Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463: Hùng Nhị Phi Thăng

Chương 463: Hùng Nhị phi thăng Chương 463: Hùng Nhị phi thăng

“Không, nếu như ngươi có thể tu luyện thì có lẽ ta vĩnh viễn cũng không cách nào vượt qua ngươi.” Tên đồ tể trung niên nhìn nam tử nói.

Đối với phàm nhân mà nói, trăm năm chính là cả đời.

Thời gian trăm năm đối với một vị thiên tài mà nói thì giống như là sao băng vậy, chỉ có thể tỏa ra ánh sáng ngắn ngủi của mình trong cái Tu Tiên giới này.

Nam tử chỉ nhàn nhạt nhìn qua một cái rồi rời khỏi sân huấn luyện.

Lý Lôi Hổ đi tới bên cạnh tên đồ tể trung niên.

“Cha, ngươi bại không oan chút nào.” Lý Lôi Hổ lên tiếng.

“Cha ngươi cũng đã nói rồi, chỉ có thể đứng thứ hai mà thôi.” Tên đồ tể trung niên nhìn phương hướng nam tử rời đi nói, trong giọng nói vừa thán phục lại đáng tiếc.

“Được rồi, đã cho ngươi biết được Khôi Lỗi Sư lợi hại nhất trong trò chơi là như thế nào, thời gian còn lại hãy đối chiến thật tốt với cha ngươi đi.”

“Chờ sau khi ngươi đánh với cha ngươi, có tới có lui rồi, lúc đó lại đánh trở về.” Tên đồ tể trung niên thoải mái nói, từ đầu đến cuối hắn đều tin tưởng rằng con trai mình là ưu tú nhất.

“Cha, nếu như ngươi có thể tiến vào Tiên Môn tu luyện thì tốt biết bao.” Lý Lôi Hổ nói với vẻ tiếc nuối.

“Như bây giờ không phải rất tốt sao?”

“Mặc dù tu luyện công pháp có thể không tốt bằng ngươi, nhưng chỉ cần đủ dùng là được.” Tên đồ tể trung niên nói, chẳng chút lo lắng.

Nhân sinh của hắn không có chí hướng quá lớn, đi theo Tiên Môn đánh Yêu tộc, có thể giúp đỡ con trai hắn dẹp tan chướng ngại là được rồi.

….

Trên bầu trời Ẩn Linh đảo, Từ Phàm và Hùng Nhị đang nằm trên một đám mây hình dáng giống như Hùng Nhị.

“Từ đại ca, nơi này tốt như vậy, vì sao ngươi không nói cho ta biết sớm?” Hùng Nhị nhìn bầu trời phàn nàn.

Hắn phát hiện ngắm bầu trời từ độ cao này lại có một phen ý cảnh khác, hắn cảm thấy mình có thể nhìn thêm mấy ngàn năm nữa.

“Những thứ đẹp đẽ cần phải tự mình đi tìm, nếu như chỉ ở một chỗ thì chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật ở nơi đó, bởi vậy ngươi có thể chuyển động nhiều một chút.” Từ Phàm nhìn lên bầu trời nói.

“Ta cảm thấy mình không cần động đậy, yên tĩnh dừng lại ở nơi đó cũng vô cùng tốt, chỉ cần nơi đó không phải ở trong một không gian nhỏ là được.” Hùng Nhị nhìn ngôi sao ở phía xa nói.

“Cũng được, ngươi thích làm thế nào thì cứ làm thế đó đi.” Từ Phàm nói xong cũng không thèm để ý tới Hùng Nhị nữa, bản thân cũng bắt đầu làm một con cá ướp muối.

“Từ đại ca, gần đây ta đang suy nghĩ tới một vấn đề.” Hùng Nhị đột nhiên nói chuyện nghiêm chỉnh.

“Vấn đề gì?” Từ Phàm đang làm cá ướp muối có chút hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi nói xem, nếu ta tìm đến đồng tộc thì có thể vui vẻ hơn một chút hay không?”

“Sao vậy, cảm thấy chỉ có bản thân là một con gấu nên tịch mịch sao?” Từ Phàm mỉm cười hỏi.

“Cũng không xem như tịch mịch, chẳng qua ta chỉ cảm thấy ở một thế giới khác có khí tức đồng tộc đang kêu gọi ta mà thôi!” Hùng Nhị ung dung đáp lời.

“Đoán chừng là đồng tộc của ngươi ở trên đại thiên thế giới đang kêu gọi ngươi đấy!” Từ Phàm nói.

“Ngươi nói xem ta có nên đi hay không? Ta có hơi không nỡ rời khỏi Từ đại ca.” Trên gương mặt gấu của Hùng Nhị lộ ra thần sắc không muốn.

Hắn cùng với Từ Phàm ở chung với nhau suốt năm trăm năm, trong thời gian năm trăm năm này, đều là dựa vào Từ Phàm kể chuyện xưa và chiếu phim hoạt hình mà vượt qua.

Tình cảm của hắn dành cho Từ Phàm giống như là ca ca vậy.

“Ngươi cần phải đi, thành thật mà nói ngươi đã không còn gì lưu luyến ở Tu Tiên giới này nữa, đi gặp đồng tộc của ngươi một chút cũng tốt.” Từ Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.

Đối với vị có chiến lực cao nhất tông môn song vẫn chưa từng ra tay này, mặc dù Từ Phàm muốn giữ lại, nhưng hắn vẫn hy vọng Hùng Nhị có thể trở về tộc đàn của bản thân hơn.

Không vì cái gì khác, chỉ vì phần tình cảm ở chung với nhau suốt năm trăm năm kia.

“Từ đại ca thật sự cho rằng như vậy sao?” Hùng Nhị nhìn Từ Phàm hỏi.

Từ Phàm trịnh trọng gật đầu một cái.

Ngay vào lúc này, trên bầu trời bỗng có tiên quang chiếu xuống, một cái cầu thang do tiên ngọc hình thành trực tiếp từ trên trời nối liền đến dưới chân Hùng Nhị.

Trên bầu trời vang lên tiên nhạc, còn có thần thú không biết tên đi tới đi lui trên bậc thang, trông như thể đang hoan nghênh Hùng Nhị vậy.

Quả thật ta bảo ngươi nên rời đi, nhưng không nghĩ tới ngươi lại muốn đi ngay bây giờ.

“Từ đại ca, ta phải đi rồi, sau này gặp lại ở đại thiên thế giới, đến lúc đó hai chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau ngắm bầu trời.”

Hùng Nhị vừa dứt lời lập tức cất bước bước lên thang tiên, sau đó trong tiếng tiên nhạc quanh quẩn, chậm rãi biến mất trên bầu trời.

“Ngươi đi cũng thật là dứt khoát.” Từ Phàm có hơi thất thần nhìn lên trời nói.

Lúc này, ở địa phương Hùng Nhị phi thăng, có tiên quang chiếu sáng.

Từng đạo tâm linh chi khí rơi xuống, cải tạo hoàn cảnh linh khí nơi này.

Lúc này, một đạo huyết quang bỗng dưng hiện lên bên cạnh Từ Phàm, Trảm Linh xuất hiện.

“Con gấu trong tông môn đã phi thăng rồi à?” Trảm Linh hít sâu một hơi hỏi.

“Đúng vậy, đi đại thiên thế giới tìm đồng tộc của nó rồi!” Từ Phàm trả lời.

“Đáng tiếc phi thăng không đúng chỗ.”

“Nếu như phi thăng bên trong tông môn chúng ta, còn có thể dùng linh khí trong tông môn chúng ta uấn nhưỡng(ủ) cái tiên linh khí kia.” Trảm Linh nói nói với vẻ tràn đầy nuối tiếc.

“Sao ta lại không biết loại kiến thức kỳ quái này?” Từ Phàm hỏi.

“Đây có thể xem như là bí mật thông thường nhưng không sâu giữa các thánh địa và tông môn cao cấp, trong điển tịch tu chân thường rất ít khi được ghi chép lại.” Trảm Linh đáp.

Lại nói, lúc này bỗng dưng xuất hiện một tấm lưới linh lực hư vô to lớn, trực tiếp bao trùm khu vực trăm dặm xung quanh.

Sau đó giống như lưới cá thu vào trong đại trận tông môn của Ẩn Linh môn.

Trảm Linh nhìn thấy hết thảy những thứ này, mắt trừng to đến sắp rớt ra ngoài.

“Đại trưởng lão, từ khi nào tông môn chúng ta có thứ lợi hại như vậy thế?” Trảm Linh nhìn cái lưới linh lực hư vô to lớn kia hỏi.

“Đây chỉ là một chức năng nhỏ kèm theo của Bồ Đào mà thôi, có điều vẫn chưa có dịp dùng qua, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết cái tiên linh khí này có ích lợi gì không?” Từ Phàm hỏi.

“Cái tiên linh khí này có thể tạo thành một cái tiên linh bí cảnh, đệ tử tông môn đi vào tu luyện một đoạn thời gian, có thể đề cao thiên phú bản thân tức là cường độ linh hồn.”

“Về sau tiên linh khí này sẽ hình thành một cái hạt giống ở trong cơ thể đệ tử, có thể trợ giúp đệ tử đột phá trước Độ Kiếp kỳ, lúc Độ Kiếp đến thời khắc mấu chốt cái hạt giống tâm linh này có thể giúp đệ tử khôi phục linh lực, tâm thần và thể xác chỉ trong nháy mắt, lấy trạng thái toàn thịnh tiếp tục nghênh đón lôi kiếp.” Trảm Linh nói.

“Cái tiên linh khí lại có công hiệu như vậy!” Từ Phàm tràn đầy mừng rỡ nói.

“Đúng rồi, cái tâm linh chi khí này còn có một tác dụng nho nhỏ, đó chính là có thể tăng cường tiểu thế giới, cái này bình thường không ai sử dụng cả.” Trảm Linh nói thêm.

“Tăng cường tiểu thế giới à, có chút ý tứ!” Từ Phàm sờ sờ cằm nói.

Lúc này, theo lưới linh lực dần dần thu nhỏ lại, tiên linh khí mới vừa tản ra không trung kia lại ngưng tụ một lần nữa.

“Bồ Đào, đưa đoàn tiên linh khí này vào trong mảnh vỡ tiểu thế giới của ngươi đi.” Từ Phàm ra lệnh.

“Tuân lệnh.”

Bồ Đào vừa dứt lời, lưới linh lực to lớn kia đã bọc lấy đoàn tiên linh khí biến mất ở trong đại trận tông môn.

“Trảm Linh trường lão, bây giờ ngươi có thể phi thăng không?” Từ Phàm nhìn Trảm Linh tò mò hỏi.

“Miễn cưỡng cũng có thể, nhưng đến giai đoạn này của ta, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không sẽ không dễ dàng phi thăng đại thiên thế giới.”

“Vì sao?” Từ Phàm hỏi.

“Bởi vì lúc đang phi thăng, sẽ có số lượng lớn tiên linh khí quán thể, nếu như là Đại Thừa kỳ đỉnh phong thì có thể mượn nhờ cổ tiên linh khí này nhất cử tấn cấp thành Chuẩn Tiên, như vậy ít ra ở Tiên Giới còn có một cái bảo đảm.”

“Nếu như ngươi chỉ là Đại Thừa kỳ bình thường, rất có khả năng chỉ có thể tấn cấp Đại Thừa đỉnh phong.”

“Tu vi như vậy ở đại thiên thế giới, nếu như không có nơi nương tựa thì rất có thể sẽ chẳng sống được bao lâu.” Trảm Linh nói.

“Đại thiên thế giới sở thuộc Tu Tiên giới chúng ta rất loạn sao?”

“Ta cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng mà mạnh nhất ở nơi đó khẳng định không phải Nhân tộc chúng ta.” Trảm Linh đáp.
Bình Luận (0)
Comment