Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 435: Linh Ngọc

Chương 435: Linh ngọc Chương 435: Linh ngọc

Từ Phàm nghe được lời nói của Trảm Linh, đột nhiên muốn nói một câu, khoa học kỹ thuật thay đổi thế giới.

“Trảm Linh trưởng lão không nên nghĩ nhiều như vậy, suy cho cùng trong cả Tu Tiên giới chỉ có một vị Luyện Khí Tông Sư gọi là Từ Phàm.” Từ Phàm cười nói.

Một câu nói khiến cho Trảm Linh thông suốt trong nháy mắt.

Đúng nha, ở Tu Tiên giới chỉ có Đại trưởng lão của Ẩn Linh môn bọn họ mới có thể luyện ra đạo khí có uy lực lớn như vậy.

Hơn nữa chỉ cần mình ôm chặt bắp đùi vị Đại trưởng lão này, sau này muốn tiên khí nào cũng không thiếu.

“Ha ha, là ta mơ mộng hão huyền.” Trảm Linh nói.

“Trảm Linh trưởng lão nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Lúc này toàn bộ khói lửa trong quầng sáng tan đi.

Một mảnh đại địa bị đốt thành chất rắn xuất hiện ở trước mặt hai người.

Toàn bộ hai vị Yêu Tôn và đại quân của hai tộc đã bị laser đánh chết, ngay cả cặn bã cũng không còn.

“Lỗ vốn rồi” Từ Phàm và Trảm Linh đồng thời nói.

Lỗ vốn trong lời là Trảm Linh toàn bộ thi thể của Yêu Tộc hóa thành tro bụi, không mang đến chỗ tốt gì cho môn phái.

Từ Phàm nói lỗ vốn bởi vì sau khi Thiên Nguyên Hoả Tinh kia bộc phát năng lượng một lần, muốn tích đầy cần thời gian ít nhất năm năm, thậm chí còn nhiều hơn.

Hơn nữa một đại chiêu này mà lại nhận được một đống cặn bã.

“Bồ Đào, lập tức phái con rối chiến đấu đi công chiếm Thánh Thành của hai tộc.”

“Cần phải giữ cho kho bảo vật của hai tộc được hoàn chỉnh.” Từ Phàm ra lệnh trước cho Bồ Đào.

“Đại trưởng lão, lần này để cho ta đi giết một đợt đi.” Vẻ mặt Trảm Linh hưng phấn nói, Huyết Hải không tự chủ xuất hiện ở phía sau, bắt đầu sôi trào.

“Đi đi, cẩn thận là chính.” Từ Phàm nói.

“Được rồi!”

Trảm Linh bay lên trời, bước lên một chiếc Linh thuyền lớn bay về hướng Huyết Sư Lĩnh Địa.

Lúc này bên phía Trường thành sắt thép đã có mấy ngàn chiếc Linh thuyền cỡ lớn dâng lên, chứa đầy con rối chiến đấu, chia ra bay về hướng lãnh địa của hai tộc.

Trong chốc lát, vô số đội ngũ Thiên Khôi Sư cũng ngồi trên Linh thuyền bay về phía lãnh địa của hai tộc.

Tiên môn ăn thịt, bọn họ ăn canh.

“Không nghĩ tới đại chiêu của pháo quỹ đạo hiệu quả như vậy, nếu biết trước mấy năm trước đã chiếm một mảnh lãnh địa này.” Từ Phàm cười nói.

Ba tháng sau, Ẩn Linh đảo, trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.

Từ Phàm ngồi ở trên một con linh quy câu cá, bên cạnh có một thiếu nữ tai thỏ cường tráng bưng trà rót nước cho hắn.

“Chủ nhân, trà của ngài được rồi!” Một tiếng âm thanh cục mịch vang lên.

Thiếu nữ tai thỏ bưng chén trà để vào chỗ Từ Phàm có thể cầm lấy dễ dàng nhất.

“Ừ.”

Một tay Từ Phàm cầm cần câu, một tay lấy chén trà uống trà.

“Linh Ngọc, thời gian ngươi hầu hạ ở bên cạnh ta dài bao lâu rồi?” Từ Phàm uống xong một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.

“Ngọc Nhi đã hầu hạ ở bên cạnh Đại trưởng lão hai tháng ba ngày.” Đôi tai thỏ của Linh Ngọc run rẩy tôn kính nói.

“Ta đã dạy ngươi pha trà như thế nào chưa?”

“Đại trưởng lão đã dạy Ngọc Nhi rồi.” Thiếu nữ tai thỏ Linh Ngọc nói.

Lúc này, Từ Phàm thở dài nhẹ nhàng một hơi, bỏ chén trà vào trong tay thiếu nữ tai thỏ Linh Ngọc.

“Ngươi đi trở về thôi, tìm mẹ ngươi, học xong nghệ thuật pha trà rồi lại đến.” Từ Phàm nói.

Thiếu nữ tai thỏ Linh Ngọc này vốn là con gái của Ngọc Quang Yêu Tôn, để biểu đạt thành ý tộc Thỏ Ngọc Quang đầu nhập vào Nhân Tộc, Ngọc Quang Yêu Tôn tự mình đưa con gái đến bên cạnh Từ Phàm để hầu hạ.

Từ Phàm vốn định hưởng thụ cuộc sống xa xỉ của Đại lão gia địa chủ thời cổ đại trong mấy ngày, nhưng mà con gái của vị Ngọc Quang Yêu Tôn này quá ngốc, hoàn toàn là một con bé dũng mãnh như hồ.

Không có bản lĩnh hầu hạ người, chiếm một lượng cơm ăn rất lớn, cả ngày thích chuyện chém chém giết giết.

Từ Phàm hoàn toàn không có cảm thụ của Đại lão gia địa chủ thời cổ đại.

“Chủ nhân muốn đuổi ta đi đúng không!” Nước mắt Linh Ngọc rơi như mưa nói.

“Ngươi ở chỗ này của ta là có tài mà không được phát huy, tộc Thỏ Ngọc Quang của các ngươi càng cần ngươi hơn, bọn họ không thể không có vị đại tướng quân như ngươi.” Từ Phàm nói.

Thời điểm Linh Ngọc ở tộc Thỏ Ngọc Quang chính là đại tướng quân của tộc bọn họ, chịu trách nhiệm tấn công chém giết chinh phạt với bên ngoài.

Từ Phàm nghi ngờ Ngọc Quang Yêu Tôn phái con gái nàng tới đây là đến để lén học tập.

“Chủ nhân đánh chết ta cũng không đi, ta muốn chờ ở bên cạnh ngươi.”

Từ Phàm vung tay lên, trong nháy mắt Linh Ngọc bị khống chế ở tâm thần, bay ra phía ngoài môn phái, bên ngoài có Linh thuyền đưa nàng trở về Yêu giới.

“Cuối cùng cũng được yên lặng.” Từ Phàm nhìn mặt biển Thập Vạn Lý Cự Hồ phía xa nói.

Đang lúc này, một con gấu đen cưỡi một con linh quy đi đến bên cạnh Từ Phàm.

“Từ đại ca, ngươi cũng ở đây à!” Hùng Nhị nói cộc lốc.

“Đúng rồi, không thể lúc nào cũng chỉ tiếp đón ngươi nhìn đám mây ở trong môn phái đúng không.” Từ Phàm vừa nói vừa nhìn đám mây hình dáng Hùng Nhị trên trời nói.

Thời điểm Từ Phàm ở môn phái, có một thời gian ngắn, thường xuyên bị Hùng Nhị lôi kéo ở cùng hắn cùng nhau nhìn đám mây Hùng Nhị trên bầu trời.

“Từ đại ca, ngươi nói chúng ta nằm ở trên linh quy nhìn hùng đám mây thì như thế nào.” Hùng Nhị vừa nói vừa nằm ở trên vỏ lưng linh quy, vẻ mặt bình thản và thoải mái.

“Rất sáng tạo nha, không quấy rầy ngươi nhìn đám mây nữa, ta đi chỗ khác câu cá.”

Từ Phàm vừa nói vừa ra hiệu cho linh quy đi chỗ khác câu cá, hắn đã nhìn đám mây Hùng Nhị trên bầu trời đủ rồi.

“Từ đại ca đừng đi! Ở lại nhìn cùng nhau ~” Hùng Nhị hô lớn.

Lúc này linh quy đã tăng tốc đi xa.

“Nếu ta có tâm lý như Hùng Nhị thì tốt, vài chục vạn năm không phải nháy mắt mấy cái là đã trôi qua sao?” Từ Phàm hâm mộ nói.

Lúc này Từ Phàm thuộc về cái loại người được nhàn rỗi nhưng không chịu nhàn rỗi.

Ở môn phái, hắn chỉ rảnh rỗi một thời gian ngắn là vẫn lại muốn tìm một chút chuyện để làm.

Giống như tâm lý trong nhà có 30 bộ bất động sản cho thuê, mỗi ngày đi một nhà thu tiền thuê.

Ở thời điểm Từ Phàm đang câu cá, Từ Nguyệt Tiên xuất hiện ở bên cạnh Từ Phàm.

“Sư phụ, ta đã đạt đến yêu cầu ban đầu của ngươi.”

“Bây giờ các đệ tử Ẩn Linh Viện cũng đã tốt nghiệp Trúc Cơ.” Từ Nguyệt Tiên kiêu ngạo nói.

“Toàn bộ đều đã Trúc Cơ sao?” Từ Phàm sửng sốt một chút nói, cảm giác thời gian này trôi qua dài dằng dặc.

“Ngươi muốn thế nào?” Từ Phàm cười nhìn Từ Nguyệt Tiên nói.

“Sau này thời điểm Triển Anh trường lão đi Vực Cực Không lấy quặng làm cho hắn mang theo ta.” Từ Nguyệt Tiên hưng phấn nói.

Ở thời điểm Từ Phàm bị vây trong Nguyên Chung Chi Kiếm, Từ Nguyệt Tiên vẫn luôn không ra khỏi môn phái.

Ngoại trừ tận chức tận trách làm viện trưởng, thời gian còn lại vẫn coi chừng bên cạnh Nguyên Chung Chi Kiếm.

“Được! Lần sau khi Trảm Linh trưởng lão đi Vực Cực Không, ta bảo hắn mang.” Từ Phàm cười nói.

“Đúng rồi, lúc ngươi ra cửa, đeo cái này vào.” Từ Phàm vừa nói lấy ra một cái ngọc bội đưa cho Từ Nguyệt Tiên.

“Như vậy việc ngươi ra cửa sẽ không khiến cho bên kia chú ý.”

“Sư phụ, ngươi còn nhớ rõ chuyện này.” Từ Nguyệt Tiên cảm động nói, nàng vốn cho là sư phụ bị vây ở bên trong 500 năm, đã sớm quên mất chuyện nhân quả quấn quanh trên người nàng.

“Đồ đệ ngốc, chuyện này ta không nhớ rõ thì còn ai nhớ rõ.” Từ Phàm cười nhẹ nhàng mà gõ đầu Từ Nguyệt Tiên một chút.

“Vừa lúc thời điểm đi lần sau, ta cũng đi theo cùng đi với các ngươi, đi xem người quen cũ một chút.” Từ Phàm nói.

“Vậy thật sự là quá tốt.” Từ Nguyệt Tiên phấn khởi nói.

Khó có được cơ hội Từ Phàm ra ngoài một lần cùng nàng.

“Đến lúc đó đi thu thập một chút Linh Khoáng trong đường biển tinh thần của Nhân Tộc.”
Bình Luận (0)
Comment