Chương 274: Sức mạnh của vận mệnh
Chương 274: Sức mạnh của vận mệnh
Từ Phàm đi đến trước hồ Linh Dịch, lúc này hồ Linh Dịch đang ở trong trạng thái nửa khô cạn.
Đầu của Giao Thủ Cự Quy nhô lên khỏi hồ Linh Dịch.
Lúc này, trên người Giao Thủ Cự Quy đã có long uy nhàn nhạt, khiến cho yêu thú không dám tới gần.
Từ Phàm đặt tay lên đầu của Giao Thủ Cự Quy để xem xét, phát hiện phần bụng của Giao Thủ Cự Quy đang nuôi dưỡng sáu quả trứng rồng.
“Ai, cũng không biết sau khi sáu tiểu gia hỏa ra ngoài, có thể nuôi nổi chũng hay không.” Từ Phàm nói với vẻ không chắc chắn.
“Ô ~~” Giao Thủ Cự Quy khẽ kêu lên, ý nói không cần lo lắng về chuyện của sáu quả trứng rồng. Sau khi nó ra ngoài, nàng có thể đưa sáu đứa bé đến biển Vô Tận, nơi đó đủ cho bọn chúng trưởng thành.
“Như vậy sao được, biển Vô Tận nhiều nguy hiểm, còn không bằng chờ đợi bên trong Ẩn Linh Môn.” Từ Phàm vội vàng nói, vịt con đưa đến miệng sao có thể để nó bay được.
“Tiếp theo ta sẽ luyện chế thêm mấy Tụ Linh Trận cấp bậc Đạo Khí, đủ con của ngươi dùng.” Từ Phàm nói.
Giao Thủ Cự Quy nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó lại lùi đầu vào trong hồ Linh Dịch.
Từ Phàm thấy linh khí bây giờ cũng không tốt hơn trước là bao, hắn bất đắc dĩ đành quay lại không gian dưới đất, bắt đầu luyện chế Tụ Linh Trận.
Lúc này, tại một thế giới thần bí nhỏ cách Phi Vũ giới không biết bao nhiêu năm ánh sáng.
Một con Tứ Trảo Kim Long bay ra từ trong Truyền Tống Trận, sắc mặt rất là âm trầm.
“Ngao Song, ngươi đã trở về, trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đúng không.” Giọng nói của Thương Tang vang lên.
“Tứ ca, trên đường ta bị mẹ Vạn Xà tính kế, thiếu chút nữa đã rơi vào bẫy của nàng.”
“May mà ta đã dùng bí pháp để kết nối đến trong thế giới Trung Thiên đang dung hợp, mới tránh thoát được mẹ Vạn Xà. Nhưng mà ra đã lưu lại huyết mạch ở thế giới kia.” Sắc mặt của Ngạo Song vô cùng khó coi, hắn quơ móng vuốt, dường như muốn xé nát mẹ Vạn Xà.
“Lục đệ, nắm chặt thời gian mà nâng cao sức mạnh đi. Chiến lực của Mẹ Vạn Xà miễn cưỡng có thể coi như là Kim Tiên, ngươi thiếu chút nữa đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.”
“Yên tâm đi, ta sẽ nói chuyện này cho đại ca, đến lúc đó sẽ để hắn đến Thần Yêu Giới đòi lại công đạo cho ngươi.” Thương Tang lên tiếng.
“Quên đi, đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, chỉ là trong độc của mẹ Vạn Xà rất là khó chịu.”
“Muốn mang thai huyết mạch của Long Tộc chúng ta sao, nàng không xứng.” Ngạo Song quay đầu, nói.
“Vậy huyết mạch mà ngươi để lại tại thế giới Trung Thiên kia phải làm sao bây giờ.”
“Đều là huyết mạch Á Long không thuần, nếu như lớn lên có tư chất thì có thể triệu hồi về Long Giới, còn không được thì cứ để bọn hắn tự sinh tự diệt đi.” Ngạo Song nói.
Hắn cũng không thèm để ý đến mấy thứ không có huyết mạch Long Tộc chân chính.
Mẹ Vạn Xà kia có bí pháp có thể thông qua nguồn gốc sinh mệnh của Ngạo Song, cộng thêm một số tài liệu đặc thù để tạo thành một quả trứng rồng có chứa huyết mạch Chân Long.
“Về sau cố gắng đừng rời khỏi Long Giới nhiều. Bên phía Yêu tộc phát hiện ra một con thú mang thai, khiến cho thần thú Thiên Mệnh và nhóm Long Tộc chúng ta nhìn mà đỏ mắt.”
“Xem ra là thời điểm để cho Long Vương đại nhân đi đánh Yêu tộc một chút.” Thương Tang nói.
“Được thôi.”
Không gian dưới đất, Từ Phàm bất tri bất giác đi tới trước mặt một quả trứng khổng lồ. Trứng này chính là quả trứng được lấy ra từ trong cơ thể của con thú mang thai tại Yêu Linh giới ngày đó.
“Cũng không biết khi nào mới có thể ấp trứng, linh vật ẩn chứa tiên khí đã ít lại càng thêm ít, xem ra chỉ có thể đợi đến khi ta phi thăng thế giới Đại Thiên rồi ấp cho người.” Từ Phàm nói.
Đúng lúc này, Từ Phàm đột nhiên có một suy nghĩ tuyệt diệu, chính là sau khi Giao Thủ Cự Quy sinh trứng rồng, hắn sẽ đưa quả trứng rồng này tới cho nàng ấp luôn, không biết có thể ấp ra được hay không.
“Đó là một biện pháp không tệ.” Từ Phàm sờ cằm, nghĩ đến cảnh lúc trên trời mình có Chân Long hộ thân, dưới chân lại có Long Quy đi bộ thay.
Từ Phàm nhìn quả trứng rồng, vừa cười vừa nói: 'Thời gian của ta rất dài, tuyệt đối có lòng tin có thể nuôi dưỡng các ngươi thật tốt.'
Sau khi xem xét trứng rồng, Từ Phàm lại xem xét tiến độ luyện chế đạo khí Tụ Linh Trận của phân thân số một.
“Không tệ, tốc độ luyện chế đúng là rất nhanh, không có một chút dây dưa dài dòng nào.” Từ Phàm thỏa mãn, từ khi phân thân số một học được thần thông Vô Ngã, hiệu suất làm việc đang càng ngày càng cao.
“Dự tính là sau chín tháng, đạo khí Tụ Linh Trận sẽ được luyện chế thành công.” Phân thân số một lạnh lùng nói, bên trong ánh mắt không có một tia tạp niệm, chỉ chuyên tâm luyện chế đạo khí trước mắt.
Từ Phàm đột nhiên có loại cảm giác không đành lòng.
“Sau này phải cố gắng sắp xếp cho phân thân số một càng ít công việc càng tốt.” Từ Phàm thở dài một hơi. Nhưng mà chỉ có hắn biết rõ, trước khi căn cơ tông môn hoàn toàn vững chắc, phân thân số một sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có thể được thở một chút.
Thân hình của Từ Phàm xuất hiện phía trên hồ Thập Vạn Lý, gọi phân thân số hai đã nghỉ ngơi thật lâu lên.
“Bản thể, có nhiệm vụ gì à.” Phân thân số hai vô cùng nhiệt tình, đã lâu rồi hắn không có việc làm, nghĩ đến đây hắn lại có chút ngứa tay.
“Mang theo ý thức của ta đi ra ngoài một chuyến.” Từ Phàm nói xong, lập tức chỉ vào mi tâm của phân thân số hai.
Từ Phàm khống chế phân thân số hai bay về phía Tiên thành Lâm Sâm. Hắn muốn gặp đồ đệ bảo bối trên danh nghĩa của mình trong lần ra ngoài này.
Một là bởi vì lời nguyền nghịch chuyển trong cơ thể của Kiếm Vô Cực cần được sửa chữa một cái, hai là Kiếm Vô Cực sắp thăng cấp Kim Đan kỳ, thân là sư tổ tóm lại là nên đi nhìn một chút.
Mười nghìn dặm bên người tiên thành Vạn Vũ chính là hành cung của Vương Hướng Trì.
Vương Hướng Trì đang giảng cho Kiếm Vô Cực về những sai sót của hắn trong trận chiến đấu vừa rồi.
Lúc này, Kiếm Vô Cực hiển nhiên là không muốn nghe. Vương Hướng Trì thấy thế cũng dừng việc giảng giải lại, nhìn Kiếm Vô Cực rồi nói: “Ngươi cứ muốn gặp sư tổ ngươi như vậy sao.”
“Sư tổ ngươi nói là sẽ đến, ngươi cứ an tâm chờ đợi là được.” Vương Hướng Trì nói.
“Nhưng mà ta không nhịn được mà tò mò, lần trước sư tổ đưa căn nguyên của tộc Độc Oa cho ta, ta còn chưa thấy mặt lão nhân gia hắn.” Kiếm Vô Cực cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Lúc hắn hấp hối, chỉ nghe thấy giọng nói của Từ Phàm, lại không thể gặp mặt Từ Phàm.
“Sắp được gặp sư tổ của người rồi, nói không chừng hiện tại sư tổ ngươi đã tới, đang âm thầm quan sát ngươi.” Vương Hướng Trì vừa cười vừa nói.
Từ Phàm lúc này đang núp trong bóng tối bỗng nở nụ cười, bước ra một bước, thân hình xuất hiện trước mặt hai người.
“Từ lúc nào mà cảm giác của Hướng Trì lại chuẩn như vậy.” Từ Phàm nói, ánh mắt thản nhiên lướt qua hai người.
“Bái kiến sư tổ.”
Nhìn thấy Từ Phàm xuất hiện, mặc dù rất kinh ngạc vì ngoại hình bình thường của vị sư tổ này, nhưng mà chuyện đó không ảnh hưởng chút nào đến sự cảm kích và sùng bái của hắn.
Ngay tại lúc Kiếm Vô Cực muốn hành đại lễ, Từ Phàm vội vàng dùng linh lực khống chế Kiếm Vô Cực, làm cho hắn không cần quỳ xuống.
Nói đùa, nếu như ta nhận cái cúi đầu này của ngươi, không biết sau này còn phải thừa nhận bao nhiêu nhân quả nữa.
Lúc này, chuyện quỷ dị đã xảy ra, sau khi linh lực của Từ Phàm tiếp xúc với Kiếm Vô Cực vậy mà lại biến mấy vào hư không. Hắn cứ như vậy mà thoải mái quỳ xuống trước mặt Từ Phàm, sau đó hành đại lễ tam bái cửu khấu*(*tam bái cửu khấu: ba lần lạy, chín lần dập đầu).
Trong lúc nhất thời Từ Phàm vậy mà cảm thấy có chút choáng, chính là loại cảm giác choáng váng khi tiếp nhận chuyện mà mình không nên tiếp nhận.
“Con mẹ nó đây chính là sức mạnh vận mệnh à.” Từ Phàm thầm chửi bậy trong lòng.
“Đứng lên đi.” Từ Phàm bất đắc dĩ lên tiếng, đây chính là sự vô nghĩa của vận mệnh.