Chương 536: Thân Thể Phàm Nhân
Chương 536: Thân Thể Phàm Nhân
Tất cả đệ tử Ẩn Linh môn đều nhận được một tin tức.
“Một tiểu thế giới truyền thừa mới vừa được phát hiện, bên trong có số lượng lớn pháp bảo linh vật, linh thạch, linh khoáng.”
“Hiện nay tiểu thế giới đã được tông môn bắt lấy, một tháng sau đến bên ngoài tông môn, khi đó sẽ mở ra với tất cả đệ tử tông môn.”
“Mong đệ tử toàn tông sớm làm chuẩn bị.”
Nhìn thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên của tất cả đệ tử tông môn chính là tông môn lại phát phúc lợi.
“Còn phải chờ một tháng thời gian nữa sao?”
“Bây giờ ta đã đợi không kịp rồi ~”
“Không biết có thể nhận được đạo khí ban thưởng hay không nữa.”
Những đệ tử Ẩn Linh môn nhìn thấy tin tức này đều đang mài dao soàn soạt chờ đợi ngày được vào tiểu thế giới truyền thừa.
Lúc này, Nhị Viễn đang ôm một cái bánh nướng nhân thịt mà điên cuồng gặm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, nói với vẻ tràn đầy mong đợi: “Không biết trong đó có nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp không nữa?”
Nàng cảm thấy tất cả những thứ có thể ăn được xung quanh tông môn đều đã bị nàng nếm qua một lượt, cho nên gần đây nàng rất say mê thu thập các loại nguyên liệu nấu ăn trân quý, sau đó để cho đầu bếp chế biến thành món ăn ngon.
“Tiểu thế giới truyền thừa à? Vừa nghe đã biết nó bị phong ấn rất nhiều năm, dù bên trong có nguyên liệu nấu ăn thì chắc cũng đã hỏng hết.” Lý Lôi Hổ đứng bên cạnh lên tiếng.
“Ngươi thì biết cái gì? Một tiểu thế giới xa lạ chính là một loại hoàn cảnh lạ lẫm, ngươi có biết cái này đại biểu cho điều gì không?”
“Đó chính là hoàn cảnh và nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn khác hẳn với Tiên thành Lâm Sâm của chúng ta, sự va chạm giữa những nguyên liệu nấu ăn khác biệt nhau, ngươi có biết cái loại mỹ vị đó không?”
Nhị Viễn dáng vẻ như thể mọi người đều say duy chỉ mình ta tỉnh.
“Ta cảm thấy đồ ăn có thể nhét đầy bao tử là ổn rồi, đợi sau này thăng cấp rồi sẽ không cần thiết phải ăn uống nữa.” Lý Lôi Hổ nói với vẻ chẳng hề quan tâm.
“Phàm phu tục tử như ngươi sao có thể lý giải được mỹ vị trên thế gian này, bọn chúng cuối cùng đều bị ngươi chà đạp.” Nhị Viễn quay đầu đi, tiếp tục gặm bánh nướng nhân thịt trong tay.
Lý Lôi Hổ đang ăn cơm thấy bộ dạng Nhị Viễn như thế cũng chỉ cười cười.
Một lúc sau, bánh nướng nhân thịt trong tay Nhị Viễn nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.
“Đúng rồi, quên nói cho ngươi một chuyện, ngươi đến chỗ an dưỡng linh hồn của tộc Thỏ Ngọc Quang làm cho một số người rất không vừa lòng, sau này ngươi nên cẩn thận một chút.” Nhị Viễn híp mắt nói, lại nói đã thời gian rất dài nàng chưa được nhìn thấy Lý Lôi Hổ bị đánh mông.
Lý Lôi Hổ đang ăn cơm chợt sững sờ, trong ánh mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng nói với Nhị Viễn: “Ngươi tranh thủ thời gian giải thích cho Mặc Uyển tỷ, là cha ta dẫn ta đi, không liên quan đến ta đâu.”
“Có liên quan hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là ngươi đã đi qua đó.” Nhị Viễn nhẹ nhàng nói.
Mấy năm trước, có một cô nàng Thỏ Ngọc Quang nghèo rớt mồng tơi dẫn theo một đám tỷ muội, mở một cửa tiệm an dưỡng linh hồn trong Tiên thành Lâm Sâm, có thể thư giãn linh hồn cho tu sĩ Nhân tộc.
Cửa tiệm an dưỡng linh hồn vừa được mở ra, chỉ nháy mắt đã nổi tiếng khắp Tiên thành Lâm Sâm, sau đó tộc Thỏ Ngọc Quang ngạc nhiên phát hiện hóa ra kiếm linh thạch lại có thể dễ dàng đến vậy.
Một thời gian sau, một dây chuyền sản nghiệp khổng lồ được thành lập, nghe nói linh thạch trong tay Thỏ Ngọc Quang đầu tiên mở viện điều dưỡng linh hồn còn nhiều hơn cả Yêu Tôn của bọn họ nữa.
Thỏ Ngọc Quang hoá thành hình người trên đầu vẫn còn đôi tai thỏ thật dài, rất có cảm giác phong tình dị vực, nhất là thời điểm trị liệu vật lý cho tu sĩ Nhân tộc, có thể khiến cho linh hồn đạt được thư giãn vô cùng lớn.
Mà tên đồ tể trung niên bởi vì quanh năm phải điều khiển con rối cấp bậc cao khiến cho linh hồn quá tải, hiển nhiên cứ thế mà trở thành khách quen nơi này.
“Không phải chỉ đi một chuyến đến viện điều dưỡng linh hồn thôi sao? Vì sao nàng ấy lại không vui?”
“Cũng đâu phải mấy nơi không chính quy kia ~” Lý Lôi Hổ nhỏ tiếng lầm bầm.
Dây chuyền sản nghiệp khổng lồ vừa ra, khẳng định sẽ kéo theo cả một dây chuyền sản nghiệp màu xám.
“Ngươi còn biết cả những nơi không chính quy? Xem ra ta cần phải nói với Mặc Uyển tỷ một phen.” Nhị Viễn nói, híp mắt cười cười.
“Nhị Viễn, ngươi phải nhớ kỹ, thời điểm mà Mặc Uyển tỷ tuyệt vọng với ta thì cũng chính là một khắc ta chém bay đầu chó của ngươi.” Lý Lôi Hổ cất lời uy hiếp.
“Ngươi có bản lĩnh nhỉ? Còn dám uy hiếp ta? Cho ngươi hay, không có mấy nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp thì đừng hòng dỗ được ta.” Nhị Viễn khẽ hừ một tiếng nói, đoạn đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
“Gần đây Mặc Uyển tỷ yêu thích mùi thơm của hoa Thiên Thanh, làm huynh đệ ta chỉ có thể giúp được ngươi đến đây.” Giọng nói ung dung của Nhị Viễn truyền vào trong tai Lý Lôi Hổ.
“Đây mới là phương thức chính xác thu được vật liệu đá đỉnh cấp.” Lý Lôi Hổ nhìn theo phương hướng Nhị Viễn rời đi, mỉm cười nói.
Một tháng sau, tại một bờ cát trên Ẩn Linh đảo, tất cả đệ tử Ẩn Linh môn đều tụ tập đông đủ, xếp hàng ngay ngắn đi vào trong linh quang môn(cửa).
Lúc này tiểu thế giới truyền thừa Thái Nhạc tông đã bị cải tạo thành sân thí luyện to lớn.
Sau khi tất cả đệ tử tông môn đi vào đều nhận được một tin tức.
Chính là tháp Thí Luyện trong tông môn bị hủy bỏ, về sau nơi này sẽ là địa điểm thí luyện mới của Ẩn Linh môn.
“Không biết sẽ có thêm trò gì mới đây?”
Hùng Lực vừa tiến vào quang môn, lập tức nhìn thấy một quảng trường to lớn không gì so sánh được.
Dọc theo quảng trường có rất nhiều đường nhỏ, đó chính là nơi hội tụ các loại hạng mục của tháp Thí Luyện trước kia.
“Đại Đào Sát, Tốc Độ Sinh Tử, Khiêu Chiến Không Cực Hạn, Lôi Đài Sinh Tử, những thứ này đều là trò chơi thí luyện trước kia.”
“Thung Lũng Liên Minh, Thân Thể Phàm Nhân, Mô Phỏng Nhân Sinh, Nấc Thang Trọng Lực, Vấn Tâm Lộ...”
“Lại tăng lên thật nhiều hạng mục mới.” Hùng Lực cau mày nói.
Hắn không thích mấy cái hạng mục hoa hòe lòe loẹt này, thế nhưng không thể không thừa nhận chỗ tốt mà nó mang tới cho hắn .
“Đại sư huynh, ta cảm thấy hạng mục Thân Thể Phàm Nhân này rất có ý tứ, chúng ta có nên đi thể nghiệm một chút hay không?” Thiên Vạn Binh đứng bên cạnh Hùng Lực nháy nháy mắt lên tiếng hỏi.
“Thế nào? Biến thành phàm nhân, ngươi còn muốn dùng pháo bắn ta sao?” Hùng Lực trừng mắt lườm Thiên Vạn Binh nói.
“Ngươi xem ngươi đi, đại sư huynh hiểu lầm ta rồi, ta cũng chỉ là tò mò muốn vào xem một chút mà thôi!” Thiên Vạn Binh mỉm cười giải thích.
“Vậy thì vào xem một chút.” Hùng Lực cũng có chút hiếu kỳ.
Hai người đi theo đường nhỏ dẫn đến khu thí luyện hạng mục Thân Thể Phàm Nhân, chỉ một lúc sau đã đến trước một kiến trúc hùng vĩ giống như cung điện.
“Mời chư vị chuẩn bị sẵn sàng, Thân Thể Phàm Nhân thi đấu lần thứ nhất, hiện tại bắt đầu.”
Ngay lúc này từng đạo linh quang bao phủ mỗi một đệ tử Ẩn Linh môn.
Tất cả mọi người lập tức bị truyền tống vào trong một chiến trường cổ đại, chia làm hai bộ phận, tỷ số hai bên đều như nhau.
“Xin hãy lựa chọn nghề nghiệp của ngươi trong chiến trường.”
Một cái màn hình ánh sáng xuất hiện ở trước mặt Hùng Lực, trên đó hiển thị ba hạng mục lựa chọn.
“Cận chiến, xa chiến, người chỉ huy.” Hùng Lực nhìn hạng mục lựa chọn trên màn sáng nói.
“Đây là thi đấu theo hình thức đoàn thể, người dự thi đều mang thân thể phàm nhân, lực lượng và tố chất thân thể đều có trình độ ngang với phàm nhân.”
“Người dự thi cần phải tiêu diệt hết thảy địch nhân, như vậy mới có thể lấy được thắng lợi trong trận đấu này.”
“Một khắc đồng hồ sau bắt đầu thi đấu.”
Giọng điện tử trên bầu trời vì mọi người giải thích quy tắc thi đấu.
“Dùng thân thể phàm nhân tiến hành chiến đấu sao?” Hùng Lực cảm nhận cổ thân thể yếu ớt này nói.
“Đại sư huynh, ngươi cũng phải cẩn thận nha, đối diện có rất nhiều sư huynh đời thứ nhất đấy.” Thiên Vạn Binh tay cầm đại cung, sau lưng cõng một túi tên nói.
“Vậy thì thế nào, dù có phải dùng thân thể phàm nhân ta vẫn có thể ngược bọn họ như thường.” Hùng Lực tràn đầy lòng tin nói.
Mãi cho đến khoảnh khắc Hùng Lực bị loạn đao chém chết, hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc mình là một cường giả.