Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275: Tam Khấu Thủ

Chương 275: Tam khấu thủ Chương 275: Tam khấu thủ

Từ Phàm nhìn Kiếm Vô Cực, cảm thấy mình bị cưỡng ép buôn bán.

“Tạ ơn cứu mạng của sư tổ.” Kiếm Vô Cực vừa nói vừa hành đại lễ.

Từ Phàm vội vàng tự mình đỡ Kiếm Vô Cực dậy.

Lúc tay Từ Phàm ngăn chặn tay của Kiếm Vô Cực, mới phát hiện ra sức lực của tiểu tử này đúng là rất lớn.

“Đứng lên đi, sư tổ ngươi không thích chuyện bị người quỳ lạy.” Vương Hướng Trì bên cạnh lên tiếng.

Kiếm Vô Cực lúc này mới đứng lên, dùng ánh mắt sùng bái để nhìn sư tổ. Từ khi Vương Hướng Trì nói với hắn rằng sư tổ của hắn lúc Luyện Khí kỳ đã có thể giết chết yêu thú Kim Đan kỳ, hắn luôn chờ mong một ngày gặp mặt.

“Vô Cực, sau khi cơ thể ngươi hấp thu căn nguyên của bộ tộc Độc Oa, hiện tại cảm thấy thế nào rồi.” Từ Phàm hỏi.

Kiếm Vô Cực nghe thấy lời quan tâm của Từ Phàm, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.

Từ đó, vị trí của Từ Phàm trong lòng Kiếm Vô Cực lập tức được nâng lên hạng ba.

“Cảm thấy có chút khó chịu, bởi vì chín đạo khí linh kiếm phong trong cơ thể đã sắp bão hòa, hiện tại căn nguyên tràn ra khiến cho ta có chút hoảng.” Kiếm Vô Cực lộ ra vẻ mặt đau khổ.

“Ngoài ra còn có chút hấp dẫn yêu thú và Yêu tộc bên ngoài tiên thành.” Kiếm Vô Cực bổ sung thêm.

“Đúng, đây cũng là nguyên nhân mà ta tới đây.” Từ Phàm lấy một viên linh châu ra rồi đưa cho Kiếm Vô Cực.

“Đây là công tắc khống chế lời nguyền trong cơ thể ngươi. Nếu như ngươi đóng lời nguyền thì nó sẽ dừng việc hấp thu căn nguyên của bộ tộc Độc Oa lại.”

“Lúc ngươi cần thời thì có thể mở ra.”

Từ Phàm truyền bí pháp đóng mở lời nguyền rủa cho Kiếm Vô Cực.

“Cảm ơn sư tổ.” Kiếm Vô Cực cảm kích đáp lại.

“Ngươi cũng coi như là đệ tử thân truyền của Hướng Trì, xem như là đồ tôn chính thức của ta, theo lý thì nên có đãi ngộ này.” Từ Phàm rất nhiệt tình, hắn không phải là người bó tay bó chân, nếu đã vậy thì cứ thoải mái thu nhận đồ tôn này đi.

Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, bây giờ vẫn chưa thể chạy thoát khỏi hai chữ ‘số trời’ này.

Ba người đi vào đạo trường bên trong hành cung, ba người ngồi xếp bằng. Từ Phàm cũng đã cố gắng làm tròn trách nhiệm của một sư tổ, phân tích một lần tất cả những nghi ngờ của Kiếm Vô Cực đối với kiếm đạo.

Từ Phàm nhìn linh lực tràn ra từ trên thân Kiến Vũ, nói: “Vô Cực, trước khi ngươi thăng cấp Kim Đan kỳ, sư tổ muốn truyền cho ngươi một Thần thông bản mệnh. Đây cũng là quy tắc của Ẩn Linh Môn.”

Nói xong, không gian ở giữa hai người Từ Phàm và Kiếm Vô Cực bắt đầu thay đổi.

Cuối cùng hai người xuất hiện ở trong một vũ trụ hư không.

Một cái ngọc giản trôi nổi ở trước người Kiếm Vô Cực.

“Thần thông này tên là « Tam Khấu Thủ », rất thích hợp cho người có khí vận lớn như ngươi tu luyện, tại thời khắc nguy hiểm có thể phát huy ra tác dụng không tưởng tượng nổi.” Từ Phàm nói, Đây là một môn Thần thông mà hắn đã sáng tạo ra trên đường tới đây, rất đơn giản, nhưng lại là một kỹ năng tất sát khi đặt ở trên người nhân vật chính.

“Sư tổ, đây là Thần Thông Kiếm Đạo à.” Kiếm Vô Cực hỏi, hắn cảm thấy đây không phải là Thần thông đứng đắn gì.

“Nhìn thấy thần thông, trong cơ thể của ngươi không phải là còn có truyền thừa sao, học nhiều thêm một môn cũng không có tác dụng gì.”

“Vâng.” Kiếm Vô Cực bắt đầu tìm đọc nội dung trong ngọc giản.

Sau khi nhìn thấy nội dung trong ngọc giản, sắc mặt của Kiếm Vô Cực bắt đầu trở nên cổ quái. Môn Thần thông này xác định không phải là quỳ gối ba lần đề cầu xin tha thứ đó chứ.

“Tin tưởng sư tổ, môn Thần thông này chắc chắn có thể cứu mạng ngươi.” Từ Phàm nói.

“Ta tin tưởng sư tổ.” Kiếm Vô Cực liền vội vàng gật đầu, hắn vô cùng tín nhiệm Từ Phàm.

“Thần Thông này rất đơn giản, sau khi ngươi học được sẽ tự tách rời.” Từ Phàm nói xong, bóng dáng của hắn lập tức biến mất giữa vũ trụ hư không.

Kiếm Vô Cực nhìn nội dung bên trong ngọc giản, cười nói: “Quả thật là rất đơn giản.”

Bên ngoài hành cung của Vương Hướng Trì, Vương Hướng Trì đang đưa tiễn Từ Phàm.

“Nhị sư tỷ của ngươi đã thăng cấp Hóa Thần kỳ, đại sư huynh và tứ sư đệ của người cũng đều đang chạm đến Hóa Thần kỳ, chỉ thiếu mình ngươi.”

“Ta biết rõ. Ta mang theo Vô Cực đi du lịch thêm một đoạn thời gian nữa, sau đó sẽ an tâm lĩnh ngộ kiếm đạo.” Vương Hướng Trì nói.

“Ừm, cứ yên tâm mà tu luyện, với mệnh của ngươi thì không nên suy nghĩ đến các loại kỳ ngộ kia làm gì.”

“Nếu như thật sự không được thì cứ trở lại tông môn, vi sư sẽ huấn luyện đặc biệt cho ngươi.” Từ Phàm vỗ vỗ bả vai Vương Hướng Trì an ủi.

“Ha ha, đồ nhi vẫn thích tự mình tu hành hơn.” Vương Hướng Trì nói, hắn vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để tiếp nhận huấn luyện đặc biệt của sư phụ.

“Tùy ngươi.” Bóng dáng của Từ Phàm biến mất trước mặt của Vương Hướng Trì.

Vương Hướng Trì nhìn về phía Từ Phàm biến mất, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, liệu mình có phải là người có thiên phú kém cỏi nhất trong các học trò của sư phụ hay không.

Bên trong hành cung, Vương Hướng Trì nhìn Kiếm Vô Cực đi ra từ trong huyễn cảnh, tò mò hỏi: “Sư tổ ngươi truyền cho ngươi thần thông gì vậy.”

“Là một môn Thần thông tên là Tam Khấu Thủ, không phải là Thần thông kiếm đạo, rất đơn giản, hiện tại ta đã học xong.” Kiếm Vô Cực nói.

“Tam Khấu Thủ? Không biết uy lực của nó sẽ như thế nào.”

“Vô Cực, ngươi thử uy lực của Thần thông này đối với ta một chút, đỡ phải đến lúc cần thì lại không nắm chắc.” Vương Hướng Trì nói.

“Cũng được, ta cũng muốn thử uy lực của Thần thông này một chút.” Kiếm Vô Cực cười nói.

Lúc này, Kiếm Vô Cực đi tới trước mặt Vương Hướng Trì, chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính thiêng liêng, trong miệng nói lẩm bẩm: “Cúi đầu lạy trời xanh.”

Trong nháy mắt, trong lòng của hai người Kiếm Vô Cực và Vương Hướng Trì bỗng có một loại cảm giác không nói rõ được.

Nhất là Vương Hướng Trì, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, có loại cảm giác như đang nhìn thẳng vào yêu thú Đại Thừa, chính là chủng loại hung tàn nhất.

“Bái thứ nhất.”

Kiếm Vô Cực chậm rãi quỳ xuống, dùng Thần thông này đối với Vương Hướng Trì. Hắn cũng không có bất kỳ chướng ngại gì, bái sư phụ của mình chính là chuyện đương nhiên.

Ngay khi hai đầu gối của Kiếm Vô Cực chuẩn bị quỳ trên mặt đất, mặt mũi của Vương Hướng Trì đã đổ đầy mồ hôi, giống như là bị một loại uy áp không rõ dọa sợ.

“Dừng lại! !” Vương Hướng Trì hô lớn.

Kiếm Vô Cực lúc này đã đứng dậy, thấy đầu Vương Hướng Trì đổ đầy mồ hôi thì quan tâm hỏi han: “Sư phụ, sao thế.”

“Thần thông rất đáng sợ, không phải là thời khắc mấu chốt thì không nên dùng.” Vương Hướng Trì vừa cầm khăn tay lau mồ hôi trên đầu vừa nói, có loại cảm giác như sống sót sau tai nạn, tâm trạng cho đến bây giờ vẫn còn có chút không yên.

“Ta đã biết.” Kiếm Vô Cực có chút mơ hồ, vừa rồi hắn có loại cảm giác, chỉ cần mình quỳ xuống thì sư phụ hắn có thể sẽ nổ tung tại chỗ.

Lúc này, Từ Phàm đang ở bên trong Tiên thành Vạn Vũ, đi đến vị trí của Truyền Tống Trận.

Nhìn tu sĩ phàm nhân đi lại trên đường, Từ Phàm có loại cảm giác như đã đi qua mấy đời.

“Xem ra sau này mình nên đi ra ngoài nhiều một chút. Dù sao còn có phân thân, không cần lo lắng nguy hiểm.” Từ Phàm vừa nhìn người đi lại trên đường vừa lẩm bẩm.

Ngay tại lúc Từ Phàm đang nhàn nhã đi dạo trên đường cái, một ông lão Trúc Cơ kỳ tướng mạo bình thường mang dáng vẻ tu sĩ đã để mắt tới Từ Phàm.

“Người này có mắt duyên, đoán chừng có thể kiếm lời một bút.” Ông lão tu sĩ Trúc Cơ kỳ nghĩ thầm.

Lúc này Từ Phàm nhíu mày, một đợt sóng huyền ảo phát ra từ trên người của Từ Phàm.

Một ông lão đâm đầu vào người Từ Phàm, hai người đối mặt, cười với nhau một tiếng.

“Vãn bối rất lễ phép, không tệ, biết rõ Tu Tiên giới hiểm ác sớm một chút cũng tốt.” Lão nhân thầm nghĩ.

Một trận gió nhẹ thổi qua, hai người liền có một cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ.

Ẩn Linh đảo, trong tiểu viện của Từ Phàm, Từ Phàm đang xem xét một cái nhẫn không gian, không khỏi tấm tắc: “Ngươi trộm ai không trộm, lại cứ cố ý trộm đồ từ trên người của ta.”

“Cảm tạ lão thiết đã tặng hộp mù.” Từ Phàm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment