Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257: Tráng Linh

Chương 257: Tráng Linh Chương 257: Tráng Linh

Sáng sớm, tiếng móng kêu trong trẻo của Linh Điểu quanh quẩn ở trong sơn cốc.

Trương Học Linh đón ánh nắng buổi sáng khi đặt chân lên những bậc thang trên đỉnh Thí Luyện.

Các bậc thang lên núi vốn là vật trang trí của các ngọn núi, chúng hiếm khi được sử dụng thực tế.

“Trương sư đệ, ngươi có muốn ta đưa ngươi lên đó không?” Một vị nhị đại đệ tử Trúc Cơ Kỳ điều khiển thuyền linh cỡ nhỏ lơ lửng cách Trương Học Linh không xa.

“Cảm tạ sư huynh, ta đi từng bước lên đó.” Trương Học Linh cười nói.

Có thể dễ dàng leo lên bằng cách sử dụng Ngự Phong thuật và Khinh Thân thuật, nhưng Trương Học Linh thích phong cảnh trên núi và hẻm núi, cho nên hắn lựa chọn đi bộ lên núi.

“Được, vậy ta đi trước.” Nhị đại đệ tử Trúc Cơ Kỳ cũng không nói nữa mà trực tiếp xoay thuyền linh bay về phía đỉnh núi. Hôm nay là ngày diễn ra trò chơi chiến đấu sinh tồn, hắn không thể bỏ lỡ nó.

“Sư huynh đi thong thả.”

Trương Học Linh tiếp tục chậm rãi leo lên núi.

Một giờ sau, khi tiếng chuông vang lên, trò chơi chiến đấu sinh tồn bắt đầu. Trương Học Linh cũng đi tới cổng của tháp Thí Luyện.

“Trương Học Linh, đi theo ta.”

Một con rối công cụ dẫn Trương Học Linh lên tầng một của tháp Thí Luyện, đặt chân vào Truyền Tống Trận bí ẩn.

“Đây là khảo nghiệm theo lời của đại trưởng lão sao?” Trương Học Linh nhìn Linh Hồn Ảo Trận có kích thước bằng một sân bóng đá trước mặt mình và nói.  

“Trận pháp này được gọi là Đạo Mộng Thiên Thu. Chỉ cần ngươi bước vào trong đại trận, người làm trái ý muốn hoặc có tạp niệm sẽ bị cảnh mơ loại ra ngoài.”

“Một tháng ở Tu Tiên Giới là hai năm trong cảnh mơ.”

“Chủ nhân đã chiếu hết tất cả thần thông công pháp của Tàng Kinh Các vào trong đó, ngươi có thể lĩnh hội.”   

“Ngươi kiên trì ở trong cảnh mơ một năm thì coi như đã vượt qua khảo nghiệm của đại trưởng lão.” Con rối nói.

“Chuyên tâm ở đại đạo hai mươi bốn năm sao?”

Nhìn thấy đại trận trước mặt, trong mắt Trương Học Linh lóe lên sự phấn khích. Nghe con rối nói xong, hắn có thể xác định cảnh mơ kia chính là nơi hắn khao khát nhất.

Lúc này, Trương Học Linh giống như một thiếu niên nghiện internet bị nhốt trong quán cà phê internet. Hắn cảm thấy chỉ cần có cái gì ăn thì hắn có thể ở lại cho đến chết.

Sau khi Từ Phàm biết Trương Học Linh đã tiến vào khảo nghiệm, hắn nhìn tháp Thí Luyện ở đằng xa và nói: “Ngươi đừng làm cho ta thất vọng nha, thật sự cần rất nhiều Cát Thời Không để duy trì pháp trận này đấy.”

Phần Cát Thời Không còn lại, hầu như tất cả đều cho phân thân số hai bố trí pháp trận.

Lúc này, thiếu nữ trẻ tuổi cầm hộp thức ăn trên tay và cưỡi trên lưng con ưng khổng lồ với đôi cánh dang rộng dài cả chục mét.

Thiếu nữ nhảy xuống khỏi tuyết ưng và từ từ đáp xuống sân nhỏ của Từ Phàm.

“Đại trưởng lão, đến giờ ăn sáng rồi.” Lôi Văn Khê cung kính nói.

“Sao hôm nay ngươi có thời gian rảnh sang đây vậy?” Từ Phàm cười nói.

“Vừa mới bế quan ra nên tới gặp đại trưởng lão.”

Từ Phàm nhìn Lôi Văn Khê hỏi: “Đã thăng cấp Kim Đan rồi à.”

“Ừ, ta đã vượt qua con rối khiêu chiến rồi, ta có một tháng để chuẩn bị đột phá Kim Đan.” Lôi Văn Khê nói.

“Trước khi đi thì ngươi hãy đến bảo khố để lấy bảo khí không gian Hoa Viên Bách Thú, nó tốt hơn túi Ngự Thú của ngươi đấy.” Từ Phàm nói.

Chỉ có ba đệ tử trong Ẩn Linh Môn đi theo con đường Ngự Thú, đây là bảo khí được luyện chế riêng dành cho bọn họ, coi như là Từ Phàm chiếu cố bọn họ.

“Đại trưởng lão, thật ra ta không muốn ra ngoài trải nghiệm đâu, ta có thể không đi không?” Lôi Văn Khê cố lấy dũng khí nói.

“Đây là quy tắc do tông môn đặt ra. Nếu ngươi cảm thấy không có người bầu bạn, thì ngươi có thể tìm đến sư huynh của mình. Cuộc sống gần đây của sư huynh ngươi rất tốt.”

Ca ca của Lôi Văn Khê là Lôi Nhẫn, hắn đã bước vào Kim Đan Kỳ trước đó một năm và hiện đang ở một cửa hàng chuyên bán linh đan được mở trong một tiên thành, nơi Yêu tộc xâm chiến tương đối nghiêm trọng. Hắn kết giao với một đám đạo hữu có tinh thần nghĩa hiệp.

“Được rồi.” Lôi Văn Khê nói, bị đại trưởng lão từ chối cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Khi đi nên mang theo thêm Tự Linh Đan, nếu không sẽ không thể một mình nuôi nhốt những linh thú kia.” Từ Phàm cười nói.

Hiện tại tiểu nha đầu này đã nuôi hơn 200 linh thú, tất cả đều được nuôi dưỡng bởi Tự Linh Đan tự luyện chế thành các giống quý hiếm, hoặc giống hoàn toàn mới.

Giống như tuyết ưng bay lượn trên bầu trời, chiến đấu hoặc triển khai thần thông giống như pháp trận, mang theo thần thông của chính mình để thay đổi thời tiết xung quanh.

“Ta không định mang theo tất cả, chỉ mang theo Tiểu Hoa, Tiểu Vân, Tiểu Điệp, Tiểu Xà, Tiểu Điêu là được.”

“Ha ha, Bồ Đào kia phải nhức đầu rồi.” Xu Fan cười.

Từ Phàm và Lôi Văn Khê vừa ăn vừa tán gẫu bên con suối. Mãi cho đến khi Từ Phàm ăn sáng xong, Lôi Văn Khê mới thu dọn bát đĩa và lái thuyền linh về phía nhà ăn của tông môn.

“Trong tông môn vẫn còn hơn 60 đệ tử cứng đầu, bọn họ còn chưa thăng cấp đến Kim Đan Kỳ. Xem ra cần phải cố gắng nhiều hơn.” Từ Phàm nhìn về phía ngọn núi chính ở đằng xa, hắn nheo mắt nói.

Lúc này, trên đảo nhỏ ngoại môn cách Ẩn Linh Môn không xa, có một vị tân trưởng lão ngoại môn đang bố trí nhiệm vụ giao ngọc giản cho đệ tử đi trải nghiệm Kim Đan.

Một bản đồ của đại lục trung tâm được mở ra, có hàng chục tiên thành được đánh dấu trên đó. Trong những tiên thành này đều có những người có đệ tử sức mạnh Kim Đan.

“Tú Vân đạo hữu, ngươi phụ trách đưa nhiệm vụ cho các đệ tử nội môn trong tiên thành được đánh dấu từ số 1 đến số 6.”

“Băng Khâu đạo hữu, ngươi là số 7 đến số 14.”

“Bảo Lăng đạo hữu, ngươi là…”

Sau khi tân trưởng lão bố trí xong nhiệm vụ, hắn nhìn về phía đảo Ẩn Linh, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

Trưởng lão ngoại môn là Sư Triển thế thân cao nhất, dã tâm lớn nhất của hắn không phải là có được tài nguyên để tu luyện lên cảnh giới cao hơn, mà là muốn gửi đứa con của mình sinh ra mấy năm trước vào trong Ẩn Linh Môn.

Từ lúc bước vào cửa ngoài của Ẩn Linh Môn, cuộc sống của hắn bắt đầu trở nên vô vị. Cho nên hắn đã đòi hỏi đạo lữ của mình một đứa con cùng trôi nổi với hắn.

Hắn đã hỏi đệ tử nội môn từng liên lạc với mình, nói rằng chỉ cần hắn biểu hiện tốt thì con của hắn khi lên sáu tuổi sẽ có một cơ hội tham gia khảo hạch nhập môn.

Bên ngoài Tiên thành Thạch Vực, Hùng Lực dẫn theo bảy nữ đệ tử của thánh địa Hợp Hoan vây quét một đám Yêu tộc Nguyên Anh Kỳ.

Nhìn thấy Hùng Lực hóa thân thành chân thân Thanh Đồng mười trượng, quét sạch Yêu tộc Nguyên Anh Kỳ. Một nữ tu trẻ tuổi ở bên cạnh hắn hăng hái cổ động và hỗ trợ từ xa.

Bảy nữ tu trẻ tuổi khác nhau bắt đầu truyền âm cho nhau, đều phàn nàn phần mình.

“Ta chưa bao giờ thấy nam nhân nào thiếu đầu óc như vậy, trái tim của hắn có phải bằng sắt không vậy?” Một vị nữ tu trẻ tuổi quyến rũ nói.

“Ngươi sai rồi, trái tim của hắn làm bằng sắt lạnh vạn năm.” Một nữ tử khác có vẻ ngoài thuần khiết nói.

“Xem ra là không bắt được tên đơn thuần này rồi.”

Lúc này, tất cả nữ tu trẻ tuổi đều đồng thanh thở dài.

“Có thể là cách tiếp cận của chúng ta không đúng. Chúng ta chưa khơi dậy được tiếng lòng của nam nhân này.” Một nữ tu phong cách ngự tỷ nói.

“Nếu không thì gọi Tráng Linh thử xem.” Một nữ tu thăm dò nói.

Lúc này, trong đầu tất cả nữ tu hiện lên một nữ hán tử ngực đập vỡ núi lớn, bào vảy ngựa bằng hai tay.

“Nàng ta ổn không?” Một nữ tử thanh thuần nói.

“Thử xem đi, dù sao chúng ta cũng không làm được.” Vị nữ tu phong cách ngự tỷ kia thở dài nói.

Lúc này, tất cả các nữ tu trẻ tuổi đều về phía Hùng Lực đang chiến đấu với Yêu tộc.
Bình Luận (0)
Comment