Chương 272: Giao Thủ Cự Quy mang thai trở về
Chương 272: Giao Thủ Cự Quy mang thai trở về
“Ta đã phát hiện một hóa hoa Bỉ Ngạn bảy màu tại một chỗ di tích của Tiên Thành Huyễn Hải. Ta đã luyện hóa nó thành Luân Hồi Phân Thân.” Bên trong giọng nói thờ ơ của Lý Tinh Từ mang theo một tia phiền muộn.
Mới vừa đạt được cơ duyên liền bị sư phụ của vợ mình bắt đi.
“Hoa Bỉ Ngạn bảy màu, vận may của tiểu tử ngươi đúng là không tệ.”
Ngay sau khi hoa Bỉ Ngạn bảy màu tiếp xúc với hơi thở sinh mệnh liền sẽ bắt đầu suy tàn, thần niệm cũng không được, cho nên cho đến bây giờ vẫn chưa có biện pháp bảo vệ thứ đồ chơi này.
Sau khi nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn bảy màu, nếu như không có biện pháp ứng đối thì nó sẽ trực tiếp lụi tàn.
Biết rõ Lý Tinh Từ sử dụng hoa Bỉ Ngạn bảy màu để luyện hóa thành phần thân, Từ Phàm cũng cảm thấy yên tâm.
“Ngươi bây giờ đang ở cùng một chỗ với Tô Nhiễm Thiên sao?” Từ Phàm lại hỏi.
“Hiện tại Tô Nhiễm Thiên đã bị sư phụ hắn bắt lại.” Trong giọng nói của Lý Tinh Từ có một chút bất đắc dĩ, không biết có biện pháp nào có thể cứu người từ trong tay của một vị Tôn Giả hay không đây.
“Bây giờ ngươi còn có thể liên hệ với Tô trưởng lão không.” Từ Phàm hỏi.
“Có thể liên hệ, Thiên Nhi bảo ta không cần lo lắng. Hiện tại sư phụ hắn sắp phi thăng tiên giới, đoán chừng đến lúc đó sẽ đồng ý mối hôn sự giữa hai người chúng ta.”
“Ai, đều do tu vi của sư phụ thấp, nếu không sẽ trực tiếp dẫn ngươi đi cướp nàng dâu về.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ không cần phải như vậy, thật ra như bây giờ cũng rất tốt. Nhờ vào hoa Bỉ Ngạn bảy màu, qua một đoạn thời gian nữa, tu nhi của đồ nhi sẽ có thể đột phá đến Hóa Thần Kỳ, vừa lúc nhân đoạn thời gian này quay trở lại tông môn tĩnh tâm tu luyện.” Lý Tinh Từ nói.
“Được.” Từ Phàm gật đầu.
Từ Phàm kết thúc cuộc trò chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời rồi cảm khái: “Lại có một vị đồ đệ chuẩn bị thăng cấp Hóa Thần Kỳ.”
Tính toán thời gian bản thân mình tấn cấp Nguyên Anh một chút, hắn chỉ có thể thời dài một hơi.
Lúc này, bên trong Thập Vạn Lý Cự Hồ, một con Cự Quy Hóa Thần mang theo mười hai con Linh Quy Kim Đan với dáng vẻ khác nhau đi tới phía trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.
Hình bóng của Từ Phàm xuất hiện bên trên Thập Vạn Lý, chờ đợi lấy lão rùa trở về.
“Không dễ dàng, cuối cùng cũng trở về.” Từ Phàm cảm khái.
Từ sau khi Giao Thủ Cự Quy mang theo các con ra ngoài tiếp nhận truyền thừa, Từ Phàm liền thiếu đi rất nhiều thú vui.
Mỗi khi Từ Phàm câu cá ở trên linh thuyền đều sẽ nhớ tới đám rùa nhò kia.
Trên mặt hồ tĩnh lặng phía xa bỗng xuất hiện một chút bọt nước, đầu tiên là một đóa hoa đỏ nhỏ xuất hiện ở trên mặt hồ, sau đó sóng lớn nổi lên, để lộ toàn bộ thân thể.
Sau đó là mười hai con rùa lớn có vỏ lưng lớn bằng sân bóng rổ, mười hai con với những màu sắc khác nhau, nhìn rất là đẹp mắt.
“Ông trời của ta ơi, ngươi đã trải qua những gì vậy.” Từ Phàm nhìn mai rùa đầy Đằng Hồ của Giao Thủ Cự Quy Hóa Thần Kỳ như vậy thì rất kinh ngạc.
“Ô ~~~ “
Sau khi nhìn thấy Từ Phàm, Giao Thủ Cự Quy rống một tiếng, giống như là đang chào hỏi với Từ Phàm rằng ta trở về.
Khoảng cách giữa Giao Thủ Cự Quy và Từ Phàm càng ngày càng gần, mai rùa đầy Đằng Hồ kia khiến cho da đầu của Từ Phàm như tê dại.
Nhìn sang những chiếc mai bóng loáng của mười hai con Linh Quy Kim Đan còn lại, Từ Phàm có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Đầu của con Giao Thủ Cự Quy to lớn kia tiến đến trước mặt Từ Phàm, nhẹ nhàng cọ vào tay Từ Phàm, bày tỏ mình bây giờ rất đau.
“Biết rồi, bây giờ ta sẽ xử lý cho ngươi.” Từ Phàm an ủi nó.
Lúc tay của Từ Phàm tiếp xúc với Giao Thủ Cự Quy, Từ Phàm cảm thấy Giao Thủ Cự Quy đau đến linh hồn đều đang run rẩy.
Nhìn mai rùa đầy những Đằng Hồ, vừa nghĩ tới chuyện bản thân mình sẽ lấy những Đằng Hồ này xuống, không biết tại sao Từ Phàm lại có vẻ hưng phấn.
Một thanh linh kiếm tứ giai xuất hiện trong tay của Từ Phàm, chém ra một đạo kiếm quang, chém đứt một Đằng Hồ Kim Đan kỳ trên mai rùa.
Đằng Hồ trên người Giao Thủ Cự Quy cao nhất là Nguyên Anh kỳ, bọn chúng có nhiệm vụ bảo vệ cho những Đằng Hồ nhỏ an toàn bám vào trên mai rùa của Giao Thủ Cự Quy.
Từ Phàm bắt đầu đảo mắt quan sát phạm vi xung quanh chỗ mà những Đằng Hồ bám trên mai rùa qua nhát chém vừa rồi.
Đằng Hồ Trúc Cơ kỳ tương đương với người trưởng thành, Kim Đan kỳ lại tương đương với một chiếc xe ngựa, Nguyên Anh kỳ thì tương đương với một xe tải nặng.
Lúc này, vô số công kích tinh thần đánh về phía Từ Phàm, đây là phương pháp công kích của Đằng Hồ, trực tiếp tác dụng lên linh hồn.
Từ Phàm lập tức mặc cho mình một vòng bảo hộ ngăn cản công kích linh hồn của Đằng Hồ, linh kiếm mà Từ Phàm cầm trong tay cũng không cần thần thông. Từng đạo kiếm quang chém ra giống như là máy thu hoạch, điên cuồng thu hoạch Đằng Hồ xung quanh.
Lúc này, xung quanh Giao Thủ Cự Quy có mấy trăm con rối Nguyên Anh kỳ được Từ Phàm chém liên tiếp xuống Đằng Hồ. Đây chính là hải sản vị ngon nhất, hắn mới sẽ không bỏ qua.
Lúc này, Từ Cương bỗng xuất hiện bên cạnh Giao Thủ Cự Quy, hỏi: “Sư phụ, có cần giúp đỡ gì hay không.”
Nhìn Từ Phàm thu hoạch giống như máy cắt cỏ, Từ Cương hiện lên vẻ hưng phấn, hắn cũng rất muốn làm như vậy.
“Không cần, ngươi ở bên cạnh xem là được, lát nữa có việc cần ngươi làm.”
Từ Phàm vừa nói vừa chém ra từng đạo kiếm quang thu hoạch Đằng Hồ xung quanh nơi này.
“Không hổ là sư phụ, kiếm quang tiện tay chém ra cũng có thể chấn nhiếp lòng người như vậy.” Từ Cương sợ hãi than, từng đạo kiếm quang kia khiến da đầu của hắn như tê dại
Đúng lúc này, Đằng Hồ bị Từ Phàm áp chế lập tức đổi mục tiêu sang phía Từ Cương.
‘Két--’
Tiếng móng vuốt truyền đến, hư ảnh của Tam Túc Kim Ô tự chủ xuất hiện phía sau lưng Từ Cương, ngăn chặn công kích linh hồn của Đằng Hồ.
“Đây không phải là quả hồng mềm.” Từ Cương hừ lạnh.
Mai rùa kia giống như một cái đảo nhỏ, khiến cho Từ Phàm phải chém đến trưa, cuối cùng mới dọn dẹp sạch sẽ.
“Từ Cương.” Từ Phàm phân phó.
“Sư phụ, có ta.” Từ Cương vội vàng hồi phục, cuối cùng cũng đến lượt mình.
“Ngươi phụ trách đánh bóng.” Từ Phàm chỉ vào một cái hố nhỏ, nơi đó còn sót lại một số Đằng Hồ nhỏ bé bình thường.
“Được.”
Từ Cương trực tiếp dùng thần thông ngưng tụ ra một cái bàn chải thép, bắt đầu khống chế linh lực dùng bàn chải thép đánh đi đánh lại phía trên mai rùa.
Từ Phàm đứng trên đầu Giao Thủ Cự Quy, bắt đầu dùng thần niệm tiến vào không gian linh hồn của Giao Thủ Cự Quy.
Đằng Hồ của biển Vô Tận là một giống loài rất thần kỳ. Bọn chúng chẳng những sẽ phụ thuộc vào bề ngoài của thú biển khổng lồ, mà còn có thể xâm nhập vào linh hồn sau đó chôn hạt giống vào trong linh hồn của cự thú.
Như này, cho dù nó có bị loại bỏ ở thể xác bên ngoài thì vẫn còn có thể mượn nhờ hạt giống chôn ở trong linh hồn của cự thú để trùng sinh.
Bên trong không gian linh hồn của Giao Thủ Cự Quy, Từ Phàm huyễn hóa ra một cái kìm lớn, lần lượt rút các hạt giống bên trong không gian linh hồn ra.
Mỗi lần rút ra một hạt giống, Từ Phàm đều cảm thấy linh hồn của mình như được thanh lọc một phần.
Không mất quá nhiều thời gian, Từ Phàm đã nhổ sạch tất cả hạt giống.
Thần niệm của Từ Phàm quay trở về, trực tiếp thả Linh Hỏa ra, đốt cháy toàn bộ hạt giống này.
Lúc này, Từ Cương đã đánh bóng xong mai rùa, toàn bộ mai rùa sáng đến nỗi có thể phản xạ ra ánh sáng chói lóa.
Từ Phàm nhìn còn Giao Thủ Cự Quy sáng bóng với vẻ thỏa mãn, hắn nói: “Không tệ, không tệ ~~”
“Ô ~~~”
Giao Thủ Cự Quy khẽ kêu, bày tỏ sự cảm ơn đối với Từ Phàm.
“Không cần khách sáo, ngươi cũng được coi như là linh thú của Ẩn Linh đảo chúng ta. Đây là điều nên làm.” Từ Phàm vừa cười vừa nói, phất tay bày tỏ không cần khách sáo như thế.
“Gruuu~~”
Giao Thủ Cự Quy lại kêu lên một tiếng, khiến cho sắc mặt của Từ Phàm trở nên cổ quái.
“Ngươi lại mang thai??” Từ Phàm nói với vẻ mặt kỳ lạ.
Con của ngươi còn chưa có trưởng thành, như này không được đâu.
“Ô ~”
“Ngươi bị một con rồng cưỡng ép, còn mang thai con của nó!!”