Chương 462: Đối luyện
Chương 462: Đối luyện
“Sư phụ, con chim ưng khổng lồ này là Yêu Tôn à?” Từ Cương nghi hoặc hỏi.
“Nếu như không phải Yêu Tôn thì pháo quỹ đạo sẽ không ra tay.” Từ Phàm trả lời.
Vào lúc này, một cái màn hình chợt xuất hiện trước mặt hai người, trên đó đang chiếu lại cảnh tượng Yêu Tôn chim ưng khổng lồ đi ngang qua nơi này.
Kết quả bị dư ba đại chiêu của Từ Phàm quấy rầy, cho nên không quảng ngàn dặm xa xôi đến báo thù.
“Con hàng này cũng thật là đáng thương, chỉ trách ngươi trước khi ra đường cũng không hỏi thăm một chút xem đây là địa phương nào.” Từ Phàm nói.
Lúc này có hai con rối Luyện Hư kỳ từ trên trời bay xuống, khiên con chim ưng khổng lồ trở về căn cứ.
“Trở về tham ngộ thần thông cho thật tốt.”
Từ Phàm vừa dứt lời thì lập tức leo lên Linh thuyền quay trở về Ẩn Linh môn.
Không bao lâu sau khi Từ Phàm rời đi, thì có mấy ngàn con rối thuật pháp hậu cần tới sửa chữa khu vực vừa bị hai người phá hư.
Giữ gìn hoàn cảnh, người người đều phải có trách nhiệm.
... ...
Ẩn Linh đảo, trong một tòa thành trì của phàm nhân.
Lý Lôi Hổ mặt đầy chán nản về đến nhà.
Lúc này tên đồ tể trung niên cũng vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ hạ tuyến (logout) nghỉ ngơi.
Hiện tại tên đồ tể trung niên, đã là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, loại tốc độ tu luyện này đến bản thân hắn cũng hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ mình là thiên tài tu tiên sao?
Tên đồ tể trung niên vừa mới hạ tuyến đã thấy ngay gương mặt đầy chán nản của con trai.
“Ngươi sao thế Tiểu Hổ?” Tên đồ tể trung niên hỏi.
Điểm làm hắn kiêu ngạo nhất là con trai chính là thủ tịch đệ tử đời thứ ba của Ẩn Linh môn, loại thành tựu này còn vinh dự hơn so với thi đậu Trạng Nguyên trước kia.
“Ừm, ta bị một đệ tử ngoại môn đánh bại.” Lý Lôi Hổ nói.
“Bị đánh bại thì bị đánh bại thôi, ngươi sẽ không cho rằng ngươi là người lợi hại nhất trên đời này đấy chứ?” Tên đồ tể trung niên vỗ vai con trai mình cười cười bảo.
“Thất bại thì có làm sao? Sau này cứ tu luyện cho thật tốt rồi đánh trả lại là được.”
“Ta cũng biết, chẳng qua trong lòng có chút không thoải mái mà thôi, xem ra trước kia ta tu luyện có hơi không tập trung, sau này ta nhất định phải tu luyện thật tốt mới được.” Lý Lôi Hổ nói ánh mắt tràn đầy kiên định.
“Vậy là đúng rồi, đối với chuyện trong tu luyện, cha ngươi không giúp được gì.”
“Nhưng mà cha có thể truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu và kỷ xảo tích lũy nhiều năm cho ngươi.” Tên đồ tể trung niên nói.
Lý Lôi Hổ nghe thế hai mắt sáng rực.
Đúng nha, cha mình chính là Thiên Khôi Sư đứng đầu trong trò chơi, kinh nghiệm cùng với kỹ xảo chiến đấu đã vô cùng phong phú, vì sao trước kia mình lại không hề nghĩ tới chứ?
“Cha, ngài có thể bồi luyện với ta được không?” Ánh mắt Lý Lôi Hổ đầy vẻ trông mong nhìn tên đồ tể trung niên.
“Tiểu tử ngốc, ta là cha của ngươi, cần gì phải hỏi được hay không được?”
“Đi, mau thượng tuyến (login), bây giờ cha ngươi sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.” Tên đồ tể trung niên cười nói, đối với hắn mà nói, người nhà vui vẻ chính là hắn vui vẻ.
Lý Lôi Hổ trở lại phòng ngủ đội mũ giáp trò chơi thuộc về hắn lên.
Trong trò chơi giả định, ở một đạo trường huấn luyện có tính phí.
Tên đồ tể trung niên điều khiển con rối Trúc Cơ kỳ giơ đao lên, dùng một loại góc độ không thể tưởng tượng nổi chém xuống đầu chó của con trai mình.
Tại nơi khởi động pháp trận ở biên giới đạo trường huấn luyện, Lý Lôi Hổ đi ra, trên mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi như thể còn chưa khôi phục từ trong khiếp sợ.
“Tiểu Hổ, ngươi yếu hơn một chút so với trong tưởng tượng của cha.” Tên đồ tể trung niên cau mày nói, Lôi Đao trong tay nhẹ nhàng vung vẩy, xung quanh hiện ra một mảnh lôi quang rực rỡ.
“Cha, không phải do ta yếu, mà là ngươi quá mạnh mẽ.” Lý Lôi Hổ khiếp sợ nói, trước kia hắn chỉ biết rằng cha là một vị Thiên Khôi Sư rất lợi hại, nhưng mà, hắn chưa từng nghĩ tới cha lại có thể đánh hắn hệt như đánh gà con.
“Ngươi là Trúc Cơ kỳ, ta cũng là Trúc Cơ kỳ, con rối ta điều khiển cũng là Trúc Cơ kỳ nốt.”
“Tiếp tục chiến đấu đi, ngươi phải tiếp một trăm chiêu của ta mới được phép ngừng.” Tên đồ tể trung niên vừa nói vừa mở ra một cuộc chiến khác.
Ban đêm trong trò chơi, tên đồ tể trung niên dẫn con trai đến một tửu điếm ăn cơm.
“Cha người nói xem người có được tính là Thiên Khôi Sư lợi hại nhất Ẩn Linh môn hay không?” Lý Lôi Hổ vừa ăn cơm vừa tò mò hỏi.
“Nói thế nào nhỉ, không tính là đệ nhất, cha ngươi chỉ có thể tính là đệ nhị thôi.” Tên đồ tể trung niên nhấp một hớp rượu nhỏ cười đáp.
“Đệ nhị? Vậy thì người đứng đầu là ai?”
“Đứng đầu là một người trẻ tuổi so với ngươi cũng không lớn hơn bao nhiêu, rất là lợi hại, từ ánh mắt đầu tiên cha ngươi nhìn thấy hắn thì đã biết không thể nào thao tác con rối đánh thắng hắn được.” Tên đồ tể trung niên nhớ lại nói.
“Hắn điều khiển con rối kiếm khách Hóa Thần kỳ, giống như Kiếm Tiên vậy, thiên kiếm hàng thế, không chỗ nào không thể chém.”
“Đáng tiếc hắn chỉ là một người phàm.” Tên đồ tể trung niên nói với vẻ tiếc nuối.
“So với cha còn lợi hại hơn, vậy mà chỉ là người phàm thôi sao?” Lý Lôi Hổ cả kinh hỏi lại.
Tên đồ tể trung niên nghe thấy lời của con trai, cúi đầu loay hoay pháp bảo thông hành bên hông.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Lôi Hổ nói: “Đi thôi, hôm nay cha sẽ dẫn ngươi đi kiến thức sự lợi hại của phàm nhân này.”
Cha con hai người lần nữa trở lại sân huấn luyện, chỉ thấy một nam tử người mặc kính bào màu đen đứng trước sân huấn luyện đang lẳng lặng chờ đợi.
Im ắng không tiếng động giống như đá ngầm trầm tích vạn năm vậy.
Ánh mắt đầu tiên Lý Lôi Hổ nhìn thấy nam tử kia, có cảm giác như thể bản thân đang nhìn một thanh lợi kiếm đứng thẳng trong thiên địa.
Ánh mắt nam tử hơi hơi đảo qua, Lý Lôi Hổ chỉ cảm thấy như có một cỗ kiếm ý chém vào linh hồn mình.
“Đồ tể, gọi ta có chuyện gì?” Nam tử nhàn nhạt cất tiếng.
“Con trai ta chính là thủ tịch đệ tử đời thứ ba của Ẩn Linh môn, muốn so tài với ngươi một phen.” Tên đồ tể trung niên đáp.
“Vị đại ca này, ta không phải muốn khiêu khích ngươi đâu!” Lý Lôi Hổ ở bên cạnh vội vàng giải thích.
“Ngươi muốn so tài với ta sao?” Nam tử nhìn Lý Lôi Hổ hỏi.
“Ta chỉ muốn biết Thiên Khôi Sư lợi hại nhất thì sẽ mạnh đến mức nào thôi!” Lý Lôi Hổ nói.
“Vậy chúng ta hãy thử một chút.”
Nam tử vừa nói vừa đi về phía phòng huấn luyện, sau đó trong sân huấn luyện nhiều thêm một con rối kiếm khách cơ sở Trúc Cơ kỳ.
Lý Lôi Hổ cầm một thanh đao trong tay, cũng đi về phía trước nhìn con rối nam tử nói: “Vậy ta sẽ không khách khí.”
Dứt lời lập tức cầm đao lao về phía con rối kiếm khách cơ sở kia.
Sau đó, hai người đã phân thắng bại chỉ trong một chiêu.
Lý Lôi Hổ đi ra từ điểm phục sinh.
“Tại sao ngươi lại mạnh đến như vậy?” Lý Lôi Hổ khó có thể tin hỏi.
“Đánh nhiều, tự nhiên sẽ gia tăng chiến lực, mặc dù ngươi rất ưu tú nhưng kinh nghiệm chiến đấu quá ít.” Nam tử nhìn Lý Lôi Hổ đáp lời, sau đó lại nhìn về phía tên đồ tể trung niên.
“Nếu đã tới thì hôm nay chúng ta cũng đánh một trận luôn được không?”
“Vậy sử dụng con rối cơ sở Trúc Cơ kỳ được chứ?” Tên đồ tể trung niên hỏi lại.
“Không thành vấn đề.”
Sau đó trong sân huấn luyện xuất hiện hai con rối cơ sở.
Lý Lôi Hổ tràn đầy hưng phấn đứng bên cạnh xem cuộc chiến, hắn biết đây là cha cho hắn cơ hội được xem cuộc chiến ở khoảng cách gần.
Cuối cùng cũng bắt đầu chiến đấu, hai con rối ngay lập tức lao vào triền đấu với nhau.
Đao qua kiếm lại, bên tai không ngừng vang lên âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau, tựa như đang tấu một khúc nhạc hoa lệ.
Tốc độ như nhau lực lượng như nhau, dưới sự điều khiển của hai người khác nhau, uy lực cũng khác nhau, thế nhưng hai loại lực lượng lúc này lại như thể đã đạt đến đỉnh phong.
Lý Lôi Hổ nhìn hết thảy như mê như say, cảm giác bản thân như tiến vào cung điện nghệ thuật chiến đấu.
Hai con rối đánh ra từng chiêu từng thức, hoặc là tinh vi, hoặc cuồng bạo, hoặc cực nhanh, hoặc âm nhu.
Cuối cùng, sau khi hai con rối đối chiến được một canh giờ.
Con rối do tên đồ tể trung niên điều khiển bị con rối kiếm khách cắm một kiếm vào hạch tâm linh năng.
“Ngươi rất mạnh, tương lai khi ngươi và ta đều trở thành Khôi Lỗi Sư cấp sáu thì ngươi là mạnh nhất.” Nam tử nhàn nhạt nói.