Chương 483: Trùng tu
Chương 483: Trùng tu
“Thực cmn vô nghĩa.” Diệp Tiêu Dao chửi đổng.
“Đây là số mệnh của ngươi, nếu hai chúng ta không diệt hắn thì là hắn diệt hai chúng ta.”
“Tiểu tử, chỉ cần sau này ngươi làm theo lời ta nói, ngày sau phi thăng trở thành Tiên Đế thế giới Đại Thiên không thành vấn đề.”
“Tiên Đế tương lai, giờ ngươi nghĩ một chút còn cô đơn cái gì?” Lão Kiếm cười nói.
“Vừa nghĩ đến Tiên Đế ngày trước vậy mà lại an ủi ta, tâm trạng tốt hơn nhiều.” Diệp Tiêu Dao nói giỡn.
…
Trong Ẩn Linh Môn, vẻ mặt của Từ Phàm hơi kinh ngạc.
Bởi vì Bồ Đào nhận được tin tình báo truyền đến từ đảo Cửu Phượng cuối cùng.
“Ta đã từng nói, người thiên mệnh tất có được sự giúp đỡ rất lớn.”
“Vậy thì tốt, sau này ta đỡ phải lo lắng cho bên đó.” Từ Phàm nói xong, sau người tự động hiện ra lọng báu công đức khí vận.
“Quả nhiên là vụ đầu tư một vốn bốn lời.” Từ Phàm nói.
“Nhiều công đức khí vận như vậy, ngươi nói xem bên kia có dùng thủ đoạn thu hồi hay không?” Trảm Linh hâm mộ nhìn lọng báu công đức khí vận sau lưng Từ Phàm hỏi.
“Đây là điều chắc chắn, sau này những năng thần dị sĩ dưới trướng Nữ Đế, không cần nữ đế phân phó, chắc chắn sẽ nghĩ cách giết chết ta.”
“Nhưng đến lúc đó, muốn giết ta, ha hả.”
Thật ra Từ Phàm đã cảm nhận được một tia sát ý mỏng manh sau khi quyền lực của Bồ Đào ở đảo Cửu Phượng thay đổi từ lâu, dù không mãnh liệt, nhưng rất kiên cố.
“Đại trưởng lão khoảng thời gian này ta cẩn thận suy nghĩ, nếu tình trạng tông môn an toàn, ta trùng tu cũng là lựa chọn đúng đắn.” Trảm Linh nói.
Từ sau khi Yêu Tôn Vân Thánh kia bị ép lui, Trảm Linh suy nghĩ nghiêm túc một thời gian dài, trùng tu cũng là một lựa chọn không tệ.
“Hửm, Trảm Linh trưởng lão nghĩ kỹ rồi.” Từ Phàm cười hỏi.
“Đã nghĩ kỹ rồi, sau trùng tu dựa theo công pháp thần thông truyền thừa của tông môn chúng ta, sau này sẽ càng mạnh hơn ta bây giờ nhiều.” Trảm Linh nói.
Lúc này trong đầu hắn nhớ đến cảnh bị Yêu Tôn Vân Thánh áp chế hoàn toàn, lúc đó một chỗ để phản kháng cũng không có.
Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn đều không cam lòng.
“Nếu Trảm Linh trưởng lão thật sự muốn trùng tu, cần phải đợi hai trăm năm nữa.” Từ Phàm ngẫm nghĩ nói.
Tình hình hai thế giới bây giờ không ổn, mặc dù trong tông môn có pháo quỹ đạo, nhưng có một số nơi cần Trảm Linh tự mình ra tay.
“Hai trăm năm, còn ngắn hơn so với tưởng tượng của ta.” Trảm Linh mỉm cười nói.
“Đại trưởng lão, ngươi nói xem ta trùng tu chuyên tu đường nào tốt hơn?” Trảm Linh đột nhiên mong chờ hỏi.
“Đương nhiên là Ngũ Hành Nhất Đạo truyền thống nhất của tông môn chúng ta, kết hợp với Ngũ Hành quyết cao cấp nhất của tông môn, sau này đánh gì cũng thuận tay.” Từ Phàm đương nhiên nói, chiến sĩ Ngũ Biên Hình há là trò đùa.
“Ngũ Hành Nhất Đạo, Ngũ Hành Quyết, được.” Trảm Linh gật đầu nói.
“Trảm Linh trưởng lão, Ngũ Hành Nhất Đạo có rất nhiều nhánh, có một nhánh trong đó ta cảm thấy chính là chuẩn bị cho chính ngươi.” Từ Phàm tiếp tục nói.
Trảm Linh hứng thú, vội vàng hỏi: “Là đạo nào.”
“Ngũ Hành Linh Vực, xem như ta sáng tạo ra.” Từ Phàm nói xong, năm loại linh vực xuất hiện trên bầu trời, cả bầu trời bị nhuộm thành năm màu sắc.
Sau đó năm loại linh vực bắt đầu biến đổi thần thông.
Lúc bắt đầu chỉ một linh vực thần thông, sau đó lại bắt đầu dung hợp với nhau, hình thành các loại Ngũ Hành thần thông, hoặc lại hình thành các loại Ngũ hành sinh linh hỗ trợ tác chiến.
“Huyết Hải thần thông mà Trảm Linh trưởng lão tu luyện và Ngũ Hành Linh Vực có chỗ tương đồng, như vậy có thể rút ngắn rất nhiều thời gian tu luyện.” Từ Phàm nhìn Trảm Linh đã bị chấn động không nói ra lời nói.
Trảm Linh nhìn thần thông mà Từ Phàm dùng Ngũ Hành Linh Vực biến đổi, kinh ngạc hoảng sợ hồi lâu, mới chậm chạp nói: “Hận không thể gặp quân lúc chưa tu luyện!”
Trảm Linh lúc này như là kiếm tiên đứng đầu tương lai, lần đầu tiên cầm kiếm.
Hắn nhớ tới câu mà kiếm tu đứng đầu Tu Tiên giới từng nói.
“Ngay lúc ta cầm kiếm lên, ta trở thành bất khả chiến bại.”
Ngay lúc này Trảm Linh cũng có loại cảm giác này.
“Đại trưởng lão, ngươi là sư phụ đời này của ta.” Trảm Linh nói xong bèn đứng dậy hành lễ thầy trò với Từ Phàm.
Từ Phàm nhanh chóng né đi, dùng tay nâng Trảm Linh dậy nói: “Đừng như vậy, tất cả mọi việc ta làm, đều vì ngươi là trưởng lão của Ẩn Linh Môn.”
“Sau này ta mãi mãi là trưởng lão Ẩn Linh Môn.” Ánh mắt Trảm Linh kiên định nói.
Tông môn như vậy, đại trưởng lão như thế, cho hắn tiên khí hắn cũng không đổi.
Trong tay Từ Phàm xuất hiện hai ngọc điệp.
“Một là thần thông trùng tu, hai là thần thông truyền thừa của Ngũ Hành Linh Vực.”
“200 năm này, có thể không cần đến 200 năm, Trảm Linh trưởng lão tự khắc hiểu được.” Từ Phàm nói.
“Đa tạ đại trưởng lão.”
Trảm Linh nói xong thì vội vàng quay về đỉnh núi của mình tìm hiểu thần thông.
“Sư tổ, ông nội trùng tu, tu vi của hắn có phải sẽ trở nên thấp rồi không?” Lý Sơ Phàm đứng bên cạnh tò mò hỏi.
“Đúng vậy, sau khi trùng tu ông nội ngươi sẽ trở thành một phàm nhân, sau đó bắt đầu tu luyện lại từ đầu.” Từ Phàm cười nói.
“Vậy sau này ta có thể dạy ông nội tu luyện không?” Lý Sơ Phàm vừa nói vừa vung Trọng Thủy Nguyên Đao trong tay.
“Vậy thì được quá ấy chứ, sau khi ông nội ngươi trùng tu, khả năng không mất bao lâu sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu.”
“Cho nên cái suy nghĩ muốn luận bàn thắng ông nội ngươi thì ngươi đừng nghĩ nữa, cho dù tu vi ông nội ngươi thấp hơn ngươi, cũng có thể thoải mái thắng ngươi.” Từ Phàm cười nói.
“Sư tổ, ta không tin, bây giờ ta đã rất lợi hại.” Lý Sơ Phàm phách lối nói.
Sự khích lệ trong thời gian này của Từ Phàm đã khiến hắn sinh ra một loại tự tin thái quá, có loại cảm giác vô địch tất cả.
“Bây giờ ngươi rất lợi hại sao? Vậy chứng minh cho ta xem.”
Từ Phàm nói xong vung tay lên, mặt nước Thập Vạn Lý Cự Hồ xa xa đóng băng.
Trên băng nguyên có một vị thiếu niên cầm đao băng trong tay, mặt mũi giống Lý Sơ Phàm như đúc.
“Đi đi, xem hôm nay ngươi có thể thắng bản sao tám mươi lăm phần trăm sức mạnh đỉnh cấp của mình hay không.” Từ Phàm chậm rãi nói.
Dù sao con nít vẫn là con nít, khen nhiều một chút thì vểnh mũi lên trời.
“Sư tổ xem biểu hiện của ta đây.”
Lý Sơ Phàm nói xong thì như một tên ngốc xông đến băng nguyên, bắt đầu đại chiến với bản sao.
Kết quả không mất nhiều thời gian, Lý Sơ Phàm đã bị đánh chỉ còn lại một hơi.
“Suy cho cùng vẫn chỉ là con nít thôi.”
Trong tay Từ Phàm xuất hiện nửa gốc Tích Mộc, nháy mắt hóa thành làn khói, dung nhập vào cơ thể Lý Sơ Phàm.
Lý Sơ Phàm chỉ còn một hơi đầy máu sống lại.
“Đợi ngươi đánh thắng bản thân rồi nói sau.” Từ Phàm cười nói.
“Sư tổ, việc này cũng khó quá rồi, ta đã dùng toàn lực cũng không đánh lại hắn.” Lý Sơ Phàm hơi nhụt chí nói.
Lý Sơ Phàm nói ra câu này thì Từ Phàm biết đã đến giờ lên lớp.
“Ngươi cảm thấy bản sao vừa rồi mạnh ở đâu?” Từ Phàm hỏi.
Lý Sơ Phàm suy nghĩ, đột nhiên phát hiện mỗi một hạng mục của bản sao này đều giống mình, thậm chí còn yếu hơn một chút.
“Thần thông, thân pháp của hắn, còn cả khả năng thích ứng với hoàn cảnh đều mạnh hơn ta.”
“Bản chất trong đấy ngươi nhìn thấu không?” Từ Phàm lại hỏi.
“Bản chất?”
“Hắn suy nghĩ nhiều hơn ta, thi triển thần thông mạnh hơn ta?”