩ trong lòng không?”
“Như nhau.”
“Ngày mai đi lên tầng cao nhất của tháp Thí Luyện, ta sẽ đặt ra cho ngươi một khảo nghiệm ở chỗ đó. Nếu như ngươi vượt qua, sau này ngươi chính là đệ tử dưới danh nghĩa của ta, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tìm ta thỉnh giáo.” Từ Phàm nói.
“Thật sao?” Giọng điệu của Trương Học Linh có chút kích động.
“Phải vượt qua bài khảo nghiệm trước đã.” Từ Phàm nói.
“Được.”
Lúc này, phân thân số hai bố trí pháp trận phù văn ở tầng đỉnh của tháp Thí Luyện đang lải nhải, Linh Hồn Ảo Trận với tiên văn làm trung tâm đang từ từ thành hình.
“Mỗi lần ta xem tiểu thuyết đến thời khắc mấu chốt thì lại để ta đi làm việc. Lần sau ta sẽ trực tiếp tự giải, ta muốn cho bản thể biết rằng phân phân cũng có tôn nghiêm.” Phân thân số hai tức giận nói.
“Ngươi thôi đi, gần đây bản thể đối xử với ngươi rất không tệ.” Phân thân số một ở bên cạnh đảo mắt xem thường và nói.
“Ngươi nghỉ ngơi hơn một tháng mà vẫn chưa đủ hả. Ngươi gần giống ta, hiện tại sắp trở thành mẫu 007.” Phân thân số hai tranh thủ thời gian nói.
“Ai bảo ngươi là phân thân luyện khí.” Phân thân số hai nói.
“...”
Sau khi Từ Phàm vẫy tay đuổi Trương Học Linh đi, hắn đi tới không gian dưới lòng đất.
“Bồ Đào, đặt hai chiếc chiến hạm cự thú và tinh chu Yêu tộc cùng một chỗ đi.” Từ Phàm phân phó.
“Đã hiểu.” Bồ Đào đáp lại.
“Báo cáo một chút tình hình gần đây của các đệ tử đi ra ngoài trải nghiệm Kim Đan đi.” Từ Phàm nói.
Đệ tử Ẩn Linh Môn ra ngoài, tất cả họ sẽ đeo một chiếc mặt nạ bảo khí do tông môn đưa đến, dùng để che giấu thân phận của mình và lang bạt ở Tu Tiên Giới.
Để có chiếc mặt nạ này, Từ Phàm đã phải bỏ rất nhiều công sức.
Mặt nạ bảo khí này không chỉ có công hiệu thay đổi hơi thở linh hồn, che giấu hoàn toàn tướng mạo, mà quan trọng nhất là nó có chức năng cảnh báo nguy hiểm.
Chỉ cần gặp phải tình huống sẽ phải chết, nó sẽ thả con rối thiết lập bên trong để đối phó với kẻ địch.
Lúc này, một quầng sáng hiện ra trước mặt Từ Phàm, trên đó là tất cả tình huống gần đây của tất cả đệ tử Kim Đan được tóm tắt ngắn gọn bằng văn tự.
“Linh Đài vậy mà lại vừa kết hôn ở bên ngoài, tốt lắm, hắn mạnh hơn cha mình ở chỗ này.” Từ Phàm nhìn tình huống của Linh Đài rồi nói.
“Chết tiệt, Hùng Lực thật sự đã dẫn một đám muội tử đi săn giết Yêu tộc.” Từ Phàm kinh ngạc nói.
“Bồ Đào, đem chi tiết tình hình của Hùng Lực trong thời gian gần đây ra cho ta.”
Lúc này quầng sáng bắt đầu thay đổi, trải nghiệm trong thời gian gần đây của Hùng Lực xuất hiện ở giữa quầng sáng.
Hóa ra sau khi Hùng Lực hoàn thành nhiệm vụ do tông môn giao cho, hắn bắt đầu lang thang một mình trong vùng hoang dã để săn giết Yêu tộc cho vui. Trong trận chiến sinh tử, Hùng Lực cũng bắt đầu trở nên yêu nghiệt hơn.
Hắn thường tự mình đuổi theo một nhóm Yêu thú Nguyên Anh Kỳ.
Nhưng ở trong mắt Hùng Lực, những ngày chiến đấu vui vẻ như vậy không kéo dài được bao lâu.
Vào một ngày nào đó, khi hắn đang chiến đấu với một Yêu Trư tiêm giáp Nguyên Anh Kỳ, thì hắn đã bị trưởng lão của thánh địa Hợp Hoan đi ngang qua trên bầu trời nhìn thấy, lòng yêu tài lập tức dâng lên.
Các tông môn yêu thích nhất là kiểu yêu nghiệt hoang dã này, đương nhiên những tông môn đại đỉnh cấp không hoang dã sẽ không quan tâm. Nhất là thánh địa Hợp Hoan, kẻ thích nghiêng mình trước góc tường của yêu nghiệt Thiên Kiêu của các tông môn khác.
Kết quả là ngày thứ hai, Hùng Lực gặp được một nữ tu Kim Đan Kỳ ngốc bạch ngọt bị Yêu tộc đuổi giết.
Sau đó, dưới tầng tầng lớp lớp thói quen, tên Hùng Lực này đã bộc lộ tráng hán có ý chí sắt thép, hắn bị buộc phải dẫn theo một đám muội tử đi săn giết Yêu tộc.
Sau khi xem hết, Từ Phàm nói với Bồ Đào: “Chuyện tốt như vậy sao ngươi không nói sớm.”
“Không đáp ứng các tiêu chuẩn báo cáo.” Bồ Đào nói.
“Nào, để ta xem những mặt hàng nào vây quanh bên cạnh Thiên Kiêu tông môn của ta.” Từ Phàm nói.
Quầng sáng thay đổi và được chia thành bảy quầng sáng nhỏ, trên đó hiện lên thông tin của nữ tu vây quanh bên cạnh Hùng Lực.
“Thì ra đều là những nữ đệ tử anh hùng, tĩnh mịch được thánh địa Hợp Hoan chuyên môn bồi dưỡng để đào góc tường.”
“Ôi chao, những đánh giá ở trong Tu Tiên Giới đều rất tốt.”
Từ Phàm sờ cằm nhìn bảy vị nữ tử của thánh địa Hợp Hoan trong quầng sáng.
Trong thánh địa Hợp Hoan có một nhất mạch tên là Anh Hùng Mộ, trong đó đều là những nữ tu hãy còn xuân, xinh đẹp, da trắng, tư chất tốt, được dùng làm vũ khí đào chân tường của các tông môn.
Nữ tu đã được thánh địa Hợp Hoan bồi dưỡng từ nhỏ, với triết lý và quan niệm được truyền thụ là thu thập người tài cho tông môn.
Về phần tại sao bọn họ lại được khen ngợi ở Tu Tiên Giới, thì hóa ra là sau khi những yêu nghiệt thiên tài đó yêu nữ tu, nếu bọn họ không muốn gia nhập thánh địa Hợp Hoan, thì thánh địa Hợp Hoan cũng sẽ không chia rẽ bọn họ. Ngược lại còn gửi một khoản của hồi môn hào phóng để thành toàn cho bọn họ, để giúp bọn họ được hạnh phúc.
Nhưng một khi bị nhất mạch Anh Hùng Mộ này của thánh địa Hợp Hoan để ý, thì sẽ không có mấy người có thể kiên quyết không gia nhập thánh địa Hợp Hoan.
“Cái này giống như có thể kéo một đợt len.” Từ Phàm nhìn đủ kiểu nữ tu da trắng xinh đẹp khác nhau trên màn hình (la ngự, hiền đức, thanh tú, thông minh, duyên dáng, lãnh khốc, thanh khiết)
Từ Phàm nhìn đệ tử tông môn của mình đều chưa có nàng dâu, hắn như người cha già lo nát tâm.
Theo hắn, kiểu người xưa không có nàng dâu là không bình thường, giống như ba đồ đệ của hắn, bây giờ chỉ biết cầm linh kiếm cười ngây ngô.
“Có hơn 130 đệ tử Kim Đan đã đi trải nghiệm ở bên ngoài, không biết liệu có đủ nữ tu Anh Hùng Mộ hay không.” Từ Phàm cười nói.
Từ Phàm rất tin tưởng vào những đệ tử mà mình đã bồi dưỡng.
Tuy đệ tử tông môn của hắn không có cấp bậc Thiên Kiêu, nhưng có thể coi là thiên tài, gần như có thể đạt tới tiêu chuẩn để cho thánh địa Hợp Hoan phái ra nữ đệ tử Anh Hùng Mộ.
“Bồ Đào, xóa bỏ tên của thuật Tâm Cảm trong Tàng Kinh Các cho các đệ tử ra ngoài trải nghiệm và tặng một điểm cho tất cả đệ tử xuất môn.”
“Sau đó lập kế hoạch với mục tiêu là Anh Hùng Môn của thánh địa Hợp Hoan. Tranh thủ để cho những đệ tử còn độc thân ra ngoài trải nghiệm, sau mười năm đều mang theo một người trở về.” Từ Phàm khà khà nói.
Thanh địa Hợp Hoan từng nói nếu ai có thể dụ dỗ được nữ đệ tử của Anh Hùng Mộ về nhà thì đó xem như là bản lĩnh của các ngươi, thánh địa sẽ không truy cứu.
Chính tin tức này đã cho Từ Phàm ý tưởng kéo len này. Còn thuật Tâm Cảm kia có thể làm cho người ta sinh ra thiện cảm hay không đó là bí thuật của tông môn, không thể coi đó là một chiêu trò.
Thuật Tâm Cảm là một loại pháp thuật do Từ Phàm tạo ra lúc hắn buồn chán. Một loại pháp thuật có thể khiến những người xung quanh sinh ra thiện cảm đối với người tu thuật này mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Lúc sáng tạo ra pháp thuật này, Từ Phàm vừa mới thăng cấp luyện khí trung kỳ, hắn ảo tưởng dùng nó để mở một hậu cung sau này.