Chương 342: Trảm Linh đến
Chương 342: Trảm Linh đến
Đối với vấn đề biến linh khí thành linh thạch, vào thời điểm mới bắt đầu tu luyện Từ Phàm đã từng nghĩ đến, thực hiện thí nghiệm cũng mấy lần, nhưng kết quả cuối cùng đều là thất bại.
Rõ ràng lý luận được thành lập, nhưng một khi thao tác thực tế thì sẽ phát hiện ra đủ thứ hạn chế. Cuối cùng Từ Phàm đưa ra một cái kết luận là ý chí thiên đạo của thế giới này không cho phép loại hành vi này xảy ra.
“Bồ Đào, ngươi thực hiện lại quá trình hội tụ linh khí thành linh thạch như vừa rồi một lần nữa cho ta xem nào.”
Lúc này Sa Điêu cũng đã đến bên cạnh Từ Phàm.
“Được.”
Linh khí được hội tụ lần nữa, lần này Từ Phàm tập trung tinh thần quan sát, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Đến tận lúc một khối linh thạch xuất hiện trong tay Bồ Đào, Từ Phàm mới lấy lại tinh thần, trong ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Cứ tưởng có thể phát tài rồi, hóa ra là do hắn suy nghĩ nhiều.
“Để hội tụ viên linh thạch này cần bao nhiêu toán lực.” Từ Phàm hỏi.
“Trước đây Bố Đào tính toàn bộ toán lực mất gấp ba, trước mắt chưa thể ngưng tụ được linh thạch trung phẩm.”
“Chỉ là thay đổi kết cấu linh khí có thể giúp các đệ tử trong tông môn có được linh khí vô tận.”
Bồ Đào vừa nói xong thì trong tay xuất hiện một dải linh khí dung hợp hoàn toàn vào linh lực bên trong cơ thể Từ Phàm, có thể trực tiếp hút vào trong cơ thể.
“Không tệ, cũng coi như có tác dụng lớn.” Từ Phàm thỏa mãn nói.
“May mà việc ngưng tụ linh khí nghịch chuyển thành linh thạch có khó khăn, làm thế lâu dài dễ bị rơi vào vòng nguyền rủa. Tóm lại là sẽ xảy ra chuyện chẳng hay ho gì.” Sa Điêu ở bên cạnh nói.
“Ví dụ thử xem.” Từ Phàm hỏi Sa Điêu.
“Trước đây sư phụ từng nói với ta, Tu Tiên giới đã từng có một người luyện chế ra pháp bảo có thể hấp thu linh khí biến thành linh thạch.”
“Vị luyện khí sư kia vốn cho là mình có thể dương danh thiên hạ, lưu truyền thiên cổ.”
“Nhưng khi hắn định chứng minh cho thế nhân được chứng kiến thì lập tức bị hòn thiên thạch từ ngoài vũ trụ nện thành mảnh vụn.”
“Ta hiểu rồi.” Từ Phàm gật đầu, hắn có thể hiểu được hành động này của thiên đạo. Một khi loại pháp khí này được biết đến rộng rãi thì tất cả những vùng đất có linh khí hội tụ trên toàn bộ Tu Tiên giới sẽ gặp phải kiếp nạn.
“Bồ Đào, sau này đừng ngưng tụ linh thạch nữa.” Từ Phàm nói.
“Nhưng với các đệ tử tông môn có linh khí tương xứng thì có thể làm nhiều hơn một chút được.”
“Tuân mệnh.”
“Đúng rồi, bây giờ ngươi đã có thể luyện chế đạo khí được rồi sao?” Từ Phàm hỏi. Trước đây Bồ Đào có thể mượn con rối để luyện chế ra pháp bảo, bây giờ tiến thêm một bước nữa hẳn là có thể luyện chế ra đạo khí được rồi.
“Pháp bảo bình thường thì có thể, đạo khí thì không được. Ta cần đệ tử tông môn phối hợp cùng mới được.” Bồ Đào nghĩ nghĩ rồi trả lời.
“Về kế hoạch cải tạo bốn chiếc linh thuyền của tông môn, linh kiện đạo khí để xây khung thuyền tông môn, Trấn Yêu Tinh và con rối cấp bậc Luyện Hư kỳ, những chuyện này đêu giao hết cho ngươi.” Trên mặt Từ Phàm xuất hiện nụ cười không kiềm chế được.
Còn Sa Điêu ở bên cạnh thì có vẻ mặt hơi kỳ quái.
Luyện Khí Tông Sư mà bị sai đi làm việc vặt thế à?
“Không thành vấn đề, chủ nhân giao hết mọi chuyện cho ta đi.” Bồ Đào như bé trai ngoan ngoãn đáp lại.
“Cát sư huynh, đi thôi, chúng ta đến biển Vô Tận câu cá, thế nào hả?” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Ta không đi, ta còn phải về để tiếp tục nghiên cứu phối phương đạo khí hợp kim của ta nữa.”
“Con đường Luyện Khí Đại Tông Sư của ta xin nhờ vào Đại trưởng lão.” Sa Điêu nói xong thì bay vút đi hướng về phía Luyện Khí phong của mình, không dám quay đầu lại một cái.
Lúc này Từ Phàm giống hệt như một đứa trẻ đang cố gắng học hành muốn thi đậu vào Thanh Bắc, đột nhiên biết tin mình được “cử” đi học.
Còn học cái rắm ấy, quẩy lên thôi.
Lúc này, trước mặt Từ Phàm xuất hiện một màn sáng, bên trên là hình ảnh cách mười vạn dặm, có một đạo huyết sắc độn quang đang hướng thẳng về phía Ẩn Linh đạo, dùng hết tốc lực tiến về phía trước.
Nhìn tốc độ bay thế này, ít nhất cũng phải Đại Thừa Tôn Giả.
“Ồ. Là người hộ đạo của Tinh Từ, ta đi nghênh đón một chút.” Từ Phàm xem ma khí độn quang của con ma này là biết.
Từ Phàm cưỡi linh thuyền xuất hiện ngay bên ngoài tông môn.
“Hoan nghênh tiền bối quang lâm Ẩn Linh môn.” Từ Phàm nhìn đại hán trung niên có râu quai nón đứng ở cách đó không xa, nói.
“Có thể để Tông Sư đích thân đến nghênh đón đó là vinh hạnh của ta, ta còn phải cảm tạ ân cứu mạng của Tông Sư.” Trảm Linh cười, hành lễ.
Từ Phàm để lại cho hắn ấn tượng rất tốt, trong mắt Từ Phàm không hề có một chút thành kiến nào đối với ma tu.
“Tiền bối, mời ngươi theo ta tiến vào tông môn, để ta chiêu đãi tiền bối thật tốt.” Từ Phàm cười nói.
“Không cần tận sức thế đâu, sau này là người một nhà cả.” Trảm Linh không hề lo lắng, đáp lời. Hắn đã quyết định làm người hộ đạo cho đệ tử của người ta rồi, hắn cũng không cần tiếp tục bày cái dáng vẻ tiền bối gì đó nữa.
Bên trong Nghênh Khách điện ở chủ phong, Từ Phàm mời mẹ của Kiếm Vô Cực làm người nấu chính trong bữa cơm này.
“Không tệ, mỗi một món ăn đều là cực phẩm nhân gian, vị tiên trù này xem như cao thủ lấy trù nhập đạo.” Trảm Linh gắp một miếng cá rán rồi nói, màu sắc lẫn hương vị đều có.
“Đây là đầu bếp lợi hại nhất ở Ẩn Linh đảo chúng ta, bình thường không dễ động tay nấu nướng đâu.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Sau một bữa rượu thịt, Ẩn Linh môn thuận lợi có thêm một vị trưởng lão cấp bậc Đại Thừa Tôn Giả.
Trên mặt biển Vô Tận có một chiếc linh thuyền trôi nổi, Từ Phàm và trưởng lão Trảm Linh của Ẩn Linh môn ngồi trên thuyền câu cá.
Trước mắt mà nói, hai người này là hai người rảnh rỗi nhất tông môn.
“Đại trưởng lão, ngươi nói xem thằng nhóc họ Lý kia có thể điều khiển áo giáp linh lực từ xa đến cấp bậc Đại Thừa kỳ hay không.” Trảm Linh vừa câu cá vừa nói.
“Có thể thì có thể, chẳng qua cấp bậc của áo giáp linh lực kia ít nhất phải thuộc trong phạm vi đạo khí đỉnh tiêm. Hiện giờ ta chưa luyện chế ra được.” Từ Phàm nói.
“Đáng tiếc, ta rất có thiên phú thao túng mấy món đồ chơi đó.” Trảm Linh tiếc nuối nói.
“Ha ha, nếu Trảm Linh trưởng lão thích, sau này ta sẽ luyện chế một cái riêng cho trưởng lão.” Từ Phàm vừa cười vừa nói. Dùng một món đạo khí đỉnh tiêm để làm lung lạc một vị Đại Thừa Tôn Giả cũng không tính là thiệt thòi.
“Đại trưởng lão đừng cho là thật!” Trảm Linh vừa kinh ngạc vừa vui mừng đáp. Khi hắn đến đã để lại toàn bộ pháp bảo trên người ở Thiên Ma tông, bao gồm cả thanh Liệt Ma đao, gần một nửa uy năng của hắn đều ở trong đó.
“Ta còn cần lừa ngươi ư, ngươi là người hộ đạo của đồ đệ ta mà.”
“Hắn đã không hiểu chuyện, chẳng nhẽ người làm sư phụ cũng không hiểu chuyện. Sau này, pháp bảo của Trảm Linh trưởng lão đều do Ẩn Linh môn chúng ta bao hết.” Từ Phàm hào khí nói.
“Vậy có thể luyện chế cho ta một thanh đạo khí ma đao không?” Trảm Linh hỏi.
“Dễ như ăn cháo, hiện giờ ta vẫn chưa luyện chế được đạo khí cấp bậc đỉnh tiêm, Trảm Linh trưởng lão còn phải đợi thêm.” Từ Phàm nói.
“Tất nhiên rồi.” Trảm Linh vừa cười vừa nói. Đột nhiên hắn phát hiện Từ Phàm đối xử với hắn rất được, quan trọng đó là còn là Luyện Khí Tông Sư lợi hại.
Lúc này, từ đảo Ẩn Linh xa xa đột nhiên bay đến một chiếc linh thuyền cỡ lớn, nó bay về hướng nào đó với tốc độ nhanh nhất. Bên trên linh thuyền chở ba con Ngũ Linh Minh Hầu, một con Hợp Thể kỳ, hai con Luyện Hư kỳ.
“Đại trưởng lão, Yêu tộc trên linh thuyền được thuần hóa rồi sao?” Trảm Linh ngờ vực, hỏi.
“Cứ cho là vậy đi, chúng cũng được xem là một thành viên thuộc Ẩn Linh môn bọn ta. Phía bên kia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều muốn đến xem thử.” Từ Phàm không thèm để ý nói.
“Có phiền không? Cần ta xuất thủ chứ?” Trảm Linh nói, vừa rồi nhận được chỗ tốt, lúc này đương nhiên phải biểu hiện một chút rồi.
“Không cần, Trảm Linh trưởng lão vẫn nên ở lại tông môn tu dưỡng cho thỏa đáng đã.” Từ Phàm nói.
Hắn cảm thấy vị Trảm Linh trưởng lão này vẫn chưa khôi phục về lại đỉnh phong.