Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460: Lý Lôi Hổ Bại

Chương 460: Lý Lôi Hổ bại Chương 460: Lý Lôi Hổ bại

Bồ Đào vẽ ra khu vực quyết đấu, Lý Lôi Hổ cùng với Bạch Huyễn bốn mắt nhìn nhau.

“Hình như ngươi rất có thành kiến với đệ tử nội môn chúng ta?” Lý Lôi Hổ cau mày hỏi, vừa gặp mặt hắn đã cảm thấy cái gã Bạch Huyễn này không thích nghe nhắc đến mấy chữ nội môn đệ tử này.

“Không thể phủ nhận, ta quả thật rất có thành kiến với các ngươi.”

Bạch Huyễn đáp lời, quanh thân lơ lửng một trăm ba mươi sáu thanh linh kiếm, tạo thành kiếm trận kỳ dị trôi lơ lửng xung quanh hắn.

“Tại sao?”

“Có lẽ là bởi vì ghen tị đi.” Bạch Huyễn thản nhiên nói, hắn chưa bao giờ che giấu loại tâm tình này của mình.

Hắn biểu thị rất rõ ràng với mọi người, ta chính là muốn tiến vào nội môn.

“Lão sư chúng ta đã từng nói qua với chúng ta, đãi ngộ giữa đệ tử nội môn và ngoại môn không khác nhau bao nhiêu, vì sao ngươi lại phải xoắn xuýt cái này?” Lý Lôi Hổ nghi hoặc hỏi.

Bạch Huyễn nghe thấy Lý Lôi Hổ nói như vậy bèn lắc đầu nói: “Cũng không phải là tiểu hài tử, bắt đầu chiến đấu đi!”

Dứt lời, một trăm ba mươi sáu thanh linh kiếm tạo thành một cái cự kiếm hướng về phía Lý Lôi Hổ chém tới.

Lý Lôi Hổ trực tiếp chém ra một đạo lôi quang, sau đó cầm Lôi Đao trong tay vòng qua thanh cự kiếm kia tấn công Bạch Huyễn.

Bạch Huyễn lạnh nhạt nhìn Lý Lôi Hổ đang lao về phía hắn, khóe miệng nhếch lên, cũng không hề phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Lôi Hổ cầm đao bay về phía hắn.

Lúc này kiếm trận bảo hộ cố ý ẩn nấp bên người Bạch Huyễn, chỉ chờ Lý Lôi Hổ đến gần sẽ bất ngờ đánh ra một kích lôi đình.

Thời điểm kiếm trận ẩn nấp bên người Bạch Huyễn ngưng tụ một kích mạnh nhất, Lý Lôi Hổ đột nhiên chạy vòng quanh bên ngoài nơi kiếm trận ẩn nấp.

Đồng thời vung tay chém ra từng đạo từng đạo đao quang chứa đầy sấm chớp.

Kiếm trận ẩn nấp chia làm hai, một công một thủ.

Sáu mươi bốn thanh linh kiếm tạo thành mười con kiếm ngư, bắt đầu điên cuồng xoay tròn xung quanh người Lý Lôi Hổ.

Mà mấy đạo đao quang chém ra lúc trước kia, đều bị kiếm trận bảo vệ ngăn trở, sau đó còn có xu thế trở thành sợi tơ mềm nhũn.

“Có chút ý, ngươi có thể nhìn thấu kiếm trận ẩn nấp của ta.” Bạch Huyễn nhìn Lý Lôi Hổ ung dung chống cự công kích của mười con kiếm ngư.

“Ta chủ tu lôi đình chiến pháp, chỉ cần ánh mắt tốt một chút là có thể phát hiện ra kiếm trận ẩn thân kia của ngươi.” Trong mắt Lý Lôi Hổ lóe lên lôi quang nhìn Bạch Huyễn cười cười rồi nói.

Người chẳng ra sao cả nhưng thực lực lại không tệ.

“Phải không, ánh mắt của ngươi tốt, còn ta cũng không kém.”

Bạch Huyễn dứt lời trong nháy mắt lập tức để cho kiếm trận bảo vệ hóa thành kiếm thuẫn bảo vệ ở trên đầu mình.

Ngay tại lúc này, trên bầu trời chợt vang lên một tiếng sấm lớn, một tia chớp thật lớn bổ xuống kiếm thuẫn.

“Ngươi tu lôi pháp, ta trên đầu đúng lúc bay tới một đám mây đen, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?” Bạch Huyễn nói, có chút giận quá hóa cười.

Lúc này bầu không khí của mấy người xem cuộc chiến ở bên ngoài khu vực quyết đấu, ngược lại rất là hòa hợp.

“Thủ tịch đệ tử ngoại môn của các ngươi thật ghê gớm, lần đầu tiên tỷ thí mà đã có thể phòng ngự được ám chiêu của Tiểu Lão Hổ rồi.”

“Đệ tử chiến lực đứng đầu nội môn các ngươi cũng rất không tệ, có thể đánh ngang sức ngang tài với Bạch Huyễn.” Tần Lục nói, ngược lại hắn cũng không có bao nhiêu thành kiến đối với nội môn ngoại môn, sau này nếu thật muốn đi vào nội môn thì có thể dựa vào thực lực của bản thân đi vào không được sao?

“Ngươi nói xem, cuối cùng ai trong hai người bọn họ sẽ thắng?” Nhị Viễn cười hỏi, trong tay còn nhiều hơn một bịch bánh oishi snack tôm cay, hỏi tần lục có muốn ăn hay không?

“Ta cảm thấy chắc là thủ tịch ngoại môn của chúng ta.” Tần Lục đáp.

Nhị Viễn đang ăn bánh oishi snack tôm cay, cũng tỏ vẻ ủng hộ gật đầu một cái.

Tần Lục thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, nhìn hai vị đệ tử nội môn không hề có ý phản bác.

Có phải các ngươi cầm sai kịch bản rồi không? Như vầy về sau ta phải nói với bên ngoài như thế nào đây?

“Tiểu Lão Hổ quá mức khiêu thoát(1), đôi khi đầu óc cũng không phải quá tốt, không có tỉnh táo như thủ tịch của các ngươi.”

“Dưới tình huống chiến lực không khác nhau lắm, thủ tịch đệ tử ngoại môn các ngươi muốn chiến thắng Tiểu Lão Hổ tuyệt đối không thành vấn đề.” Nhị Viễn vừa ăn bánh snack tôm, vừa tỉnh táo phân tích.

“Hơn nữa trên kiếm trận nhất đạo còn chiếm cứ ưu thế tiên thiên, hắn mà không thắng thì còn có thể là ai?”

Nhị Viễn dứt lời, đồng thời cũng vừa ăn xong một cái bánh oishi snack tôm cay cuối cùng, nhìn túi đồ ăn vặt trống trơn không còn gì, thở dài một cái, đã ăn sạch phần của hôm nay rồi.

Tần Lục hít sâu một hơi, ngươi chẳng những cầm nhầm kịch bản, còn cướp lời thoại của ta nữa, cái này rất là quá đáng đó!

Ngay tại lúc này, một đạo kiếm khí xông thẳng lên trời, tiếp theo sau đó là một tiếng sấm vang lên.

Ánh đao chỉ vẽ ra một vết thương nhỏ xíu trên mặt Bạch Huyễn.

Mà cánh tay Lý Lôi Hổ cầm đao kia lại bị chém đứt cả gân mạch.

“Còn chiến được nữa không?” Bạch Huyễn nhìn Lý Lôi Hổ lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi cho rằng ta đã bại rồi sao?”

Lý Lôi Hổ dùng tay trái cầm lấy Lôi Đao.

“Cha ta đã từng nói với ta, lá bài tẩy phải giữ lại đến lúc cuối cùng mới có thể lấy ra.”

Dứt lời, lần nữa hóa thành lôi quang vọt tới Bạch Huyễn, lần này tốc độ nhanh hơn gấp đôi có thừa so với trước đó.

Mà lúc này trên bầu trời cũng nổi lên giông tố, tia chớp không ngừng đánh xuống, khiến cho Bạch Huyễn khẽ nhíu mày.

Một đạo kiếm trận bảo hộ khổng lồ chống lên, chặn lại giông tố.

Lúc này theo kiếm trận biến đổi, linh kiếm tạo thành kiếm trận bảo hộ đã biến thành tám mươi tám thanh.

Bốn mươi tám thanh linh kiếm còn dư lại thì hợp thành kiếm trận tiểu chu thiên.

Một công một thủ, giọt nước không lọt.

“Thắng bại đã định ~” Tần Lục đứng xa xa xem cuộc chiến nói.

“Ừ, rốt cuộc Tiểu Lão Hổ vẫn là kém một chút.”

“Mặc Uyển tỷ, tỷ nói xem ta nói có đúng hay không?” Nhị Viễn hỏi.

“Đúng vậy, Lôi Hổ thua rồi!” Lâm Mặc Uyển đáp lời.

Lý Lôi Hổ hóa thành lôi quang kia trực tiếp đâm xuyên qua kiếm trận phòng ngự của Bạch Huyễn.

“Tiếp lấy một đao cuối cùng của ta!”

Lý Lôi Hổ cầm đao bằng tay trái, hiện thân ở cách Bạch Huyễn không xa, toàn lực chém ra một đao.

Trong lúc nhất thời trời đất đều ảm đạm, chỉ còn có mỗi một ánh đao lấp lánh kia.

Vẻ mặt Bạch Huyễn rất hờ hững, tựa như một đao này không hề tồn tại vậy.

Tay hắn kết pháp ấn thần bí, trong lúc nhất thời tất cả linh kiếm nháy mắt đều hóa thành một tấm kiếm thuẫn thật lớn.

“Thủ!”

“Ầm ~”

Ánh đao kia đụng vào kiếm thuẫn, phát ra một tiếng nổ thật lớn.

Sau đó kiếm thuẫn biến mất, ánh đao cũng vỡ nát.

Lúc này Bạch Huyễn chợt phun ra một ngụm máu tươi, tay hắn lại kết ấn lần nữa.

Trong lúc nhất thời linh kiếm không bị hư hại còn lại tạo thành một cái cự kiếm, lần nữa chém về phía Lý Lôi Hổ.

Lúc này con rối đang chờ đợi bên ngoài khu vực chiến đấu, trong nháy mắt biến mất, xuất hiện ở trước mặt Lý Lôi Hổ, giơ một tay chặn lại cự kiếm kia.

“Bạch Huyễn chiến thắng, Lý Lôi Hổ bại.”

Lúc này Lý Lôi Hổ có chút không cam lòng nhìn Bạch Huyễn, chờ đợi bị hắn giễu cợt.

“Ngươi rất mạnh ~” Bạch Huyễn nói xong câu đó bèn rời đi khu chiến đấu, Tần Lục cũng cầm theo yêu đan Địa Hùng rời đi.

“Ta vẫn còn có thể chiến đấu, tại sao lại phán hắn thắng?” Lý Lôi Hổ có chút không cam lòng chất vấn.

“Tông môn không cho phép bất kỳ đệ tử nào tham gia loại chiến đấu phải dùng tánh mạng để chiến thắng này.” Con rối đứng trước mặt Lý Lôi Hổ máy móc đáp.

“Ta biết.” Lý Lôi Hổ thở dài một hơi nói.

Lý Lôi Hổ cúi đầu có chút chán nản đi tới bên cạnh Lâm Mặc Uyển và Nhị Viễn.

“Tiểu Lão Hổ, không sao đâu mà, chúng ta có thể tu luyện thật tốt, lần sau lại đánh trả.” Nhị Viễn cất lời động viên Lý Lôi Hổ.

“Thật ra thì ngươi cũng không xem như đã thua, nếu thật sự muốn sinh tử tương bác, kết quả sau cùng cũng sẽ chỉ là lấy mạng đổi mạng.” Lâm Mặc Uyển nhìn Lý Lôi Hổ nói.

“Các ngươi không cần phải an ủi ta, thua chính là thua, lần này sau khi trở về tông môn, ta muốn tiến hành khóa huấn luyện ma quỷ.”

_______

*Chú thích:

(1) Khiêu thoát: khiêu: nhảy, vượt - thoát: bỏ đi/ khinh suất. Nếu để chỉ cá tính thì khiêu thoát có nghĩa là vượt giới hạn thường thức, không bình thường.
Bình Luận (0)
Comment