Chương 507: Chương 507
Chương 507: Chương 507
Sau khi phân thân tạm thời của Từ Phàm rời khỏi thể nội của Lý Tinh Từ, nhìn mọi người đang lo lắng xung quanh lên tiếng.
“Đã giải quyết vấn đề, xem chừng khoảng một ngày nữa Tinh Từ sẽ tỉnh lại.” Từ Phàm nói.
“Cảm ơn Đại trưởng lão.”
“Cảm ơn sư tổ.”
Từ Phàm gật đầu, sau đó ngay tại chỗ phân giải thành linh khí ngũ hành thuần túy nhất.
Trong phòng bế quan của Từ Phàm, Từ Phàm vò đầu tự hỏi: “Vì sao mỗi khi ta bế quan thì đều xảy ra chuyện thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ lão thiên gia cố ý không để ta rảnh rỗi yên tâm bế quan sao?” Từ Phàm không khỏi suy tư.
Căn cứ tâm thái binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Từ Phàm lại bắt đầu tiếp tục bế quan.
Lần này, Từ Phàm duy trì bế quan thời gian hơi dài một chút, bỗng dưng lại bị một cỗ khí tức không giải thích được cắt đứt.
“Đây là huyền hoàng chi khí?” Từ Phàm nói với vẻ không thể tin nổi.
Sau đó Từ Phàm dùng linh khí ngũ hành ngưng tụ thành phân thân tạm thời, dựa theo phương hướng của huyền hoàng chi khí mà bay qua.
Lúc này Vương Vũ Luân đang trầm tư trước một khối cự thạch màu xanh ngọc bích.
“Chẳng lẽ pháp trận tông môn đã mất đi tác dụng rồi? Tại sao lại có tảng đá không giải thích được nện xuống tiểu viện của ta?” Vương Vũ Luân nhìn lên trời khó hiểu nói thầm.
“Trong khoảnh khắc cự thạch rơi xuống, Bồ Đào bị một cỗ khí tức thần bí ảnh hưởng, trong chớp mắt đó, tất cả chức năng phòng ngự của đại trận tông môn đều mất tác dụng.” Giọng nói của Bồ Đào cũng không hiểu ra sao.
Tại sao mình lại bị kẹt máy? Tại sao mình có thể bị kẹt được chứ? Sau này lại bị kẹt máy nữa thì phải làm sao bây giờ?
Ba câu hỏi linh hồn này khiến cho tư duy của Bồ Đào cũng trở nên hỗn loạn.
“Bồ Đào, ngươi vậy mà cũng bị mất linh, quả thật rất là hiếm thấy!” Vương Vũ Luân vừa cười vừa nói, nếu hắn đã không bị nện trúng thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Đúng lúc này, Bồ Đào đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng dụ hoặc.
Hệt như là chó nhìn thấy cục xương.
Hệt như các nhà đầu tư chứng khoán nhìn thấy được thời cơ tuyệt hảo để mua vào vậy.
Lúc này Bồ Đào rất muốn liều lĩnh nhào tới rồi nuốt chửng khối cự thạch màu xanh ngọc bích trước mắt này luôn.
Nhưng cuối cùng, lời cảnh cáo sẽ bị định dạng đã làm Bồ Đào thanh tỉnh lại, nó biết rõ, nếu nó hành động như vậy dù chỉ một lần, kết quả tốt nhất sẽ là có thêm một tiểu đệ đệ cấp bậc ngang hàng với nó.
Kết quả xấu nhất chính là bị định dạng rồi dựng dục ra một khí linh mới.
Ngay lúc này, Từ Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vương Vũ Luân.
“Từ đại ca, ta vừa tính hỏi ngươi đây, ta cảm thấy khối cự thạch này có khí tức rất đặc biệt, nhất định là thứ tốt.” Vương Vũ Luân vỗ vỗ cự thạch nói.
Lúc này, huyền hoàng chi khí trong cự thạch bỗng phân ra một luồng xuyên thẳng qua tay, chui vào trong cơ thể Vương Vũ Luân.
“Trước chớ nói chuyện khác, đầu tiên ngươi hãy lấy tay ra khỏi tảng đá này trước, huyền hoàng chi khí này không phải là thứ ngươi có khả năng tiếp nhận.” Từ Phàm vội vàng nói.
Không phải hắn đau lòng một luồng huyền hoàng chi khí này, mà là với chút tu vi ấy của Vương Vũ Luân mà hấp thu nhiều thật sự sẽ xảy ra chuyện.
“Huyền hoàng chi khí là cái gì?” Vương Vũ Luân hỏi, lấy tay ra khỏi cự thạch màu xanh ngọc bích.
“Đây là một loại...”
Từ Phàm vẫn chưa nói xong thì Vương Vũ Luân đã nghiêng đầu đã xuống.
Cũng may Từ Phàm đã sớm có đề phòng, ở phương hướng Vương Vũ Luân ngã xuống chợt xuất hiện một cái giường lớn mềm mại, đón lấy Vương Vũ Luân.
“Được rồi, hảo huynh đệ hẳn là cả trăm năm cũng không thể động đậy được rồi!” Từ Phàm thở dài nói.
Lúc này Mộ Dung Thiến Nhi đi ra, nhìn Vương Vũ Luân đang nằm trên giường hỏi: “Từ đại ca, Vũ Luân hắn làm sao thế?”
“Nói thế nào nhỉ? Có thể xem như là nhận được một đại cơ duyên nên rơi vào đốn ngộ, đoán chừng phải đến nửa năm thời gian.”
“Trăm năm sau, Vũ Luân có thể bắt đầu Hóa Thần, trước khi phi thăng, đại đạo sẽ không trở ngại.” Từ Phàm giải thích.
“Từ đại ca, chờ trăm năm nữa Vũ Luân thật sự có thể tỉnh lại sao?” Mộ Dung Thiến Nhi có hơi bận tâm hỏi lại.
“Có khi nào Từ đại ca lừa ngươi chưa? Vũ Luân hấp thu huyền hoàng chi khí, loại bản nguyên chi khí này hấp thu nhiều rất khó có thể tiếp nhận, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái đốn ngộ.”
“May mắn Vũ Luân hấp thu không nhiều, dùng thời gian trăm năm là có thể tiêu hóa luồng huyền hoàng chi khí này.” Từ Phàm nói tiếp.
“Đa tạ Từ đại ca cho biết.” Mộ Dung Thiến Nhi gật đầu nói, đoạn đưa Vương Vũ Luân về phòng.
“Phản lợi gấp trăm lần lúc này có phải hơi lớn rồi không? Ngay cả huyền hoàng chi khí cũng xuất hiện luôn!”
“Bồ Đào, điều động linh khí tông môn, hóa thành linh khí ngũ hành gia trì lên người ta, công xuất 5%.” Từ Phàm lên tiếng phân phó.
“Tuân lệnh chủ nhân.” Giọng nói Bồ Đào xen lẫn phấn khích.
Trong nháy mắt, một cột sáng ngũ sắc thông thiên bao phủ lên người Từ Phàm.
Quanh thân Từ Phàm hiện lên năm loại linh khí hỏa diễm. Cuối cùng dung hợp lẫn nhau, biến thành một bàn tay hỗn độn to lớn chộp lấy cự thạch màu xanh ngọc bích kia rồi bay về phía không gian dưới lòng đất – nơi bản thể của Bồ Đào tồn tại.
Trong thế giới của Bồ Đào, Từ Phàm nhìn cự thạch màu xanh ngọc bích, trong lúc nhất thời không biết phải xử lý ra sao.
Tự mình hấp thu thì quá lãng phí, mà để cho Bồ Đào hấp thu thì cũng có hơi lãng phí.
“Chủ nhân, cự thạch có chứa huyền hoàng chi khí, nếu để cho Nguyên Giới hấp thu sẽ gia tăng tốc độ thôi diễn các loại đại đạo pháp tắc một cách nhanh nhất.” Bồ Đào nói, trong giọng nói chất chứa khát vọng cực lớn.
Nguyên Giới chính là tiểu thế giới do Bồ Đào hoàn toàn chưởng khống.
“Ta tất nhiên biết rõ điểm ấy, ta còn biết nếu dùng nó luyện chế thì còn có thể luyện ra vô thượng tiên khí nữa kìa!”
“Dùng nó luyện ra cho ngươi một gã đệ đệ, tư duy và lực tính toán của nó có thể đạt đến độ cao của ngươi chỉ trong nháy mắt.” Từ Phàm nhếch miệng nói.
“Mà việc thôi diễn pháp tắc đại đạo, dù không tiêu hao huyền hoàng chi khí Nguyên Giới cũng có thể tự mình thôi diễn, đối với ta mà nói thời gian là vấn đề sao?”
“Chủ nhân, có thể dùng hai phần ba huyền hoàng chi khí trong đó gia tăng tốc độ thôi diễn và trưởng thành của Nguyên Giới.”
“Sau cùng lại dùng một phần ba huyền hoàng chi khí có khả năng thôi diễn ra một loại pháp tắc đặc thù.” Bồ Đào nói.
“Hẳn là chủ nhân có thể cảm giác được ta không lừa ngươi phải không?”
Từ Phàm nghe giọng nói đáng thương của tiểu Bồ Đào, cũng không hề hoài nghi tính chân thực trong câu nói này, hắn biết rõ Bồ Đào không dám lừa hắn.
“Nói như vậy, tức là nhiều huyền hoàng chi khí như vậy mà ngươi không hề muốn giữ lại cho ta một chút nào sao?” Giọng nói của Từ Phàm có chút nhức cả trứng.
“Có thể giữ lại ba tia huyền hoàng chi khí, nếu như nhiều hơn thì khó có thể thôi diễn ra được đại đạo đặc thù chỉ duy nhất thuộc về thế giới này.” Bồ Đào nói tiếp.
“Lão thiên gia này, luôn luôn gây khó dễ ta một cách gắt gao.”
“Ba tia thì ba tia vậy, dù sao cũng tốt hơn là không có được gì.”
“Bên phía ngươi cần thời gian bao lâu mới có thể thôi diễn ra pháp tắc đặc thù?”
“Sáu mươi năm.” Bồ Đào đáp.
Từ Phàm tính toán thời gian một lúc, Thiên Khôi Sư phàm nhân mà hắn chú ý cũng vừa vặn đến lúc đại nạn buông xuống, thọ mệnh không còn.
“Sáu mươi năm thì sáu mươi năm vậy!” Từ Phàm gật đầu.
Cùng lúc đó, ở bên trong Cực Không Chi Vực, Diệp Tiêu Dao sắc mặt khó coi nhìn chiến hạm cự thú Yêu tộc bị đánh nổ phía trước.
“Huyền hoàng chi thạch, đó chính là huyền hoàng chi thạch đấy! Sao có thể bị người ta nẫng tay trên được chứ?” Diệp Tiêu Dao tràn đầy chán nản nói.
“Xem ra ngươi không có cái mệnh này rồi!” Lão kiếm trong lòng Diệp Tiêu Dao than thở.
Diệp Tiêu Dao trà trộn vào Yêu Giới, trong lúc vô tình đạt được tin tức về huyền hoàng chi thạch, lập tức ngụy trang thành Yêu tộc, chịu đựng trăm cay nghìn đắng ghi danh vào trong một chiếc chiến hạm cự thú Yêu tộc.
Thật không ngờ, chiến hạm cự thú Yêu tộc đi được nửa đường lại bị một hạm đội do ba chiếc tinh chu tạo thành đánh nổ, không phải nổ bình thường mà là loại nổ tan nát ấy.
Diệp Tiêu Dao quay đầu nhìn hạm đội do ba chiếc tinh chu tạo thành kia, bất đắc dĩ thở dài.