Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314: Đột Phá

Chương 314: Đột phá Chương 314: Đột phá

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta và Vũ Luân chỉ là huynh đệ đơn thuần.” Từ Phàm nói, chẳng qua hơi có vẻ đau hết cả trứng.

Không thể phủ nhận rằng những gì nử tử nói có lý, nếu không phải cái hệ thống chết tiệt này, hắn cùng lắm cũng là cố gắng hết sức để cứu Vương Vũ Luân thay vì lãng phí mạng sống của mình.

Đúng lúc này, một vệt sấm sét to lớn xẹt qua bầu trời, sấm sét rung chuyển toàn bộ Đào Hoa Nguyên.

“Thời gian không còn nhiều, bắt đầu đi.” Từ Phàm nói, nhìn ánh mắt kỳ lạ của nữ tử, hắn cũng không muốn nói thêm cái gì.

“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng để lựa chọn, tu vi của ngươi đã Kim Đan kỳ đỉnh phong, dù cho ngươi thăng cấp Nguyên Anh trong lúc ta đảo ngược thời gian.”

“Lúc đó, con đường tu tiên của ngươi cũng sẽ sụp đổ, kiếp này không cách nào phi thăng thế giới Đại Thiên.” Nữ tử nói, đối với Từ Phàm người yêu cùng một nam nhân với mình, nàng có loại cảm giác kỳ quái, dĩ nhiên có chút không đành lòng ra tay.

“Ta cũng đã theo phu quân nhiều đời, còn chưa từng thấy có nam nhân thích hắn.” Giọng điệu của nữ tử vẫn kỳ quái như trước, nhưng đã bắt đầu dần chấp nhận 'tình địch' này.

“Bằng không, ngươi đi xem thử nam nhân khác thế nào đi!”

“...” Vẻ mặt thương tiếc lẫn nhau của ngươi là cái quỷ gì vậy.

Lúc này, Đào Hoa Nguyên bị vài tia sấm sét khổng lồ đánh tới, trên bầu trời đã có những vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Mẫu thân, ta sợ.” Một bé gái nói trong sợ hãi.

Ở phía xa, một nam tử xuất hiện.

“Nhanh lên, bằng không bí cảnh này sẽ sụp đổ.” Từ Phàm đau cả trứng nói, tại sao ngươi lại phải rối rắm với chuyện này.

Nữ tử dùng một tay phảng phất như vượt qua không gian, một chưởng đánh thẳng Từ Phàm vào một không gian khác.

Lúc này, Từ Phàm giống như đang ở trong một thế giới mà thiên đạo sụp đổ, thời gian và không gian như hòa lẫn vào nhau.

Trong một mảnh hỗn loạn, có đủ loại mảnh vỡ thế giới, đây là một cái thế giới bị đánh nát.

Lúc này Từ Phàm nhìn hai tay mình càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một đôi bàn tay nhỏ bé như trẻ con.

“Cái này là cái gì!!”

Từ Phàm nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong một mảnh vỡ thế giới bóng loáng, hắn đã biến thành một đứa trẻ, dường như thời gian lại bắt đầu đảo ngược, một trăm năm, hai trăm năm, mãi cho đến năm trăm năm sau khi Từ Phàm gặp đại nạn Kim Đan.

Một tia sáng với sức mạnh của thiên địa phá vỡ không gian và trực tiếp bao phủ Từ Phàm.

Cùng lúc này, Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm đã biến thành một ông già, nhất thời hai mắt rưng rưng, hắn hiểu Từ Phàm muốn làm cái gì.

“Từ đại ca, vì sao phải làm như vậy?”

“Ta không xứng.”

Hai dòng nước mắt trong suốt tuôn rơi, Vương Hướng Trì bên cạnh cũng sợ ngây người, loại trạng thái này của sư phụ là muốn đại nạn sắp tới.

Lúc này một đạo linh quang ngũ sắc nện vào trong tiểu viện của Vương Vũ Luân.

“Sư phụ!!”

Từ Cương vừa rồi đang tu luyện đột nhiên cảm nhận cảm thấy đau thắt trong lòng, như thể một người quan trọng trong cuộc đời mình đã qua đời.

Hắn lập tức nghĩ đến sư phụ.

Hư Vô Chi Giới, Lý Tinh Từ đang huấn luyện đột nhiên ôm ngực, ánh mắt nhìn về phía Hư Vô Chi Môn nơi hắn tiến công bao nhiêu lần cũng không có kết quả.

“Sư phụ, rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”

Loại tình huống này ở Hư Vô Chi Giới đã xuất hiện hai lần.

Ở Truyền Tống Trận tại tiên thành Lâm Sâm, Từ Nguyệt Tiên giống như phát điên mà bay về phía Ẩn Linh môn.

Trong tiểu viện của Vương Vũ Luân, cơ thể Từ Phàm vốn có chút sinh khí vừa rồi đã hoàn toàn mất đi sức sống.

Từ Cương và Vương Hướng Trì quỳ trên mặt đất dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cơ thể già đi và không còn hơi thở của Từ Phàm.

“Bồ Đào! Sư phụ cso nhắn nhỉu ngươi chuyện gì không!!” Từ Cương trừng lớn hai mắt đỏ rực hét lên, linh quang ngũ sắc quanh thân dung hợp thành một mảnh hỗn độn, giống như thần giống như ma.

“Chỉ là thao tác cơ bản, đừng lo lắng.” Giọng nói nhàn nhạt của Bồ Đào lúc này có vẻ có chút không đúng lúc.

Ngay tại thời điểm mọi người không biết phải làm sao, một tia sáng trên bầu trời mang theo sức mạnh kinh thiên động địa rơi thẳng xuống người Từ Phàm, đồng thời, vô số đại đạo kinh văn tuôn ra từ Từ Phàm, trực tiếp bài xích tất cả mọi người ra ngoài, ngoại trừ Vương Vũ Luân.

Lúc này, linh lực trong bán kính vạn dặm bắt đầu hội tụ, vô số dị tượng phủ xuống Ẩn Linh môn.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên dị tượng trên bầu trời, trong lòng chợt nhẹ nhõm một hơi.

“Xem ra sư phụ muốn đột phá, không cần lo lắng.” Từ Cương vỗ vỗ Vương Hướng Trì nói, có chút hoảng hốt chưa ổn định.

“Sư phụ không có việc gì là tốt rồi.” Lúc này Vương Hướng Trì đột nhiên đang suy nghĩ một vấn đề, là cha ruột quan trọng hay là sư phụ quan trọng, ngay trong nháy mắt Từ Phàm mất đi hơi thở thì hắn đã có quyết định.

“Ngũ Hành Chi Đạo, gió, lôi, quang, tối, thời gian, không gian, “

“Sư phụ này đều tu luyện cái gì.” Từ Cương nhìn dị tượng trên bầu trời thì thào nói.

Các dị tượng trên bầu trời bao gồm tất cả các đại đạo mà Từ Cương biết đến.

Một vị lệ ảnh lưng mang theo trường thương xuất hiện bên cạnh Từ Cương.

“Sư phụ đây là muốn đột phá sao?” Từ Nguyệt Tiên thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi.

Lúc này tất cả dị tượng bắt đầu tụ hội về phía Từ Phàm.

Lúc này, Từ Phàm ở trong bí cảnh, cảm thụ được Nguyên Anh trong cơ thể mình thì gần như muốn bật khóc.

Thật không dễ dàng chút nào, sau rất nhiều thăng trầm, cuối cùng ta cũng được thăng cấp lên Nguyên Anh.

Lúc này, Từ Phàm bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tiếp tục đi, ta còn có một đống tuổi thọ đang chờ ngươi, hãy đến đây hấp thu đi.

Một lực hút đến từ một chỗ không xa Từ Phàm, muốn hút Từ Phàm ra khỏi không gian này.

“Đừng dừng lại, tiếp tục đi!”

Từ Phàm, người chuẩn bị rời khỏi thế giới này, nhanh chóng nắm lấy một mảnh thế giới nhỏ và thấm vào tâm trí của mình.

Từ Phàm lại trở về trong Đào Hoa Nguyên kia.

“Mới hơn hai trăm năm, tiếp tục đi.” Từ Phàm khó hiểu nói.

“Quên đi, đột nhiên cảm giác tình huynh đệ của các ngươi rất quý giá, cho nên kiếp này ta quyết định buông xuống.” Nữ tử thản nhiên nói, nhưng ánh mắt tò mò khiến Từ Phàm hơi thấy không thoải mái.

Không phải ngươi muốn xem huynh đệ ta đấu kiếm đấy chứ?

Nữ tử phất tay, xung quanh biến thành thế giới hỗn độn tràn đầy mãnh vỡ kia.

Một quầng sáng màu xanh bảo vệ toàn thân Từ Phàm, giúp cơ thể không bị tác động của thời gian.

“Đây là thế giới gì?” Từ Phàm hỏi.

“Đây là thế giới mà lần đàu tiên ta và phu quân ta yêu nhau, nhưng đã bị người khác đánh nát.” Nữ tử thản nhiên nói.

“Đáng tiếc, trên thực tế ta là một thiên tài trong tu luyện, chỉ cần cho ta vài năm thời gian, ta có thể tu luyện viên mãn cảnh giới trước mắt.” Từ Phàm nói.

“Ta biết ngươi là thiên tài, thích đè ép cảnh giới không chịu đột phá.”

“Ngươi nói điều này là có ý gì?” Nữ tử hỏi.

“Ngươi có thể dùng tuổi thọ vô tận của ta để duy trì bí cảnh của ngươi, thậm chí có thể dùng để tu bổ thế giới này.” Từ Phàm nói xong chỉ vào hai mảnh vỡ thế giới bị khâu lại với nhau.

“Ngươi trả giá vô tận như vậy, thật sự là bởi vì yêu huynh đệ của ngươi sao?” Nữ tử nói.

“Ta…”

“Không cần, kiếp này coi như bỏ qua, ngươi có thiên phú tuyệt thế. Nếu như có thể thì ta hy vọng ngươi có thể dẫn dắt huynh đệ của ngươi phi thăng Tiên giới.”

“Ngày mà huynh đệ của ngươi có thể thăng cấp Kim Tiên, ta tất có trọng tạ.”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, số tuổi thọ mà vừa rồi khi gia tốc thời gian hút của ngươi, ta đều trả lại cho huynh đệ của ngươi.”

“Chúc hai người ngày sau có một cuộc sống tốt đẹp.” Nữ tử nói xong lập tức muốn đẩy Từ Phàm ra khỏi không gian này.

“Chờ đã.” Từ Phàm nói.

“Làm sao vậy, ta đều thành toàn các ngươi như vậy.” Nữ tử nói.

“Gần hết tuổi thọ của ta cho huynh đệ của ta đi, chỉ cần giữ lại năm năm cho ta là được.” Từ Phàm thâm tình nói, trong mắt có tình cảm chân thành tha thiết không thôi dành cho Vương Vũ Luân.

Từ Phàm cảm giác mình không thể không diễn một đợt nữa.
Bình Luận (0)
Comment